Edit: Dương Chiêu dung

Beta: Vân Chiêu nghi

Bùi Thanh Thù tỏ ra do dự, rối rắm một lúc rồi mới nghe lời Hoàng đế chấn an, miễn cưỡng đồng ý tạm thời ở lại phủ nghỉ ngơi.

Hoàng đế đi rồi, Bùi Thanh Thù như trút được gánh nặng mà ngả người xuống giường, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hắn không phải người giỏi diễn kịch, may mà Hoàng đế tín nhiệm nên Bùi Thanh Thù mới không bị lộ.

Thật ra trước khi bị Mao Phong hạ độc, Bùi Thanh Thù đã biết rồi

—— bởi vì trước giờ vẫn luôn đề phòng Tam Hoàng tử, Bùi Thanh Thù đã sai người theo dõi Khánh Quận vương phủ một thời gian.

Khi thám tử của hắn phát hiện ra Mao Phong có tiếp xúc với Tam Hoàng tử, Bùi Thanh Thù liền phòng bị Mao Phong ngay.

Có điều hắn không kinh động đến Mao Phong mà tương kế tựu kế, để Mao Phong tiếp tục hạ dược mình.

Đương nhiên thuốc xổ trong tay Mao Phong đã biến thành Bồng Lai Tán mà Bùi Thanh Thù sai Chung Thái y chuẩn bị.

Bùi Thanh Thù biết nếu bị trúng thuốc xổ thì hắn không chỉ khó theo dõi đám Tam Hoàng tử ở trường thi mà còn không có cách nào khiến Hoàng đế coi trọng.

Vạn nhất Tam Hoàng tử thật sự bị mỡ heo che mắt, dám to gan làm rối kỉ cương thì sau khi chuyện này xảy ra, Bùi Thanh Thù ở Lễ bộ cũng có khả năng bị liên luỵ theo, thậm chí là cùng bị hỏi tội.

Vì thế trong lúc “trúng độc”, hắn sẽ ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày, đồng thời để Hoàng đế tự thân xuất mã đi điều tra chuyện này là ổn thoả nhất.

Giả sử Bùi Thanh Thù có đến trường thi thì đám Tam Hoàng tử cũng sẽ phòng bị hắn, khả năng cao là Bùi Thanh Thù không thể tra ra gì cả.

Theo như lời Hoàng đế, người ở trong tối thì càng dễ điều tra lấy bằng chứng.

Nếu Tam Hoàng tử không sử dụng mánh khoé gì thì thôi, còn nếu có, lúc này nhất định không thể lừa gạt được ánh mắt của Hoàng đế.

Có điều Bùi Thanh Thù cảm thấy bây giờ Tam Hoàng tử chắc chắn có vấn đề.

Nếu không vì sao hắn lại chọn thi hội vào lúc này và hạ độc Bùi Thanh Thù?

Hơn nữa Bùi Thanh Thù tin tưởng lời Công Tôn tiên sinh nói tuyệt đối không sai.

Hẳn là bây giờ Tam Hoàng tử muốn vu oan hết tất cả.

Quả nhiên, kỳ thi hội vừa mới kết thúc, kết quả còn chưa có nhưng Hoàng đế đã đến phủ của Bùi Thanh Thù.

Vẻ mặt ông nghiêm trọng, nói với Bùi Thanh Thù: “Thù nhi, con đoán xem trẫm phát hiện ra cái gì?”

Không đợi Bùi Thanh Thù mở miệng, Hoàng đế đã phẫn nộ: “Đám to gan lớn mật này dám cả gan gian lận ở kỳ thi hội!”

Trong lòi Bùi Thanh Thù trầm xuống, hai mắt khẽ nhếch, qua một hồi lâu mới hỏi: “Vậy người… định xử lý việc này như thế nào?”

