Lúc chạng vạng, rốt cuộc thì Cát Hồng Bác cũng dẫn đám người Hổ Tử và tù binh liên quan về tới hành cung.
“Khởi bẩm điện hạ, lúc vi thần đuổi theo đến nơi thì trên mặt đất đã có hơn mười mấy thích khách. Xin tha tội cho vi thần vô năng, để cho mấy người trong đám bọn họ chạy thoát, vi thần đã phái người đuổi theo. Nhưng trong đám thích khách còn lại, có vài người tự sát quá nhanh, cũng may cuối cùng cũng bắt sống được bảy tên thích khách.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: “Bảy người là đủ rồi. Hôm nay vất vả cho người, đám Hổ Tử đâu?”
Cát Hồng Bác có chút khó khăn mở miệng nói: “Hắn bị thương… Tôn Thái y đang rửa sạch miệng vết thương cho hắn.”
Bùi Thanh Thù nhíu mày nói: “Mau đưa ta đi xem xem!”
- --
Lúc Bùi Thanh Thù tới, Tôn Thái y đã rửa sách miệng vết thương trên lưng cho Hổ Tử, đang băng bó cho hắn.
Hắn ngồi ở trước giường mà Hổ Tử nằm, nhìn sắc mặt tái nhạt của Hổ Tử, chỉ cảm thấy so với việc bản thân bị thương còn khó chịu hơn nhiều.
“Những người này… Thật sự là phát rồ, cũng dám đuổi gϊếŧ Hoàng tử!” Bùi Thanh Thù nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Hổ Tử ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ!”
Triệu Hổ gật gật đầu, chịu đựng đau đớn nhếch miệng cười cười, lộ ra hai răng khểnh nhọn.
“Điện hạ cũng yên tâm…… Ta không có việc gì.”
Bùi Thanh Thù thấy, trong lòng có chút khổ sở không nói thành lời.
Hắn không muốn để Hổ Tử lại hao tâm tốn sức lo cho mình, nên sau khi dặn dò Hổ Tử nghỉ ngơi cho tốt, Bùi Thanh Thù liền đi ra ngoài.
Bùi Thanh Thù không ngờ rằng ngoài Triệu Hổ còn có một người nữa bị thương.
Trong Báo Quỳnh các, sau khi Chung Duyệt nghỉ ngơi tạm một lúc, liền dậy đi xem thương thế của Công Tôn Minh.
“Làm gì a, ta còn chưa ngủ đủ đâu……”
Công Tôn Minh mơ mơ màng màng mà nói.
“Ngươi cứ ngủ như thế, điện hạ không nảy sinh nghi ngờ mới là lạ.”
Chung Duyệt thở dài, rất là bất đắc dĩ mà nói: “Ngươi bị thương cũng không nặng, vì cái gì không chịu nói cho điện hạ chứ? Ta thấy tâm chí kiến định của Thập Nhị điện hạ sẽ không vì những việc này mà hao tổn tinh thần.”
Công Tôn Minh có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi đều nói ta chỉ bị xây xướt thôi sao, vậy còn nói cho điện hạ làm gì? Được rồi, được rồi, đừng dong dài nữa, để ta ngủ một lát…”
Chung Duyệt đứng lên, nhìn Công Tôn Minh từ trên xuống, vẫn luôn cảm thấy người này nhìn như tuỳ tiện, kỳ thật sâu không thấy đáy.
Muốn nói Công Tôn Minh làm như vậy mà không có mục đích gì, Chung Duyệt tuyệt đối không tin, nhưng nhất thời hắn lại đoán không ra.
Chỉ có thể nói đám người Công Tôn gia, thật sự là không có một ai đơn giản mà.
- --
Sau khi nguy cơ tạm được giải trừ, Bùi Thanh Thù mật tấu cho Hoàng đế trước, đem những ngày qua kể hết trên tấu chương, sau đó cũng không ngủ không nghỉ mà tự mình đi thẩm vấn lễ thư cùng mấy tên thích khách.
Trước đây Bùi Thanh Thù luôn mềm lòng, không đành lòng nhìn những hình phạt tàn khốc lên người phạm nhân. Nhưng bây giờ, chỉ nghĩ đến thương thế trên người Hổ Tử, Bùi Thanh Thù liền cứng rắn hơn, thậm chí hận không thể tự mình động thủ hành hình.
