Trong thư Tam Công chúa nói ở Nam Cương hoang vắng hẻo lánh, khí hậu nóng bức, nàng vừa đến không bao lâu đã ngã bệnh. Bởi vì mang bệnh không thể sinh hoạt vợ chồng được, Phò mã phu quân Tăng Tuấn liền làm lơ quy định không được tuỳ ý nạp thiếp, gióng trống khua chiêng nạp một tiểu thiếp về, không những vậy còn vô cùng sủng ái nàng ta.
Tam Công chúa tức giận không thôi, cớ sao trời cao Hoàng đế xa còn nàng lại sinh bệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thiếp kia ngồi lên đầu mình.
Sau khi nàng khỏi bệnh thì tiểu thiếp kia đã mang thai. Nhưng Tam Công chúa làm sao mà tha cho đứa bé kia được, nàng tính gϊếŧ đứa bé kia nhưng bị Tăng Tuấn phát hiện, kết quả là nàng bị hắn đánh một trận.
Tam Công chúa định phản kháng nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử được nuôi dưỡng trong thâm cung, làm sao đánh lại được một thiếu tướng quân cao to mạnh mẽ?
Nàng chỉ có thể giả vờ xin tha sau đó trộm viết thư cầu cứu Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử đồng ý giúp nàng khuyên muội phu một chút.
Sau khi Tăng Tuấn nhận được thư củaTam Hoàng tử, hắn chú ý điểm tất cả số quân lương Tam Hoàng tử đồng ý đưa cho Tăng gia bọn hắn đến nỗi đoạn nhắc tới Tam Công chúa, Tăng Tuấn còn chẳng để trong lòng.
Tam Hoàng tử ở xa kinh thành, Hoàng tử không có chiếu lại không được xuất cung. Cứ cho là Tam Hoàng tử muốn chống lưng cho muội muội thì cũng định làm thế nào? Còn không phải phải ngoan ngoãn đưa tiền cho Tăng gia bọn hắn à?
Cứ như vậy, Tam Công chúa không chỉ có một thiếp thất kiêu ngạo không thể làm gì mà còn gặp phải Phò mã thỉnh thoảng lại chân đấm tay đá. Nàng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hối hận sao lúc trước mình không liều chết phản kháng để ở lại kinh thành.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng không kịp nữa rồi.
Thời điểm tuyệt vọng nhất, Tam Công chúa đã từng nghĩ đến cái chết. Nàng định tự sát nhưng lại bị Tăng gia nhân ngăn cản.
Bọn họ không cho nàng chết bởi vì chỉ cần Tam Công chúa còn sống một ngày thì Tăng Tuấn vẫn là Phò mã, Tăng gia chính là hoàng thân quốc thích. Bọn họ vẫn cần Tam Công chúa để duy trì quan hệ lợi ích với Tam Hoàng tử.
Tam Công chúa muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Cùng đường mạt lộ, nàng nghĩ tới cách viết thư cho Lệnh Nghi.
Tuy kể ra những chuyện bi thảm mà mình phải trải qua với vị hoàng tỷ có quan hệ không tốt là một chuyện vô cùng sỉ nhục nhưng với cảnh ngộ bây giờ, chỉ cần có một tia hy vọng được cứu vớt, Tam Công chúa cũng không rảnh để lo nhiều nữa.
Sau khi Bùi Thanh Thù đọc hết thư, tâm tình hắn trĩu nặng vô cùng.
Thành thật mà nói, hắn và Tam Công chúa gần như chẳng có quan hệ gì. Trước kia Tam Công chúa cũng giống như Tam Hoàng tử, ỷ lại thân phận là con vợ cả nên không coi các huynh đệ tỷ muội khác ra gì.
Nhưng dù sao Tam Công chúa vẫn là hoàng tỷ của hắn, là công chúa của Đại Tề.