“Hôm qua sau khi trẫm nghe được tin tức, vốn định lập tức tróc nã quan viên liên quan về quy án nhưng sau đó trẫm đã nghĩ một chút, cảm thấy nếu không hối lộ trước với quan chủ khảo, phó giám khảo thì mấy tên thí sinh kia cũng không dám to gan lớn mật làm chuyện này. Vì thế trẫm định trước tiên sẽ án binh bất động, để cho bọn chúng thực hiện được kế hoạch. Chờ sau khi yết bảng rồi sẽ cho một lưới bắt hết bọn chúng!”

Sau khi Bùi Thanh Thù nghe được kế hoạch của Hoàng đế, đáy lòng khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cũng may Hoàng đế chưa đến mức quá hồ đồ, phải biết rằng trong việc khoa cử ngàn lần không thể nhượng bộ, nếu không quốc gia này sẽ thối rữa từ gốc.

“Phụ hoàng anh minh!” Bùi Thanh Thù thật lòng khen Hoàng đế một câu.

Ai ngờ sau khi Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên vành mắt đỏ lên: “Thù nhi, thật ra trẫm biết, trẫm cũng không phải là một Hoàng đế tốt. Trẫm nhát gan, không dám đao to búa lớn cải cách, chỉ muốn yên ổn nắm quyền… Khi trước con muốn cải cách trường công, trong lòng trẫm còn cảm thấy không yên tâm chút nào, sợ rằng con tuổi còn nhỏ, sẽ làm mọi chuyện phức tạp lên rồi ồn ào đến mức trên dưới cả nước đều hoang mang. Nhưng con không hề như vậy, con đã làm rất tốt… Trẫm thật may mắn, cho con một cơ hội…”

Sau khi nghe thấy Hoàng đế tâm sự những lời trong lòng, bỗng nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy những nỗ lực trước kia mình bỏ ra đều không uổng phí chút nào.

Hắn mỉm cười nhìn Hoàng đế, nhẹ nhàng thân thiết nói giống như khi còn nhỏ: “Mỗi người đều có một cách làm việc và lý lẽ khác nhau, đây là chuyện rất bình thường, phụ hoàng cũng đừng tự trách mình quá. Chỉ cần người chịu tin tưởng nhi tử, nhi thần nhất định sẽ nỗ lực làm tốt mọi việc, để Đại Tề dưới tay phụ hoàng ngày càng thêm phồn vinh hưng thịnh.”

Hoàng đế nghe xong, từ đáy lòng cảm thấy vô cùng an tâm, ông không ngừng gật đầu: “Tốt, tốt lắm con ngoan. Trong tất cả các nhi tử của trẫm, chỉ có con là hiểu tâm tư của phụ hoàng nhất.”

“Có điều…” Hoàng đế đột nhiên chuyển đề tài, áy náy nói: “Con là người của Lễ bộ, vụ rối loạn kỷ cương này con không thể trực thiếp tham dự điều tra được. Trẫm định sẽ giao vụ này cho Tứ ca của con chủ thẩm. Con thấy thế nào?”

Bùi Thanh Thù hơi bất ngờ nhìn Hoàng đế.

Tứ Hoàng tử nổi danh công chính liêm minh, nếu để hắn chịu trách nhiệm vụ án lần này chỉ sợ sẽ không để cho ai đường sống.

“Tứ ca công chính liêm minh, đương nhiên là một lựa chọn tốt để tra án nhưng vụ án này có liên quan đến Bát hoàng thúc và Tam hoàng huynh, dù sao Tứ ca cũng là tiểu bối, có lẽ sẽ gặp không ít trở ngại.”

“Aiz, trẫm biết.” Hoàng đế thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ trẫm muốn giao vụ này cho Cửu hoàng thúc của con chủ thẩm nhưng trẫm lo hắn sẽ ngại tình cảm huynh đệ mà mềm lòng với Bát hoàng thúc con… Nghĩ tới nghĩ lui, lão Tứ vẫn là thích hợp nhất. Dù sao thẩm án còn có tam tư phụ trách, lão Tứ chỉ cần chỉ huy tra án này là được. Trẫm cũng sẽ ở bên cạnh hỗ trợ nó.”

Bùi Thanh Thù nghe xong, lúc này mới gật đầu.

“Trước hết con đừng để lộ chuyện này ra ngoài.” Hoàng đế thấp giọng: “Trẫm biết con là đứa trẻ hiểu chuyện, trong lòng con cũng biết rõ, không cần phụ hoàng phải dông dài. Nhưng chính sự trọng đại, phụ hoàng không thể không nhiều lời vài câu —— những lời trẫm nói với con trước khi yết bảng, đừng nói cho ai cả, nếu không e rằng án này sẽ không tra nổi nữa, con hiểu ý của phụ hoàng chứ?”

Thấy Bùi Thanh Thù gật đầu, lúc này Hoàng đế mới yên tâm trở về cung.

Hoàng đế đi rồi, Bùi Thanh Thù ngồi một mình trong phòng ngây người một lúc lâu đến tận khi Tống thị qua thăm hắn, hỏi xem có muốn ăn tối không.

Bùi Thanh Thù nhìn Tống thị, trong lòng cảm thấy thật phức tạp.

Lần này hắn tương kế tựu kế uống Bồng Lai Tán, Thục phi và Chung Thái y đều biết, chỉ có Tống thị là chẳng hay biết gì.

Nhưng cũng hết cách, Tống thị chính là mấu chốt của kế hoạch này. Nếu nàng không nói với Lệ Phi thì hắn không có cách nào khiến Hoàng đế coi trọng.

Nhưng nếu trước đó nói hết kế hoạch cho Tống thị… Nàng còn quá trẻ, chưa trải đời nhiều, không lão luyện như Thục phi. Vạn nhất nàng để lộ chuyện trước mặt Hoàng đế khiến Hoàng đế sinh nghi thì tất cả tiền đồ của Bùi Thanh Thù sẽ tiêu tan.

Bùi Thanh Thù không thể lấy tương lai của mình ra đặt cược được, cái giá của nó quá lớn. Vì thế Bùi Thanh Thù chỉ có thể gạt Tống thị, đành để nàng lo lắng không công cho mình vài ngày vậy.

Bùi Thanh Thù giữ chặt tay Tống thị, dịu dàng nói: “Ta không đói, nàng thì sao?”

Thấy Tống thị lắc đầu, Bùi Thanh Thù liền nói: “Vậy nàng ngồi xuống trò chuyện cùng ta một lát nhé.”

Tống thị cụp đôi mắt, dịu dàng gật đầu.

“Có phải chuyện lần này đã doạ nàng rồi không?” Bùi Thanh Thù xin lỗi: “Lúc Thục mẫu phi không chịu gặp nàng, có lẽ nàng đã rất sợ hãi?”

“Chỉ hoảng sợ một lúc thôi. Nhưng cũng thật thần kỳ, so với bản thân trong tưởng tượng, ta còn trấn định hơn nhiều.” Tống thị ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Lúc ấy trong đầu ta chỉ nghĩ làm thế nào mới cứu được điện hạ, cũng chẳng rảnh mà lo những chuyện khác nữa.”

Bùi Thanh Thù nhìn nàng tán thưởng: “Chiêu Bình, nàng quả nhiên là thê tử ưu tú. Có thể cưới được nàng chính là phúc của ta.”

Đã thành thân một năm rồi nhưng khi nghe thấy những lời này, Tống thị vẫn không nhịn được mà thẹn thùng cúi đầu.

“Mấy ngày nữa Chung thị phải vào cửa rồi. Nhưng nàng cũng đừng lo lắng, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, điều này vĩnh viễn ta sẽ không quên.”

Tống thị nghe xong cảm động nhìn Bùi Thanh Thù.

Bùi Thanh Thù nắm tay Tống thị, thấp giọng chậm rãi nói: “Ta nói những lời này không phải là để nàng cảm thấy áp lực mà chỉ là ta muốn nói cho nàng nghe những suy nghĩ thật sự của ta thôi —— ta còn hy vọng trưởng tử của mình cũng là đích tử, vì thế trong hai năm này, chỉ cần nàng không sinh con thì ta cũng sẽ không để trắc thất mang thai.”

“Nhưng…” Trong đông đảo khuê tú ở kinh thành, Tống thị có thể trổ hết tài năng sau đó gả cho Bùi Thanh Thù làm Hoàng tử phi đã làm cho rất nhiều người hâm mộ nàng, thậm chí đến nay vẫn có người ngưỡng mộ mối nhân duyên tốt của nàng.

Thế nhưng thành hôn một năm rồi mà bụng nàng vẫn chưa có động tĩnh gì khiến Tống thị vừa nghĩ đến liền vô cùng khó chịu.

Nếu Bùi Thanh Thù đã khơi mào trước đề tài mẫn cảm này, nói với nàng suy nghĩ thật lòng hắn, vậy thì Tống thị cũng sẽ nói ra hết những gì chôn giấu trong lòng đã lâu: “Nhưng ngài là hoàng tử, cần phải có con nối dõi hương khói, nếu không sẽ giống Khánh Quận vương bị người sau lưng chỉ trỏ! Ngộ nhỡ mấy năm sau ta vẫn chưa hoài thai… vậy cũng không thể bắt điện hạ vì ta mà dưới gối không con…”

Nhìn Tống thị vừa nói đã khóc, Bùi Thanh Thù liền yếu lòng, không biết phải làm thế nào.

Hắn vỗ lưng Tống thị an ủi: “Nàng suy nghĩ nhiều quá rồi. Chuyện của mấy năm sau mà giờ đã suy nghĩ thì chẳng phải sống rất mệt hay sao?”

“Nhưng ta cũng chẳng biết làm thể nào, không thể kìm nén không nghĩ đến được, rồi không nhịn được mà tự trách bản thân…” Tống thị cúi đầu, buồn bã nói: “Biện pháp gì ta cũng đã thử qua rồi nhưng đều không có tác dụng. Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật, ta chỉ sợ ta khó mang thai. Điện hạ không cần phải cố kỵ ta đâu, cứ để Chung muội muội hoặc Nam Kiều mang thai trước đi…”

Bùi Thanh Thù nghe những lời này của Tống thị, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.

Nàng quả thật là một cô nương tốt, một thê tử biết suy nghĩ vì hắn.

“Thế này đi, nếu mấy năm sau chúng ta vẫn không có đích tử thì sẽ đưa nhi tử của trắc thất nuôi dưới danh nghĩa nàng, như vậy đã được chưa?”

Thật ra Bùi Thanh Thù cảm thấy làm như vậy cũng không tốt lắm nhưng một Hoàng tử phi nếu dưới gối không có nhi tử mà nói, những ngày tháng sau nhất định sẽ rất khổ. Cho dù không phải thân sinh nhưng nhận nuôi như Thục phi cũng tốt mà.

Tống thị nghe xong lại cảm thấy đây là một chủ ý không tồi: “Chuyện này… Thật ra ta đồng ý, chỉ sợ thân mẫu của đứa bé sẽ không vui thôi…”

Bùi Thanh Thù không nhịn được cười: “Đứa bé ở đâu ra chứ? Mới nói như vậy mà nàng đã suy tính đến là nghiêm túc. Chuyện này ta cũng chỉ nói với nàng một chút thế thôi, nàng đừng nói với Nam Kiều, sau này cũng đừng nói với Chung thị và Phó thị.”

“Vì sao?” Tống thị nhất thời không nghĩ ra được.

“Nếu ta kiên trì muốn sinh đích tử, các nàng chẳng những sẽ không đố kỵ vì ta đối xử với nàng tốt mà còn hy vọng nàng sẽ sớm sinh đích tử, có như vậy các nàng mới có thể sinh con được. Nếu các nàng biết con mình có thể bị ghi dưới danh chính thất, ta sợ sẽ có người nảy ra ý đồ xấu. Tuy ta biết bọn họ đều tốt nhưng nàng phải hiểu rằng… lòng người khó dò.”

Là người hoàng gia, rất nhiều lúc đều là thân bất do kỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play