Mấy tên thích khách này có chút cứng xương, làm thế nào cũng không chịu khai ra kẻ chủ mưu là ai.
Bùi Thanh Thù cũng biết Hành Cung không có nhà tù và hình cụ chuyên môn, hắn lại không phải người thẩm vấn chuyên nghiệp, chỉ sợ hỏi không ra thứ gì, chỉ đành để người trông giữ thích khách cho tốt, ít nhất đảm bảo bọn họ an toàn, chờ hồi kinh rồi thẩm vấn lại cũng không muộn.
Dù sao đuổi gϊếŧ người của hắn là ai, trong lòng Bùi Thanh Thù hiểu rõ.
Chẳng qua mấy ngày nay, Bùi Thanh Thù vẫn có chút thu hoạch--- sau vụ việc này, lễ thư trước đó vẫn không chịu mở miệng nhận tội, cuối cùng cũng chịu khai ra.
“Ta vất vả vì Tri phủ đại nhân bán mạng như vậy, bọn họ…bọn họ thế mà muốn gϊếŧ ta!” Lễ Thư nước mắt nước mũi giàn giụa mà nói: “Ta đây còn tội gì phải dấu diếm cho bọn họ! Chỉ đáng thương một nhà già trẻ của ta, chỉ sợ đều rơi vào trong tay bọn họ rồi…”
“Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước còn làm.” Bùi Thanh Thù lạnh giọng nói: “Còn ở chỗ này nhiều lời gì nữa, còn không mau mau đem tất cả các hoạt động mấy năm nay của các ngươi nói ra hết!”
- --
Bắt được Lễ Thư khai không bao lâu, rốt cuộc Bùi Thanh Thù nhận được hồi âm của Hoàng đế.
Hoàng đế hạ chỉ, từ Hà Bắc đóng quân trung điều một trăm người tới, hộ tống đám người Bùi Thanh Thù hồi kinh.
Đến nỗi đối với việc xử trí đám người Tào tri phủ và Lâm tri phủ, Hoàng đế chưa nhắc tới.
Trong lòng Bùi Thanh Thù lập tức liền sinh ra một dự cảm không tốt--- việc đến nước này, Hoàng đế sẽ không phải muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá thành không có gì ư?
Bùi Thanh Thù thật sự không cam lòng, bản thân và huynh đệ nhiều ngày nay nỗ lực trả giá như vậy, cứ thế mà bỏ qua…
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hiện tại về đến kinh thành trước, gặp mặt Hoàng đế mới là quan trọng nhất. hắn ở chỗ này suy nghĩ miên man căn bản không thay đổi được gì.
Bởi vì Hổ Tử còn phải dưỡng thương, cho nên Bùi Thanh Thù để cho Chung Duyệt và Công Tôn Minh ở lại trông coi Hổ Tử, còn hắn và đám người Lục Tinh Dã đi trước một bước, trở về Kinh thành phục mệnh với Hoàng đế.
Bùi Thanh Thù không nhanh không chậm, chưa tới ba ngày đã về đến Kinh Thành.
Sau khi hồi phủ hắn không nghỉ ngơi, mà thay đổi quần áo sạch sẽ, rồi lên xe ngựa tiến cung diện thánh.
Hoàng đế vừa thấy hắn đến liền thấy hết hồn: “Thù nhi, mới có mấy ngày, mà con đã gầy đi nhiều vậy ư?”
Sau khi tự mình đỡ Bùi Thanh Thù ngồi xuống, Hoàng đế thở dài một tiếng, đau lòng nhìn hắn nói: “Trẫm biết con ban sai dụng tâm, nhưng chính con lại sốt ruột, cũng không thể tự hành hạ bản thân mình a! Trẫm vừa mới nghe người ta nói con nhanh như vậy đã trở lại, quả thật không thể tin vào tai mình.”
Bùi Thanh Thù chua xót mà cười cười nói: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần không có việc gì. Trước khi nhi thần rời hành cung đã gửi mật tấu cho người… Người có xem qua chưa?”
Từ trạm dịch gửi đi bốn trăm dặm, Hoàng đế không có khả năng không thấy được.
Bùi Thanh Thù hỏi như vậy, chỉ là không nghĩ lại làm Hoàng đế không nói nên lời.