Nhìn thấy một thiếu phụ trước kia là kim chi ngọc diệp kiêu ngạo bây giờ phải lưu lạc tới mức này, trong lòng Bùi Thanh Thù không tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu và tức giận vì tôn nghiêm hoàng thất bị chà đạp.
Hắn không biết rốt cuộc Tam Hoàng tử nhịn xuống như thế nào. Nếu thân muội muội Nhạc Nghi của hắn gặp phải cảnh này, chắc chắn Bùi Thanh Thù sẽ thay mặt muội muội gϊếŧ chết kẻ đó.
Không, hắn sẽ không gả thân muội muội của mình đến một nơi hoang vu hẻo lánh như vậy.
“Thanh Thù, đệ nói xem ta nên làm gì bây giờ?” Lệnh Nghi buồn rầu: “Trước kia nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Xương Nghi, ta vô cùng mong nó sẽ sụp đổ. Nhưng bây giờ thấy nó thê thảm như vậy, lòng ta lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào.”
Lệnh Nghi nghĩ như vậy, Bùi Thanh Thù cũng không thấy khó hiểu. Thực chất bên trong Lệnh Nghi cũng giống như Thục phi vậy, đều là những con người vô cùng lương thiện.
Bùi Thanh Thù nghĩ một chút rồi hỏi: “Phong thư này tỷ đã cho tỷ phu đọc qua rồi à?”
Lệnh Nghi gật đầu: “Phò mã nói, chuyện của Xương Nghi sau lưng còn liên quan đến Tăng gia, Tam hoàng huynh, thậm chí cả Chu gia và An Phi nương nương trong cung nữa… Chuyện này có liên quan rất lớn, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cục diện chính trị, vì thế hắn nói ta không được hành sự qua loa, trước tiên phải bàn bạc với đệ một chút đã.”
“Tỷ phu suy nghĩ quả nhiên chu đáo.” Bùi Thanh Thù siết chặt lá thư kia, lại hỏi Lệnh Nghi: “Vậy tỷ định cứu Tam hoàng tỷ sao?”
Lệnh Nghi cũng chẳng có gì là không thể nói với hắn: “Nói như thế nào nhỉ… Ta hy vọng nàng đừng làm hoàng gia mất mặt nữa, phải để ta ra mặt cứu nàng, trong lòng ta cũng cảm thấy tức giận. Thân huynh đệ của nàng thì mặc kệ, sao ta lại phải vì nàng mà ra tay, vô duyên vô cớ để Tăng gia và Chu gia ghi thù ta?”
Bùi Thanh Thù gật đầu: “Ta hiểu. Phong thư này có thể giao lại cho ta không?”
Lệnh Nghi trừng mắt: “Thù nhi, đệ định tìm phụ hoàng để người thay Xương Nghi làm chủ sao?”
Bùi Thanh Thù không nói là đúng, cũng không nói là không đúng: “Ta phải về thương lượng với hội A Minh một chút.”
“Ừ, vậy cứ từ từ thương lượng. Đừng vì không cứu được Xương Nghi, bản thân cũng thương tích đầy mình.” Lệnh Nghi nói thật lòng: “Lá thư này đệ cứ cầm đi, dù sao để nó ở lại đây cũng khiến ta ngột ngạt.”
Ngược lại với Lệnh Nghi, Bùi Thanh Thù cảm thấy phong thư này để lộ ra rất nhiều tin tức hữu dụng, đáng giá để từ từ nghiên cứu.
Buổi tối sau khi hội Công Tôn Minh đến, Bùi Thanh Thù liền đưa thư của Tam Công chúa cho bọn họ truyền tay nhau đọc.
“Nói một chút suy nghĩ của các ngươi đi.”
Bùi Thanh Thù ngồi ở chủ vị trong thư phòng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ mà nói.
Công Tôn Minh nói đầu tiên: “Chắc chắn quan hệ của Tam Hoàng tử và Tăng gia không chỉ là quan hệ thông gia đơn giản, nếu không vì sao Tam Công chúa bị bắt nạt như vậy mà Tam Hoàng tử vẫn có thể nén giận được.”
Phó Húc tỏ vẻ tán đồng: “Phàm là nhắc đến Tăng gia chắc chắn người ta sẽ nghĩ ngay đến Trấn quốc Đại tướng quân Tăng Kiếm. Hẳn là Tam Hoàng tử nhìn trúng quân đội Tăng gia cho nên lúc trước mới chọn liên hôn với Tăng gia.”
Công Tôn Minh sắc bén nói: “Nhìn một góc độ khác, vì sao Tam Hoàng tử lại phải sợ sẽ đắc tội quân đội Tăng gia? Hắn phải muốn làm gì đó thì mới yêu cầu một nhánh quân đội chứ?”
Sau khi được hắn nhắc nhở, ngay cả Triệu Hổ cũng hiểu ra: “Chẳng lẽ ý huynh là Tam Hoàng tử muốn đóng quân tạo phản?!”
“Chuyện này cũng không phải là không thể.” Thật ra hôm nay khi nhìn thấy lá thư kia, Bùi Thanh Thù liền có cảm giác như vậy: “Những năm gần đây, Tam hoàng huynh trải qua quá nhiều chuyện. Đầu tiên là mẫu hậu bị giam, bản thân hắn lại bị bệnh, tính tình của hắn cũng thay đổi nhiều, làm ra chuyện đáng sợ như thế cũng chẳng có gì lạ.”
Công Tôn Minh gật đầu: “Hơn nữa các ngươi ngẫm lại mà xem, nếu Tam Hoàng tử thật sự tham gia án thi hội làm rối kỉ cương, vậy số tiền tham ô lớn kia hắn định dùng để làm gì? Hắn có tiếng là không gần nữ sắc, cũng không nghe nói ở kinh thành hắn đặt mua sản nghiệp gì…”
Mấy người càng nghĩ càng kinh hãi, nhất thời tất cả đều im bặt không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Công Tôn Minh dẫn đầu đánh tan không khí trầm mặc: “Điện hạ, ta cảm thấy trước tiên ngài vẫn nên giữ kín chuyện này không nói ra thì tốt hơn.”
“Nói như thế tức là sao?”
“Ngài không thấy trong thư Tam Công chúa nói nàng còn từng xin Đại Công chúa giúp đỡ sao? Nhưng Đại Công chúa cũng không hề đáp lại nàng. Có thể thấy Đại Công chúa, Vinh Quý phi, thậm chí là Dung gia phía sau các nàng và Tứ Hoàng tử đều không định ra mặt quản chuyện vặt vãnh này, vậy điện hạ cần gì phải mang phiền vào thân?”
“Nhưng vạn nhất Tam hoàng huynh thật sự mượn Tăng gia đóng quân, ý đồ mưu phản… Không phải ta nên nhanh chóng nói cho phụ hoàng để tránh nội chiến hay sao?”
Công Tôn Minh cười cười: “Điện hạ vẫn là quá mức lương thiện. Chuyện Tăng gia thay Tam Hoàng tử nuôi quân cũng chỉ là do chúng ta suy đoán mà thôi, không có chứng cứ gì cả. Hơn nữa, với tính cách của đương kim Bệ hạ, giả sử chúng ta có điều tra ra được là Tam Hoàng tử nuôi tư binh, nhưng nếu Tam Hoàng tử không tạo phản thì liệu ngài ấy có mở một con đường tha cho Tam Hoàng tử và Tăng gia hay không?”
Phó Húc cũng nói: “Nếu Hoàng thượng mềm lòng với Tam Hoàng tử và Tăng gia, giữ lại bọn chúng thì chúng chính là đại kỵ của giang sơn Đại Tề, là một khối u ác tính không biết đến bao giờ mới loại bỏ được. Chi bằng chúng ta đợi bọn chúng lộ ra manh mối rồi một lưới bắt hết thì hơn.”
Bùi Thanh Thù biết bọn họ nói không sai, nhưng nếu cứ như vậy, không chỉ đơn giản là Tam Công chúa vẫn phải chịu đựng Tăng Tuấn bạo lực. Nếu Tam Hoàng tử thật sự tạo phản, vậy không biết bao nhiêu lê dân bá tính cũng sẽ phải chịu khổ theo.
“Ta có thể không giao thư cho phụ hoàng nhưng ta không thể không làm gì cả.” Bùi Thanh Thù nghĩ: “Tam hoàng tỷ cũng xuất giá năm năm rồi. Nếu nàng về kinh thăm viếng một hồi thì cũng không quá đáng chứ?”
Mấy người nghe xong đều trầm mặc gật đầu.
Sau khi Bùi Thanh Thù rời thư phòng, Công Tôn Minh gọi Phó Húc lại: “Phó huynh xin dừng bước.”
Phó Húc dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.
“Nhìn vẻ mặt huynh ban nãy, hẳn là huynh cảm thấy điện hạ hơi mềm lòng đúng không.”
Phó Húc thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đúng là cái gì cũng không thể gạt được đôi mắt của huynh. Đúng vậy, ta cảm thấy nếu suy xét từ lợi ích cho bản thân mà nói, vốn dĩ điện hạ không cần quan tâm đến sống chết của Tam Công chúa.”
“Sát phạt quyết đoán dĩ nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu vì tranh quyền đoạt lợi mà mất đi chủ tâm thì dù điện hạ có bước lên địa vị cao, đại tề cũng chỉ là thêm một bạo quân mà thôi.”
Phó Húc nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, hình như có xúc động.
“Hoàng tử có điều kiện ưu việt, ngoài Thập nhị điện hạ ra không phải là không còn người khác, ví dụ như Tứ Hoàng tử cũng có điều kiện rất tốt. Nhưng sở dĩ ta lựa chọn đi theo điện hạ là vì nhìn trúng trạch tâm nhân hậu của điện hạ. Phó huynh có từng nghĩ tới chuyện nếu đi theo một vị chủ tử nhẫn tâm thì tương lai kết cục của mình sẽ như thế nào không?”
Phó Húc hổ thẹn: “A Minh, huynh không cần nói nhiều nữa, vừa rồi là ta nghĩ sai. Huynh nói đúng, điện hạ như bây giờ đã là rất tốt rồi.”
……
Hôm sau lúc Bùi Thanh Thù tiến cung thỉnh an Thục phi đã, hắn đã nhắc đến chuyện của Tam Công chúa với Thục phi.
Chuyện này mấy ngày trước Lệnh Nghi đã nói qua với Thục phi, lá thư kia Thục phi cũng đọc qua rồi nhưng vì lúc ấy Bùi Thanh Thù vẫn đang ở Ngục Trung nên Thục phi không làm phiền hắn.
Sau khi Bùi Thanh Thù nói cho Thục phi nghe những khả năng có thể xảy ra mà hắn và hội Công Tôn Minh đã thảo luận, Thục phi gật đầu nói: “Các con phân tích rất có lý. Húc nhi và A Minh cũng là vì tốt cho con. Nhưng bổn cung thấy dù sao bọn họ vẫn còn trẻ.”
Bùi Thanh Thù tò mò: “Mẫu phi nói thế tức là sao?”
“Nếu Tăng gia thật sự dám tạo phản thì triều đình sẽ ra mặt trấn áp, diệt cửu tộc Tăng gia, dĩ nhiên như thế sẽ trừ hậu hoạ vĩnh viễn —— nhưng liệu bọn họ có từng nghĩ đến quân đội Tăng gia binh cường mã tráng, vạn nhất bọn chúng tạo phản thành công không? Thiên hạ này sẽ vẫn là thiên hạ của Bùi thị sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT