Kỳ thật, suy đoán của Tứ Hoàng tử cũng không thể nói là sai hết. Khi Bùi Thanh Thù còn nhỏ, hắn quả thật vô cùng thích Tả tam cô nương, cảm thấy nữ hài tử này đã thông minh còn hoạt bát, khiến người ta rất yêu thích.
Chỉ là từ sau khi hắn có đáp án chính xác được nói ra từ miệng Hoàng đế, Bùi Thanh Thù liền tự nói với bản thân mình, nhất định phải chặt đứt ý niệm không nên có. Hơn nữa hắn với Tả tam cô nương tiếp xúc không nhiều, cũng không đến nỗi quá thích với nàng, dần dần Bùi Thanh Thù cứ có ý nghĩ giữ một chút khoảng cách với Tả tam cô nương, thậm chí còn cố tình duy trì như vậy.
Nói trắng ra là, hắn coi trọng tiền đồ vận mệnh hơn rất nhiều so với tình yêu nam nữ. Làm như vậy nhìn như vô tình nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Không giống Tứ Hoàng tử, đến nay hắn còn đối với Tả đại cô nương nhớ mãi không quên, ngay lúc uống say còn muốn lôi kéo Bùi Thanh Thù nói hết một phen.
“Thập nhị đệ... chuyện tình năm đó của ta và Tả cô nương, kỳ thật đệ đã biết rồi đi.”
Lời này của Tứ Hoàng tử làm Bùi Thanh Thù thật không biết nên tiếp lời như thế nào.
Hắn biết, Tứ Hoàng tử đây là vì hai huynh đệ bọn họ đồng bệnh tương liên, mới có thể yên tâm nói như vậy. Nếu không thì cho dù thân mật như Thất Hoàng tử, Tứ Hoàng tử cũng chưa bao giờ lộ ra chuyện cũ trước đây của hắn cùng Tả đại cô nương.
“Đệ từ nhỏ đã thông minh, đệ giúp Tứ ca đi, giúp Tứ ca có được không…”
Bùi Thanh Thù nhìn vệt đỏ ửng trên mặt Tứ Hoàng tử, bất đắc dĩ nói: “Tứ ca, huynh say rồi.”
Nếu là ngày thường, khẳng định Tứ ca khẳng định sẽ không lộ ra bộ dáng thất thố như vậy, thật sự rất không giống với Tứ Hoàng tử thường ngày.
Tứ Hoàng tử lắc đầu nói: “Ta không có say! Ta chính là không buông bỏ nàng được! Nàng ấy vốn dĩ nên là của ta, là của ta…”
Nhìn thấy một mặt như vậy của Tứ Hoàng tử, trong lòng Bùi Thanh Thù cảm giác vô cùng khó chịu.
“Tứ ca, nếu huynh thật sự muốn đệ giúp huynh, vậy nghe đệ đệ khuyên một câu: Sớm nên quên nàng đi! Nữ tử trong thiên hạ này, hồng phì yến gầy, dạng nào mà không có, sao Tứ ca cứ nhất thiết nhớ mãi nàng không quên chứ?’’
"Nhưng ta không cam lòng a!’’ Tứ Hoàng tử vốn đã mắt say lờ đờ mông lung, khi nói đến những lời này đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, trừng mắt nói: "Người nàng thích rõ ràng là ta..."
Bùi Thanh Thù thấy dù mình nói thế nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể hỏi một chút mà thôi: "Tứ ca, chuyện này cũng đã qua đi nhiều năm như vậy, Tả tỷ tỷ cũng đã có hài tử, cho dù huynh đối với nàng không quên được, huynh còn có thể làm gì chứ?"
Kỳ thật, trong lòng Bùi Thanh Thù đã ẩn ẩn có một đáp án, hiện giờ chẳng qua là muốn nghe từ chính miệng Tứ Hoàng tử nói ra.
Tứ Hoàng tử nghe xong, yên lặng nhìn về phía Bùi Thanh Thù, không nói gì.
Nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên hết thảy---
Hắn muốn đem người trong lòng đoạt lại.