Hoàng đế nghe vậy sắc mặt khẽ biến, tựa hồ có chút xấu hổ: “Nhận thì nhận được, chẳng qua Thù nhi, có một việc, trẫm nên nói cho con…”
Hoàng đế nói, ý bảo Lộc Khang An trình lên một tấu chương lên.
“Đây là sổ con Tào Lập Đàn thỉnh tội, con nhìn xem đi……”
Trong lòng Bùi Thanh Thù có dự cảm bất thường trở này càng ngày càng mãnh liệt, thời điểm cầm sổ con kia, trong lòng hắn kinh hoàng, trái tim giống như tuỳ thời có thể nhảy ra ngoài vậy.
Chờ hắn xem xong sổ con thỉnh tội của Tào Lập Đàn, Bùi Thanh Thù cong cong khoé miệng, buồn cười nói: “Hay cho ‘không hề hay biết’, ‘giám sát thất trách’, hay cho ‘nhất thời hồ đồ’, ‘quyết tâm hối cải’! Phụ hoàng, ngài có thể tin chuyện tào lao này của hắn?”
Hoàng đế thấy cảm xúc của hắn kích động, vội vàng đè tay hắn lại nói: “Thù nhi, con đừng vội. Theo trẫm thấy, Tào Lập Đàn này dù gì còn tính thành thật. Tuy nói không khỏi có dùng chút đùn đẩy, nhưng hắn chủ động nói sai lầm của bản thân, xem như khó có được.”
Bùi Thanh Thù không phục mà nói: “Chính là phụ hoàng, hắn không chỉ có thu nhận hối lộ, còn phái người đuổi gϊếŧ nhi thần, chẳng lẽ chuyện này liền qua sao?”
Hoàng đế vội nói: “Đương nhiên không phải! Những thích khách đuổi gϊếŧ con, không phải con bắt sống một ít sao? Trẫm đã cho người đem bọn họ nhốt vào thiên lao, đợi thẩm vấn thêm lần nữa, tất nhiên sẽ khai ra đám người lớn mật!”
“Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài liền không có nghĩ tới, chuyện này có khả năng chính là Tào Lập Đàn làm? Hắn thấy sự tình bại lộ, liền phái người đuổi gϊếŧ nhi thần……”
Hoàng đế nói ý sâu xa: “Phụ hoàng tính như vậy, con khoan nóng vội. Theo trẫm thấy, việc này chỉ sợ không phải hắn làm. Nếu Tào Lập Đàn thật sự cố ý mưu hại con diệt khẩu, vật vì sai còn muốn cho người chọn phương thức thỉnh tội trực tiếp với trẫm chứ? Hai sổ con của con và hắn chính là trước sau đều cùng đưa đến Càn Nguyên điện.”
Bùi Thanh Thù trầm mặc trong giấy lát, lạnh nhạt nói: “Mặc kệ hắn chủ động nhận tội hay không, Phụ hoàng ngài đều tuyệt đối không thể vì vậy mà tha cho hắn! Chuyến đi này của nhi tử, phát hiện quan trường của Đại Tề ta có nhiều lỗ hổng, giống như việc Tào Lập Đàn quản chế độ quan viên vậy, thì trên đời này không biết còn bao nhiêu việc như thế."
Hoàng đế khó xử mà nói: “Thù nhi a, sao con càng ngày càng giống Tứ ca của con? Muốn nói việc quan lại tham ô, sao phụ hoàng lại không hận, nhưng con phải biết rằng, ‘nước quá trong ắt không có cá, người khắc khe ắt không có bạn’. Nếu mọi chuyện đều tích cực, vậy thiên hạ này không có cách nào thống trị rồi. Con không ngồi ở vị trí phụ hoàng không biết nỗi khổ của phụ hoàng mà!”
“Ta có thể lý giải ý của phụ hoàng, một lòng hy vọng chính mình có thể tận lực duy trì được sự ổn định bên trong Đại Tề. Nhưng mà đa phần chỉ là mặt ngoài bình tĩnh, nội bộ thì bị đào khoét ngày càng sâu. Nếu không chấn chỉnh, chỉ sợ khó có thể ổn định và hoà bình dài lâu!”
Bùi Thanh Thù nói xong, không cho Hoàng đế cơ hội phản bác, thao thao bất tuyệt mà nói lên hiểu biết của mình dọc đường đi biết được.
Một vấn đề tiếp một vấn đề, đều là lý luận hơn nữa có ví dụ thực tế, nói cho Hoàng đế á khẩu không trả lời được.
Hoàng đế không mở miệng được, chỉ có thể chuyên tâm nghe nhi tử nói chuyện. Chờ khi Bùi Thanh Thù ngừng nói thì Hoàng đế vội nói: “Lương Đức, mau đổi ly trà nóng cho Thập nhị Hoàng tử!”
“Phụ hoàng, nhi tử không khát.” Bùi Thanh Thù chính giảng đến cao hứng, hai con mắt sáng lấp lánh.
Cặp mắt xinh đẹp kia, làm Hoàng đế đột nhiên nhớ tới Lệ Phi, trong lòng liền mềm mại không ít: “Không khát cũng uống một chút, đỡ khô họng.”
Bùi Thanh Thù không đành lòng cô phụ lòng thương con của Hoàng đế, liền biết nghe lời uống hai ly.
Thừa dịp hắn đang uống trà, Hoàng đế nói nhanh: “Con nói này đó, đều rất có đạo lý. Như vậy đi, con đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, khẳng định mệt chết rồi, hôm nay trước cứ về phủ nghỉ ngơi cho thật tốt. Nếu con rảnh rỗi thì con soạn những lời thành thành tấu chưa, sau đó trình lên, trẫm cầm ra thượng nghị với các đại thần khác, như vậy được không?”
Bùi Thanh Thù nghĩ nghĩ cũng đúng, chính mình như vậy thao thao bất tuyệt mà nói cả ngày, Hoàng đế có thể nhớ kỹ nhiều ít còn khó mà nói. Còn không bằng hắn trở về suy nghĩ kỹ, đem ý kiến bản thân chỉnh sửa lại cho tốt, trình lên Hoàng đế, nên đã đồng ý.
“Đã nhiều ngày chịu mệt nhọc, ngươi trước không cần đi Lễ Bộ, đem chuyện này làm tốt trước đi.” Hoàng đế từ ái mà nói: “Nghe phụ hoàng nói, ngàn vạn đừng để bản thân mình mệt.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần hiểu rõ.”
Có vết xe đỗ của Lục Hoàng tử, Bùi Thanh Thù vẫn luôn nhớ rõ. Mặc kệ mọi chuyện như nào, hắn đều sẽ bảo trọng thân thể của mình cho thật tốt.
Trước khi đi, Bùi Thanh Thù không yên lòng, dong dài một lần nữa với Hoàng đế: “Phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, nhi tử cũng không cầu qua ngài điều gì. Nhưng nhi tử lúc này thỉnh cầu ngài, ngàn vạn không cứ như vậy mà tha cho đám người Tào Lập Đàn. Nói thật với phụ hoàng, trước khi nhi thần hồi kinh, con đã nghĩ tới việc phụ hoàng có khả năng không phạt nặng đám người Tào Lập Đàn. Vì người coi trọng việc này, thậm chí nhi thần đã từng nghĩ tới việc tự mình hại thân thể. Nhưng thân thể tóc da đều nhận từ phụ mẫu, thứ hai nhi thần không nghĩ sẽ lừa gạt phụ hoàng, cùng người xa cách. Cho nên nhi thần quyết định, không cần biện pháp đi đường tắt gì, mà chỉ dùng toàn lực thuyết phục phụ hoàng. Hiện tại nhi tử cái gì cũng nói với người rồi, mọng rằng phu hoàng có thể thận trọng suy xét lời nhi tử nói.”
Bùi Thanh Thù nói xong, liền thi lễ cáo lui.
Hoàng đế nghe xong lời này, trong lòng rất xúc động.
Bùi Thanh Thù đi rồi, ông liền đi Chung Linh cung, cùng Lệ Phi nói ra việc này.
Sau khi Lệ Phi nghe xong, đặc biệt bực bội liếc nhìn Hoàng đế một cái.
Hoàng đế cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Lệ Phi chán ghét ông. Thấy Lệ Phi lộ vẻ mặt này, Hoàng đế vội nói: “Nguyệt nhi, nàng có ý gì thế?”
“Hoàng thượng, Thù nhi đã nói đến như vậy rồi, ngài còn suy xét cái gì?” Lệ Phi lạnh lùng nói: “Đừng lại làm ta vì chuyện này mà chướng mắt ngài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT