Edit: Trúc Uyển Nghi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Bởi vì Dư Văn Hoa là người Sơn Tây, đối với tình hình ở Sơn Tây tương đối hiểu biết, nên Bùi Thanh Thù dự định trạm thứ nhất sau khi xuất kinh đi ban sai là ở Sơn Tây.

Từ kinh thành đến Sơn Tây phải đi hơn một ngàn dặm đường, nhanh nhất cũng phải mười ngày mới tới được. Mà bình thường thi phủ ở địa phương được tiến hành vào tháng tư, nói cách khác, Bùi Thanh Thù phải nhanh chóng quyết định, nhanh chóng xuất phát.

Sau khi trong lòng có tính toán bước đầu, trước tiên Bùi Thanh Thù để người đi gọi ba vị thư đồng của mình tụ tập lại, thương nghị việc này.

Công Tôn Minh là người đầu tiên nói: “Điện hạ nhất định phải dẫn ta theo! Cả ngày ở trong Khâm Thiên Giám ta sắp buồn đến chết rồi!”

Phó Húc nhắc nhở hắn: “A Minh, ngươi đừng hồ nháo. Chuyến này điện hạ ra ngoài cũng không phải đi chơi đâu.”

“Ai hồ nháo? Ta cũng nghĩ là trên đường đi giúp điện hạ ra một vài chủ ý mà.” Công Tôn Minh tự tin nói: “Ta khác với điện hạ, điện hạ từ nhỏ lớn lên ở trong cung không biết giang hồ hiểm ác. Nhưng mà ta đã theo phụ mẫu ta đi qua mười mấy địa phương rồi, kinh nghiệm giang hồ rất phong phú!”

Nhưng mà Phó Húc vẫn không thấy yên tâm: “Khi đó ngươi mới bao nhiêu lớn chứ,

đã qua vài năm rồi, sợ là tình hình ở những nơi đó đã khác trước rồi!”

“Cắt, không phải là ngươi muốn thi công danh, không thoát thân được, cho nên ghen ghét ta có thể đi cùng điện hạ ra kinh chứ gì.” Công Tôn Minh làm mặt quỷ nói: “Ta càng muốn đi, tức chết ngươi, lêu lêu.”

Bùi Thanh Thù bị dáng vẻ trẻ con của hắn chọc cười: “Đi, ta dẫn ngươi đi theo là được rồi, đừng có chọc tức A Húc nữa.”

Hổ tử vẫn yên lặng đột nhiên nói: “Ta cũng đi với điện hạ. Còn cả Ảnh vệ của Tuyền Cơ đường nữa, có bốn người đã huấn luyện tạm được rồi. Đến lúc đó cũng đi cùng với điện hạ, bảo vệ điện hạ chu toàn.”

Bùi Thanh Thù nghe xong, cười cười nói: “Các ngươi đều ủng hộ ta đi à?”

Ba người đồng loạt gật đầu.

“Ta còn tưởng rằng sẽ có người không đồng ý đấy.

Dù sao Bùi Thanh Thù vừa mới xuất cung không được vài ngày, kinh nghiệm sống chưa nhiều, kinh nghiệm lại không đủ. Lúc này đã muốn ra khỏi kinh đi ban sai, tình hình ở địa phương phức tạp, không nói trước hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, kể cả an toàn của bản thân Bùi Thanh Thù, chỉ sợ cũng khó đảm bảo.

“Điện hạ không nề hà vất vả, muốn ra ngoài kiến công lập nghiệp, sao chúng ta lại phản đối được chứ.” Phó Húc nghiêm mặt nói: “Bây giờ điện hạ làm việc dưới tay người khác, khó tránh khỏi bó chân bó tay, sợ là khó có thể làm nên sự nghiệp. Không chỉ có thế, còn vô cùng dễ dàng đắc tội quyền quý trong kinh. Không bằng đi ra khỏi kinh, trời đất rộng lớn, quan viên địa phương lại không dám tùy tiện đắc tội với điện hạ, có lẽ càng thêm tùy cơ ứng biến. Nhưng mà chuyện an toàn là quan trọng nhất... Hổ nhi, mong rằng ngươi với Lục Thống lĩnh cẩn thận một chút, nhất định phải bảo vệ điện hạ chu toàn.”

Lục Thống lĩnh trong miệng Phó Húc, Họ Lục tên Tinh Dã, là người Bùi Thanh Thù tự mình lựa chọn ra Thống lĩnh Hộ quân phủ Hoàng tử trong số Cử nhân Võ lần trước.

Lục Tinh Dã này năm nay chừng hai mươi tuổi, cao tám thước, sức lực vô cùng lớn, là một tay kiếm tốt. Do xuất thân trong hàn môn, gia cảnh nghèo hèn, lại không khéo luồn lách, bởi vậy sau khi trúng cử một năm vẫn không được trọng dụng, mãi cho đến lúc được Bùi Thanh Thù chọn trúng. Trước khi dùng hắn, Bùi Thanh Thù cố ý để Yến Tu thông qua quan hệ với Như Quy lâu âm thầm tìm hiểu, kết quả đạt được là Lục Tinh Dã hoàn toàn chính xác có xuất thân trong sạch, có thể trọng dụng.

Lần này Bùi Thanh Thù đi ra ngoài, nếu muốn có được sự cho phép của Hoàng đế, nhất định phải mang theo mấy tên hộ vệ. Nhưng nếu như vậy thì số người đi theo lại nhiều thêm nữa... Bùi Thanh Thù, Công Tôn Minh, Hổ tử, Lục Tinh Dã và hộ vệ phủ Hoàng tử, lại thêm Dư Văn Hoa, còn có thái giám chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Bùi Thanh Thù, đoàn người của bọn hắn ít nhất cũng sẽ có mười người. Chẳng qua, tên Ảnh vệ cũng như ý nghĩa, đều giống như cái bóng yên lặng không một tiếng động đi theo chủ nhân. Cho nên bên ngoài nhìn vào thì cũng sẽ không có nhiều người như thế.

Chẳng qua Công Tôn Minh vẫn bận rộn chưa thấy yên tâm: “Đại phu đâu? Đường xá xa xôi, nhỡ đâu điện hạ... Phi phi phi, nhỡ đâu trong chúng ta có ai đau đầu nhức óc, vừa lúc ở rừng núi hoang vắng không có đại phu phải làm sao bây giờ?”

Bùi Thanh Thù buồn cười nhìn hắn nói: “Công Tôn phu nhân y thuật cao minh, ngươi không học được một hai à?”

“Sở học của mẹ ta, người bình thường không làm được đâu. Dược liệu đơn giản ta còn phân biệt được, nếu phức tạp hơn nữa... Ta không làm được đâu.”

Phó Húc trầm ngâm nói: “Đại phu của Phó gia, phần lớn tuổi tác đã cao, chỉ sợ không thích hợp đi theo. Nếu muốn tìm người trẻ tuổi, lại là đại phu đáng tin tưởng... Chỉ sợ là phải mượn người ở Chung gia.”

“Vẫn là do thời gian ta xuất cung quá ngắn, nhân thủ trên tay không đủ.” Bùi Thanh Thù thở dài nói với Phó Húc: “Lần này ngươi ở lại trong kinh thì thay ta làm chuyện này. Tìm kiếm mấy thiếu niên có thân thế trong sạch, để cho bọn hắn học chút y thuật, sau đó nuôi trong phủ Hoàng tử.”

Phó Húc vội vàng lĩnh mệnh, đồng ý.

Bùi Thanh Lương lớn hơn Bùi Thanh Thù bảy tám tuổi, ngây ngươi ở Lễ bộ đã nhiều năm cũng chưa từng nghĩ tới phải ra khỏi kinh khảo sát. Hắn không hiểu, một Hoàng tử được nuông chiều từ bé như Bùi Thanh Thù, sao lại nghĩ đến việc đi ra ngoài để làm kiếm khổ vào thân.

“Thập nhị điện hạ không cần phải đi đâu...” Nếu là thuộc hạ khác, Bùi Thanh Lương đã sớm nói giọng đâm chọc rồi, nhưng Bùi Thanh Thù là Hoàng tử, lại là Hoàng tử được sủng ái, Bùi Thanh Lương không dám dùng giọng điệu tùy tiện nói chuyện với hắn: “Chuyện ở địa phương, địa phương sẽ có người chuyên báo lên, người cần gì phải giày vò bản thân, tự mình chạy xa như thế để xem xét?”

Bùi Thanh Thù biết, đối với loại người như Bùi Thanh Lương, ngươi giảng đạo lý với hắn cũng chẳng có ích gì. Bùi Thanh Thù lại không tin được hắn, không thể nói tình hình thực tế cho Bùi Thanh Lương được, chỉ có thể vừa pha trò vừa cười nói với hắn: “Thanh Lương ca, không phải do ta ngây ngốc ở trong cung lâu muốn ra khỏi kinh đi dạo chơi đó mà. Nhịn thật vất vả mới có thể đến tuổi xuất cung, ngươi đồng ý với ta một lần đi mà?”

“À à à, là như vậy!” Bùi Thanh Lương nghĩ Bùi Thanh Thù thì ra là không có việc gì, bị nghẹn gần chết ở trong kinh thành, muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, lúc này mới muốn lấy danh nghĩa đi đôn đốc thi phủ để ra ngoài đi dạo.

Vừa nghĩ như vậy, Bùi Thanh Lương lập tức hiểu được. Dù sao ra ngoài chịu tội chính là Bùi Thanh Thù, với Bùi Thanh Lương mà nói đây là chuyện thế nào cũng được, không bằng nhân tiện bán cho hắn một cái nhân tình: “Thế... Thế được rồi, ngươi đi đi! Nhưng mà Hoàng tử ra khỏi kinh phải được Hoàng thượng phê chuẩn, Thanh Thù ngươi xem...”

Bùi Thanh Thù cười tủm tỉm nói: “Chỗ phụ hoàng, ta sẽ tự mình đi nói, ngươi cứ yên tâm đi Thanh Lương ca.”

Bùi Thanh Lương cười tươi như hoa: “Phải phải phải, ta biết rồi, lúc ngươi còn nhỏ, Hoàng thượng cũng rất nuông chiều ngươi. Chẳng qua là ra khỏi kinh đi dạo, chuyện nhỏ như vậy chắc chắn Hoàng thượng sẽ đồng ý cho ngươi. Nhưng mà Thanh Thù, gần đây ở bên ngoài cũng không được thái bình, ngươi nên chú ý an toàn!”

Từ “Thập nhị điện hạ” đến “Thanh Thù”, giọng điệu nói chuyện của Bùi Thanh Lương với Bùi Thanh Thù càng ngày càng thân thiện. Nhưng Bùi Thanh Thù cũng không bị biểu hiện bên ngoài làm cho váng đầu, đối với phụ tử Trung Thân vương trong lòng hắn vẫn có cảnh giác. Chẳng qua trước mặt Bùi Thanh Lương, Bùi Thanh Thù cũng không nói gì nhiều, chỉ cười ha ha nói: “Đa tạ Thanh Lương ca đã nhắc nhở.”

Việc này không thể chậm trễ, Bùi Thanh Thù nhanh chóng tiến cung gặp mặt Hoàng đế.

Đối với Hoàng đế, dĩ nhiên Bùi Thanh Thù không thể lại lấy lí do thoái thác để ứng phó như Bùi Thanh Lương được.

“Theo như thuộc hạ của nhi thần báo cáo, phương diện lựa chọn Lẫm sinh[1] ở địa phương tồn tại hiện tượng bất công.” Sau khi thuật lại một lần lời nói của Dư Văn Hoa, Bùi Thanh Thù cũng không nóng lòng lên án mạnh mẽ hành vi tuẫn tư[2] của quan viên địa phương, mà vô cùng bình thản nói: “Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, nhi thần muốn tự mình đi đến địa phương khảo sát, mới có thể kết luận được.”

[1] Lẫm sinh: Chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ.

[2] Tuẫn tư: Vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.

Hoàng đế tán thưởng nhìn hắn nói: “Không tồi, tuổi ngươi còn trẻ đã có lòng làm việc nghiêm túc, lại không nghe một phía mà đã tin, mạnh hơn so với trẫm lúc trẻ nhiều. Nhưng mà ngươi vừa tân hôn với Tống thị không lâu, bây giờ đi ban sai nơi khác, không biết nhạc gia của ngươi bên kia sẽ có bất mãn gì không.”

Bùi Thanh Thù không cần nghĩ ngợi nói: “Tống tiên sinh là lão sư vỡ lòng của nhi thần, nhi thần cũng khá hiểu hắn. Hắn là người chính trực, từ trước đến nay đều lấy quốc sự làm đầu, có lẽ sẽ không trách tội nhi thần vì chuyện này. Nếu quả thật Tống tiên sinh có đôi lời oán hận với nhi thần... Việc này nhi thần cũng chỉ có thể mang theo hai vò rượu ngon, tới cửa nhận tội.”

“Ha ha ha,” Hoàng đế bị hắn chọc cười: “Được rồi, sau khi trở về, ngươi nói với tức phụ của ngươi cho tốt, trấn an được người ta. Chỗ mẫu phi ngươi bên kia, trẫm sẽ đi nói, yên tâm đi.”

“Đa tạ phụ hoàng.”

Có quan hệ tốt với Hoàng đế, chính là một việc thuận lợi.

Trên đường đi cung Quỳnh Hoa, Bùi Thanh Thù đắc ý suy đoán thêm.

“Mẫu phi” trong miệng của Hoàng đế tất nhiên là chỉ Lệ Phi rồi. Từ sau khi Lệ Phi quay về kinh, Hoàng đế liền độc sủng Lệ Phi, ít khi đến chỗ các phi tử khác. Cho nên bên Thục phi, có lẽ là Bùi Thanh Thù phải tự mình đi thông báo rồi. Nhưng mà sau khi Thục phi biết được tin Bùi Thanh Thù phải ra khỏi kinh thành đi ban sai thì biểu hiện không giống với tưởng tượng của Bùi Thanh Thù.

Ngoại trừ lo lắng về vấn đề an toàn cho Bùi Thanh Thù, sắc mặt Thục phi nhìn là lạ, giống như có lời muốn nói nhưng lại do dự không biết có nên nói hay không.

Bùi Thanh Thù ít khi thấy được dáng vẻ ấp a ấp úng của Thục phi, liền không nhịn được mà tò mò hỏi: “Mẫu phi, ngài làm sao thế, có gì không thể nói với nhi tử à?”

“Thù nhi, ngươi...” Thục phi há mồm, lại thở dài, gạt nắp chén ngọc sang trái sang phải, cho tất cả mọi người lui ra, rồi mới thấp giọng nói với Bùi Thanh Thù: “Ngươi có thể nói với mẫu phi trong lòng ngươi muốn thế nào không?”

“Hả? Nghĩ thế nào cái gì cơ? Không phải ta vừa mới nói cho mẫu phi rồi à, lần này ra kinh, ta phải...”

“Không phải bổn cung hỏi cái này.” Thục phi đột nhiên nghiêm mặt nói: “Từ lần trước ngươi mượn nhân thủ của Phó gia, sau khi điều tra chuyện Triệu Dực Nhất, mẫu phi đã cảm thấy, ngươi không giống như khi còn bé nữa...”

Trong lòng Bùi Thanh Thù chợt động, trên mặt vẫn là dáng vẻ cười mỉm: “Là thay đổi tốt hơn, hay là xấu đi?”

“Không liên quan đến chuyện tốt xấu, mà là trạng thái của ngươi dường như khác với lúc trước.” Nói tới đây, Thục phi nhìn thẳng vào mắt Bùi Thanh Thù, từng chữ một hỏi hắn: “Thù nhi, nói cho mẫu phi, cuối cùng thì ngươi muốn gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play