Bùi Thanh Thù cảm thấy vô cùng đau đầu mà.
Cũng vô cùng thất vọng.
Nói lời thành thật, từ nhỏ hắn coi Tứ Hoàng tử như huynh trưởng, chưa bao giờ có ý xem Tứ Hoàng tử như người ngoài phòng bị hay thậm chí là đối phó. Nếu không phải bởi vì chuyện của Tả đại cô nương, Bùi Thanh Thù căn bản sẽ không sinh ra ý nghĩ đoạt đích, chỉ cần phụ tá Tứ Hoàng tử thượng vì là tốt rồi.
Chỉ là hiện tại, mọi chuyện đều không giống nữa rồi.
Hắn không có cách nào còn thật lòng thật dạ với Tứ Hoàng tử khi mà biết rõ Tứ Hoàng tử muốn làm Hoàng đế chỉ vì muốn cướp đoạt thê tử của đại thần.
Quả thật, tình cảm của Tứ Hoàng tử cũng đủ sâu đối với một nữ nhân, chỉ là đối với giang sơn xã tắc mà nói, vậy không phải như trò đùa sao!?
Nhưng những lời này, khẳng định Bùi Thanh Thù không thể nói rõ với Tứ Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù chỉ có thể lại uống thêm một chén rượu, nương theo men say, ngữ khí chân thành nói với Tứ Hoàng tử: "Tứ ca, huynh chính là người mà ta kính trọng nhất. Lời của huynh tuy không nhiều, nhưng huynh đối tốt với đệ, đệ đệ đều ghi tạc trong lòng. Nếu Tứ ca muốn ta làm, cứ nói đừng ngại. Chỉ cần đệ làm được, thì sẽ tận lực đi làm."
Từ sau khi phu thê Tống đại công tử hồi kinh, tâm tình Tứ Hoàng tử vẫn luôn không được tốt lắm, cho nên hôm nay hắn uống hơi nhiều. So với hắn, Bùi Thanh Thù uống thật sự chậm, cho nên đầu óc cũng tương đối thanh tỉnh.
Vừa nghe lời này của Bùi Thanh Thù, nhìn như là hứa hẹn với Tứ Hoàng tử cáigì đó, nhưng lại giống như cái gì cũng chưa nói.
Rốt cuộc hắn đáp ứng, chỉ là ở trong phạm vi năng lực của mình giúp Tứ Hoàng tử thôi.
Chẳng qua Tứ Hoàng tử nghe Bùi Thanh Thù nói xong, lại rất là cảm động: “Thập nhị đệ, có lời này của đệ, liền không uổng công Tứ ca thương đê! Tới, hai huynh đệ chúng ta lại uống một chén!”
Chờ uống ly rượu này xong rồi, Tứ Hoàng tử lôi kéo Bùi Thanh Thù, vẻ mặt buồn bực nói: “Hiện giờ trong triều, Đại hoàng huynh và Nhị Hoàng huynh đã cùng một phe, Tam Hoàng huynh càng được Phụ hoàng coi trọng thêm... Tuổi của Tứ ca so với bọn họ tuy không khác mấy, địa vị lại không giống như vậy. Aiz… Thật là ngẫm lại đều cảm thấy bực bội!”
Khi Bùi Thanh Thù còn nhỏ, vẫn cảm thấy Tứ Hoàng tử cái gì cũng biết, đặc biệt lợi hại, quả thật không gì không làm được. Hiện tại mới phát hiện, hoá ra chỉ là lúc ấy hắn không đủ hiểu biết Tứ Hoàng tử mà thôi.
Kỳ thật ở dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt, Tứ Hoàng tử cũng sẽ có thất tình lục dục như người thường. Hắn cũng sẽ vì tình khổ sở, hắn cũng sẽ mê muội bất lực.
Tứ Hoàng tử như vậy, làm người khác cảm thấy hắn so với tưởng tượng cùng người kia không giống, nhưng cũng càng thêm chân thật.
Tứ Hoàng tử buồn khổ, kỳ thật Bùi Thanh Thù có thể lý giải. Không lâu trước đó,Hoàng đế rốt cuộc cũng hạ chỉ, ban cho ba vị Hoàng tử lớn tuổi nhất phong làm Quận vương, nhưng tới lượt Tứ Hoàng tử, thì cái gì cũng không có.
Không thể không thừa nhận chính là vị trí của Tứ Hoàng tử vô cùng xấu hổ.
Muốn nói trong số Hoàng tử trưởng thành, kỳ thực ở công vụ lúc mới vào làm Tứ Hoàng tử dùng rất nhiều thời gian và tinh lực. Nhưng Tứ Hoàng tử là làm thật, lại không có làm ra được chiến tích nổi danh nào, hơn nữa không giống với đám người Đại Hoàng tử, có thể da mặt dày mà đoạt công lao của thuộc hạ, ở trước mặt Hoàng đế để lấy lòng.
Cho nên ở trong mắt Hoàng đế, hắn chỉ là một người cần cù kiên định, lại không phải là một nhi tử xuất chúng, cũng không phải là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng cái gì.
Nhưng Bùi Thanh Thù làm đệ đệ, tuyệt đối không thể nói như vậy. Hắn chỉ có thể nghĩ cách khuyên giải Tứ Hoàng tử: “Tứ ca, huynh cũng đừng quá buồn, không phải còn có Thất ca ở Công bộ giúp đỡ huynh sao?”
Tứ Hoàng tử nghe vậy cong khoé môi cười, lắc lắc đầu: “Tuy rằng lão Thất là tri kỹ, nhưng đệ cũng biết, tâm tư của hắn cũng không đặt trên chính vụ, không kéo chân sau của ta là đã không tồi rồi. So sánh thì vẫn là Thập nhị đệ ngươi tương đối đáng tin cậy a!”
Bùi Thanh Thù vội nói “Không dám”, đánh thái cực qua lại nói: “Đệ đệ tuổi còn nhỏ, vẫn còn phải học tập rất nhiều việc từ các ca ca.”
“Ha ha, Thập nhị đệ ngươi cứ yên tâm, chờ đệ đại hôn rồi xuất cung, chuyện về sau, khẳng định Tứ ca sẽ cố gắng chiếu cố đệ. Đến lúc đó huynh đệ chúng ta thay nhau ứng chiến, Tứ ca sẽ không cần giống như bây giờ sống mệt mỏi như vậy.”
Bùi Thanh Thù giơ bầu rượu lên, rót cho Tứ Hoàng tử một chén rượu, cười nói được.
Cho dù cùng nhau chiếu cố, cũng sẽ không gây ra vấn đề to tác gì. Bùi Thanh Thù đã nghĩ qua rồi, tạm thời hắn cứ sát bên Tứ Hoàng tử, mượn lực lượng của Tứ Hoàng tử, để Tứ Hoàng tử giải quyết ba hoàng huynh phía trên rồi lại nói tiếp.
Rốt cuộc chỉ bằng lực lượng của một trong hai người bọn họ thôi, cũng rất khó chống lại Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, hay là Tam Hoàng tử.
Tuy rằng rất có lỗi, nhưng Bùi Thanh Thù lại không thể không làm như vậy.
Đến khi hắn phân cao thấp với Tứ Hoàng tử, hẳn là chuyện rất lâu sau đó, Bùi Thanh Thù không muốn vì chuyện như vậy mà buồn bực.
- --
Không lâu sau khi cùng Tứ Hoàng tử uống rượu, Bùi Thanh Thù lại nhận được lời mời từ phủ Tứ Hoàng tử, nói là con thứ của Tứ Hoàng tử đã hơn một tuổi, mời Bùi Thanh Thù tới phủ uống rượu.
Thật sự mà nói, duyên phận con nối dõi của Tứ Hoàng tử không tệ. Sau khi thành thân năm thứ hai, Tứ Hoàng tử phi Bàng thị liền sinh hạ một nhi tử. Qua được vài tháng, Bàng thị lại có thai, chẳng qua lần này sinh ra là một cô nương.
Hiện tại muốn làm tiệc một tuổi cho đứa con thứ hai này, là do Trắc phi của Tứ Hoàng tử Phó thị sinh ra. Dựa theo bối phận mà nói, Phó thị này chính là Phó gia Nhị tiểu thư, biểu tỷ của Bùi Thanh Thù. Bởi vì một tầng quan hệ này, Bùi Thanh Thù mới đồng ý dự tiệc.
Bữa tiệc chọn đồ vật đoán tương lai, tiểu công tử bắt được một màn thầu bự, cùng một cục bự kim nguyên bảo, chọc cho mọi người cười to một trận.
Ở trong một tràn tiếng cười vui, Tứ Hoàng tử nhỏ giọng nói với Bùi Thanh Thù: "Thập nhị đệ, xin lỗi mấy ngày trước đây ta uống nhiều quá, dường như lỡ lời, không có dọa đệ đó chứ?"
Bùi Thanh Thù nghiêng đầu nhìn về phía Tứ Hoàng tử, phát hiện có vẻ hắn đã khôi phục biểu tình trấn định thường ngày này, cũng chính là dáng vẻ Bùi Thanh Thù quen thuộc nhất.
Bùi Thanh Thù cười cười nói: “Đương nhiên không có, chẳng qua Tứ ca nói vài câu thật lòng thôi mà, sao lại dọa đệ được?"
Tứ Hoàng tử nhẹ cười: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong liền quay đầu đi.
Không biết có phải hay không mà Bùi Thanh Thù cảm thấy, buổi tối ngày đó, Tứ Hoàng tử căn bản là không có say quá.
- --
Mùa xuân năm thứ hai mươi hai, tiểu Thập tứ tròn một tuổi, phải dọn ra ngoài từChung Linh cung, một mình ở Khánh Ninh cung.
Bùi Thanh Thù thân là ca ca ruột, mấy năm gần đây đã dạy cho tiểu Thập tứ nhận biết không ít chữ. Ở phương diện học tập này, Bùi Thanh Thù cũng không quá lo lắng cho hắn. Nhưng ở phương diện sinh hoạt thì... Bùi Thanh Thù nhịn không được có chút lo lắng.
Thân là tiểu nhi tử được Hoàng đế sủng ái nhất, lúc Thập Tứ Hoàng tử ở bên mẹ đẻ còn tốt, ít nhất có người lớn che chở hắn. Chính là sau khi tới Khánh Ninh cung rồi... hắn làm gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Nếu Bùi Thanh Thù còn ở trong Khánh Ninh cung, hai huynh đệ ở gần nhau, như vậy thì tốt không còn gì để nói. Nhưng Bùi Thanh Thù rất nhanh đến cuối năm hoặc trễ lắm là đầu sang năm, phải đại hôn rồi xuất cung, đến lúc đó còn có ai có thể sớm chiều chiếu cố tiểu Thập tứ đây?
Chỉ dựa vào hạ nhân mà nói, Bùi Thanh Thù thật đúng là không thế nào yên tâm.
So ra chỉ có Lệ phi là thật tâm khoan dung với hắn.
“Lúc trước con vừa đến Khánh Ninh cung, không phải cũng bằng tuổi với hắn giờ sao?”
Bùi Thanh Thù rất muốn nói, hắn cùng thập có thể giống nhau sao?
Chẳng qua thái độ này của Lệ phi, nói cũng vô ích. Bùi Thanh Thù chỉ có thể đem tiểu Thập tứ xách theo bên người, trước thời gian dạy hắn cách sống sinh hoạt cần chú ý trong Khánh Ninh cung.
“Ngàn vạn lần đừng cảm thấy bản thân đã tới đây sống thì tự do, buổi tối liền chạy loạn khắp nơi.”
“Người khác kêu đệ ra, cho dù lấy danh nghĩa của mẫu phi hoặc phụ hoàng tìm đệ, thì đệ cũng không được dễ dàng tin tưởng, biết chưa?”
“Đồ vật được mang từ bên ngoài, nhất định phải để cho hạ nhân thử qua trước…”
Vừa mới bắt đầu, tiểu Thập tứ còn ngoan ngoãn gật đầu, sau lại nghe quá nhiều, đột nhiên hắn ôm chặt đùi Bùi Thanh Thù nói: “Ta muốn ở cùng ca ca cơ!”
Bùi Thanh Thù buồn cười mà nhìn hắn nói: “Không được, đệ đã trưởng thành, phải học cách ngủ một mình, tự mình quản lý hạ nhân. Hơn nữa qua nửa năm, ca ca phải xuất cung cưới vợ.”
Tiểu Thập tứ vẻ mặt buồn bực nghĩ nghĩ, bỗng nhiên như nghĩ tới ý kiến gì hay, hưng phân nói: “Đệ đây cũng muốn xuất cung cưới vợ! Như vậy đẹ có thể ở cùng với ca ca rồi!”
“Đệ thì không được, đệ quá nhỏ,” Bùi Thanh Thù xoa bóp thịt trên mặt hắn: “Đệ muốn cưới vợ, ít nhất phải chờ mười năm nữa.”
“Mười năm?!” Tiểu Thập tứ vừa nghe, đầu đều to ra, đôi mắt trợn ngược, muốn xỉu.
Bùi Thanh Thù biết hắn giả vờ, những vẫn dung một tay người lại, ôm vào trong ngực, chọc cho tiểu Thập tứ cười khanh khách không ngừng.
Ở đây có vật nhỏ như vậy, kì thật vẫn chơi khá tốt.
Sau khi Thập Tứ Hoàng tử chuyển đến Khánh Ninh cung, tự nhiên mà thành cái đuôi nhỏ theo sau Bùi Thanh Thù.
Thất Hoàng tử xuất cung, đám người Công Tôn Minh buổi tối không thể thường xuyên ngủ lại trong cung, cho nên vào buổi tối, đôi khi Bùi Thanh Thù cảm thấy có chút tịch mịch.
Gần đây tiểu Thập tứ tới, Cảnh Hành hiên liền náo nhiệt không thôi. Thời điểm Bùi Thanh Thù ăn cơm càng trở nên đúng giờ hơn.
Trước đó hắn bận việc học, cùng sự nghiệp ngoài cung, thời gian dùng bữa thường xuyên không đúng giờ. Hiện tại vừa đến giờ cơm, thậm chí còn chưa tới giờ cơm, tiểu Thập tứ đã ồn ào kêu đói. Bùi Thanh Thù không có biện pháp, cũng chỉ có thể chiều theo hắn đi ăn cơm.
Sớm chiều ở chung này đã gần nữa năm trôi qua, tình cảm hai huynh đệ rõ ràng càng ngày càng sâu đậm. Bùi Thanh Thù còn đỡ chút, luốn có chuyện mình muốn làm. Nhưng tiểu Thập tứ hiển nhiên là càng ngày càng ỷ lại vào Bùi Thanh Thù, đi đến đâu bên miệng cũng đều treo “ca ca”.
Chẳng qua hôn kỳ của Bùi Thanh Thù ngày một tới gần, hai huynh đệ sớm muộn vẫn phải tách ra.
Bùi Thanh Thù cân nhắc, nên bồi dưỡng tính độc lập cho tiểu Thập tứ như thế nào, để hắn nhanh chóng tự lập.
Chỉ là sau đó hắn rất nhanh liền phát hiện, dưới sự sủng ái thì tiểu hài tử lớn lên, sẽ không thể tự lập tự cường được, nếu tự mình chăm lo cho bản thân thì tính cách thật sự khác xa.
Nói thật thì Bùi Thanh Thù khi còn nhỏ cũng sẽ làm nũng, nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy mình ở trước mặt tiểu Thập tứ, thật sự muốn xưng hô với hắn một tiếng “Sư phụ”.
Đứa nhỏ này, lớn lên tuy không xinh đẹp bằng Bùi Thanh Thù khi còn nhỏ, nhưng trắng trẻo mủm mỉm, cũng vô cùng đáng yêu. Mỗi lần hắn lôi kéo tay Bùi Thanh Thù, kêu ‘ca ca’ là hắn mềm như bông, Bùi Thanh Thù liền không thể nhẫn tâm giáo huấn hắn.
Hoặc có thể nói, Bùi Thanh Thù vui vẻ ở trước mặt tiểu Thập tứ làm người tốt, là tận lực làm theo ý tứ của hắn.
Công Tôn Minh từng nói qua với hắn, Thập Tứ Hoàng tử sinh ra giống như Hoàng đế, vẫn là thích đẩy cơ hội Lệ phi hồi cung. Hoàng đế sủng ai đối với hắn, rất có khả năng biến thành cưng chiều, làm Hoàng đế làm ra một ít hành động không lý trí. Ví như quên tràng bị kịch của Lục Hoàng tử mấy năm trước, lập tiểu Thập tứ làm Thái tử.
Đây cũng không phải không có khả năng.
Làm cho Thập Tứ Hoàng tử thân cận, ỷ lại Bùi Thanh Thù là ca ca ruột thịt, tốt hơn so với làm cho hắn sợ hãi, chán ghét, trốn tránh Bùi Thanh Thù.
Dù sao ngay cả phụ thân thân sinh của Thập Tứ Hoàng tử cũng chính là Hoàng đế đều chiều hắn, Bùi Thanh Thù cần gì phải đi làm ác nhân?
Công Tôn Minh còn cảm thấy, Bùi Thanh Thù căn bản là không cần nhọc lòng vấn đề tiểu Thập Tứ can tự mình độc lập, chỉ cần làm ra việc rất luyến tiếc đệ đệ cho Hoàng đế xem là đủ rồi.
“Điện hạ vẫn là quá xem nặng tình cảm.” Thời điểm uống trà nói chuyện, Công Tôn Minh nói như thế: “Tuy Thập tứ điện hạ là đệ đệ thân sinh của ngài, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh đầu tiền, ngài ngàn vạn lần không thể bởi vì hắn còn trẻ tuổi, liền thả lỏng cảnh giác với hắn. Rốt cuộc việc phế trưởng lập ấu ở các thời đại đều không hiếm thấy.”
“Ta hiểu rõ.” Bùi Thanh Thù với việc này trong lòng hiểu rõ: “Chỉ là ta cho rằng, chúng ta hẳn nên đem nhiều tinh lực, đặt lên trên người ba vị hoàng huynh kia.”
Công Tôn Minh lắc đầu nói: “Đại Hoàng tử cùng Nhị Hoàng tử, sẽ không dễ dàng buông tha Tam Hoàng tử, chống lại cũng thế. Điện hạ cần gì phải buồn lo vô cớ? Ngài chẳng lẽ là đã quên, ta cho ngài chữ kia sao?”
“Ta không phải đã quên, mà là cảm thấy sốt ruột,” không biết có phải bị cảm xúc của Tứ Hoàng tử lây cho Bùi Thanh Thù hay không, làm Bùi Thanh Thù cảm thấy có chút nôn nóng bất an: “Tuổi tác của ta so với bọn họ nhỏ quá, ta sợ không chờ đến ngày ta nổi bật, phụ hoàng cũng đã... rốt cuộc Đại ca Nhị ca cùng Tam ca bọn họ, đều đã là Quận vương, nhưng ta lại không có chuyện gì làm, cùng bọn họ chênh lệch quá lớn!”
Công Tôn Minh bình tĩnh nói: “Điện hạ tạm thời đừng nóng nảy. Ta xem đương kim bệ hạ, đều không phải là đoản mệnh chi tướng, sống thêm mười năm nữa tóm lại là không có vấn đề. Mười năm, đã cũng đủ thay đổi rất nhiều chuyện.”
Bùi Thanh Thù trong lòng sốt ruột, lại không biết nên nói cùng Công Tôn Minh như thế nào.
Ở trong trí nhớ của hắn, Triều đại này chỉ có 28 năm, mà hiện tại đã là năm thứ 22. Nếu lịch sử vẫn là dọc theo ký ức giữa kiếp trước của Bùi Thanh Thù mà tính thì Hoàng đế chỉ còn lại không đến 6 năm thọ mệnh.
6 năm thời gian đối với Bùi Thanh Thù mà nói, kỳ thật là rất khẩn trương.
Chính là lời này, hắn lại không có khả năng cùng Công Tôn minh nói thẳng……
Công Tôn minh đọc ra biểu tình Bùi Thanh Thù, liền hỏi: “Như thế nào, điện hạ thân thể bệ hạ không có tin tưởng được sao?”
Bùi Thanh Thù thở dài, lắc đầu nói: “Không phải, ta chỉ là cảm thấy, che dấu thực lực của chính mình, đang âm thầm trù tính đại kế, phương hướng này đương nhiên là không sai, chỉ là cũng không thể quá nhàn nhã. Ta muốn cho mẫu phi cùng Tống gia lại thương lượng một chút, đem hôn kỳ đẩy tới trước năm……”
“Điện hạ” Công Tôn Minh yên lặng nhìn Bùi Thanh Thù, “Hôn lễ của ngài không phải định tới tháng hai sang năm sao, tính vội vội vàng vàng kéo lên trước năm mới, đuổi kịp cửa ải cuối năm, chỉ sợ các quan viên nha môn không có tâm làm việc. Còn không bằng ngài làm xong mọi chuyện này, bồi Hoàng thượng cùng hai vị nương nương nhiều vào. Về sau ngài lại muốn tiến cung thỉnh an, đã không còn được như hiện tại.”
“Ngươi nói có đạo lý, chỉ là ta…” Bùi Thanh Thù không biết nên đem suy nghĩ của chính mình nói ra như thế nào.
Hôn lễ ngày càng gần, hắn lập tức là có thể xuất cung đại hôn, chính thức đi vào triều đình. Cũng không biết nói gì cho phải, rõ ràng là chuyện hy vọng đã lâu, tới lúc gặp phải rồi mới thấy sợ, lại không nhịn được mà nôn nóng.
“Trong lòng điện hạ bỗng nhiên châm lửa, cảm thấy bực bội đúng không.”
Kỳ thật cùng Bùi Thanh Thù ở chung lâu rồi, Công Tôn Minh liền nhìn ra, Bùi Thanh Thù ở trên tài học, trên nhân phẩm, đều là phi thường không tồi, chính là tính tình này có chút do dự không quyết đoán, lại hay mẫn cảm đa nghi, thường xuyên vì một chút việc nhỏ lâm vào giữa cảm xúc rối rắm.
Tuy bề ngoài hắn không sinh ra giống Hoàng đế nhưng ở điêm này, cùng Hoàng đế vẫn vô cùng giống nhau.
Đối với việc này, Công Tôn Minh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết, con người không hoàn mỹ, Bùi Thanh Thù đã là điều kiện tốt nhất trong đông đảo Hoàng tử, cho nên cũng không thể đối hắn quá mức trách móc nặng nề, chỉ là không ngừng khuyên cùng dẫn đường Bùi Thanh Thù tận lực hướng về chỗ tốt.
Thấy Bùi Thanh Thù gật đầu, Công Tôn Minh tiếp tục nói: “Vô luận là đại hôn hay là đoạt vị, đối với ngài mà nói thì đó đều là đại sự. Ngài trong lòng cảm thấy loạn, đây cũng là tình cảnh có thể tha thứ. Chỉ là theo như lời ngài tự mình nói, Hoàng thượng có thể để lại cho ngài thời gian mặc kệ nhiều ít, dù sao cũng là hữu hạn. Ngài vẫn nên điều chỉnh lại trạng thái của mình đi, không cho những cái đó lung tung rối loạn, đặc biệt là mặt trái cảm xúc ảnh hưởng đến trạng thái của mình.”
“Không chỉ là hai việc này…” Bùi Thanh Thù nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: “Kỳ thật còn có một chuyện, làm ta cảm giác vô cùng khó chịu.”
Công Tôn Minh nhướn mày nói: “Ồ? Là chuyện gì?”
“Là… Có quan hệ với Hổ Tử.” Bùi Thanh Thù biết Phó Húc cùng Hổ nhi quan hệ tình như thủ túc, không dám nói tại thời điểm Phó Húc dạy, chỉ có thể đơn độc cùng Công Tôn Minh nói rõ: “Ta nghe Yến Tu nói…… hai ngày này Hổ Tử giống như có chút không đúng.”
Yến Tu là lúc Lư Duy ở trên gian hồ kết bạn giao hảo, hai người là bằng hữu tốt nhất, đã có gần hai mươi năm giao tình. Hiện tại công việc ở các lâu, đa phần là do là Yến Tu quản lý.
Công Tôn Minh nghe vậy, trong lòng không khỏi cả kinh: “Hắn làm sao vậy?”
“Việc này chỉ là Yến Tu suy đoán mà thôi, còn chưa chắc chắn, ngươi đừng nhắc việc này với người khác, đặc biệt là Phó Húc.”
Kỳ thật Bùi Thanh Thù không muốn nói cho bất kì ai, để tránh vạn nhất bị hiểu lầm, nếu bị Hổ nhi nghe được, sẽ khiến hắn thương tâm.
Nhưng không thể không thừa nhận một điều, Công Tôn Minh hoặc nói là người Công Tôn gia, thật sự có một loại mị lực thần kì, có thể khiến người khác theo bản năng cảm giác tín nhiệm hắn, đem lời nói trong lòng mình nói hết cho hắn nghe.
Nếu đều đã nói tới đây, Bùi Thanh Thù cũng không có gì để giấu.
“Theo Yến Tu nói, hai ngày trước Hổ nhi mượn cớ ra ngoài, thần sắc có vẻ hoảng loạn. Yến Tu là người nhiều tâm nhãn, liền tự mình theo đi, kết quả phát hiện có một nam nhân lạ mắt, bí mật cùng Hổ Tử ở Vân Kinh Mộng gặp mặt. Hai người nói chuyện thanh âm thực nhẹ, ngay cả Yến Tu đều không có nghe rõ. Ngươi nói, Hổ nhi chưa bao giờ uống rượu, hắn đột nhiên đi đến cái loại này địa phương kia, đi làm cái gì?”
Công Tôn Minh biểu tình nghiêm túc mà nói: “Chẳng lẽ ý tứ của Yến Tu là, Hổ nhi là bị người dụng tâm kín đáo thu mua?”
Bùi Thanh Thù cau mày nói: “Còn khó mà nói. Yến Tu chỉ nói bộ dạng hai người hắn khả nghi, đến nỗi thân phận đối phương, còn không minh xác.”
“Vậy Yến Tu từng theo dõi người nọ?”
“Hắn nói hắn thử rồi, nhưng bị mất dấu. Nếu mạnh mẽ đuổi kịp, cũng không phải không được, chỉ là Yến Tu sợ đối phương phát hiện, sẽ rút dây động rừng, liền không có đi theo nữa.”
Công Tôn Minh gật đầu nói: “Hắn làm rất đúng, nếu thật là có thể làm Yến Tu mất dấu, nghĩ đến người nọ tất nhiên là một cao thủ. Điện hạ, ta biết ngài hiện tại cảm xúc không được tốt. Nhưng thứ ta nói thẳng, lần này… Ngài chỉ sợ thật sự không phải đa tâm.”
Sắc mặt Bùi Thanh Thù trầm xuống, một lòng cũng dần dần nặng nề, trở nên càng ngày càng trầm.
Hắn bản tính thuần lương, không am hiểu nhất là tính kế nhân tâm. Nhưng hiện tại hắn không chỉ chủ động đi tính kế Tứ hoàng huynh người hắn từng thân cận nhất, tính kế mẫu thân cùng đệ đệ ruột, bây giờ còn có khả năng, bị người cùng lớn lên từ bé, đối với hắn tình như thủ túc mà đi tính kế hắn.
Tưởng tượng đến đó thôi cũng khiến lòng của Bùi Thanh Thù rối loạn không ngừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT