Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: An Thục phi

Sau khi Bùi Thanh Thù hồi cung định tới Quỳnh Hoa cung thương lượng chuyện Chung cô nương với Thục phi, nhưng vừa chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa thì hắn lại thay đổi chủ ý, hắn đi Càn Nguyên điện tìm Hoàng đế trước.

Hoàng đế đã nói với hắn từ trước là nếu không có chuyện gì thì cố gắng không đến Càn Nguyên điện tìm Hoàng đế. Hoàng đế sợ hắn giống Lục Hoàng tử năm xưa bị người khác coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, do đó tìm cách hại hắn.

Nhưng mà Bùi Thanh Thù nghĩ lại thì lại thấy lý do này rất buồn cười. Nếu thật sự giống như Hoàng đế nói thì tại sao Hoàng đế còn thường xuyên đến Chung Linh cung?

Có thể nói, con người ấy mà, rõ ràng biết phải làm như thế nào mới tốt nhưng lại bị tình cảm che mắt làm ra rất nhiều chuyện không có lý trí. Hoàng đế cũng vậy, ngoài miệng nói sẽ không thiên vị tiểu Thập tứ, nhưng hắn đối xử với Bùi Thanh Thù cũng không còn thân thiết như trước.

Nhưng mà Hoàng đế vừa nghe báo là Thập nhị Hoàng tử cầu kiến thì lập tức sai người truyền hắn vào điện. Sau khi hai cha con hỏi han một lúc như thường ngày thì Bùi Thanh Thù nói đến việc gần đây Uông cô nương thường xuyên làm phiền hắn.

Hoàng đế nghe xong thì trầm mặt tức giận nói: “Xem ra là trẫm đã dung túng Anh Quốc công phủ quá mức rồi! Thù nhi, con cứ yên tâm, trẫm lập tức sẽ nói rõ chuyện này với Anh Quốc công, nhất định sẽ không để Uông cô nương tiếp tục dây dưa với con nữa. Cho dù là nam nhân thì vẫn còn phải biết lễ nghĩa danh dự nữa là...!”

Bùi Thanh Thù thở dài, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật nhi tử cũng biết ái nữ của Anh Quốc công cũng không xấu, chỉ là tính tình bị nuông chiều nên có chút ngang ngược tuỳ hứng thôi. Phụ hoàng chỉ cẩn nói rõ với Anh Quốc công là được, không cần phải trách phạt nặng với Uông cô nương.”

Hoàng đế nghĩ một chút rồi nói: “Vậy trẫm liền nói với hắn con đã nghị thân rồi, hắn về nhà phải quản giáo nữ nhi của mình thật tốt. Nếu còn tái phạm thì trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Như vậy có được không?”

Bùi Thanh Thù gật đầu: “Tất cả nhờ Phụ hoàng làm chủ.”

Sau khi nói xong chuyện đau đầu này thì Hoàng đế đột nhiên nhớ đến chuyện gì cười hỏi: “Vừa rồi con nói đến chuyện của Chung cô nương... nếu bộ dạng chật vật xấu hổ của người ta con cũng thấy rồi, con muốn phụ trách sao đây?”

Bùi Thanh Thù nghe Hoàng đế nói xong thì nhớ đến ‘chuyện cũ’ của Lệ Phi và Chung gia nên vội vàng hỏi Hoàng đế: “Phụ hoàng cảm thấy chuyện này thế nào?”

Thật ra hôm nay hắn đến đây cũng có mục đích thăm dò ý nghĩ của Hoàng đế. Nói thật, mặc dù hắn có chút thích Chung cô nương nhưng nếu nói yêu thì còn xa lắm. Nếu Hoàng đế không muốn hắn và người của Chung gia có liên quan gì thì hắn cũng chỉ có thể cô phụ tâm ý của Chung cô nương.

“Đồ tiểu quỷ, con sợ trẫm tức giận thì cứ nói thẳng ra. Mẫu phi của con đã nói với trẫm, từ đầu đến đuôi chuyện năm đó nàng đã nói rõ cho con nghe rồi.”

Bùi Thanh Thù ngượng ngùng cười: “Phụ hoàng anh minh, không có chuyện gì có thể qua mắt phụ hoàng được.”

Hoàng đế cười ha hả nói: “Nói thật cho con biết trẫm không phải loại người có lòng dạ hẹp hòi như vậy, nếu không năm đó sẽ không tha mạng, hiện tại người của Chung gia cũng không thể ở Thái Y viện làm việc được. Chung cô nương mà con nhắc đến trẫm đã gặp hai lần ở chỗ mẫu phi của con, quả nhiên là quốc sắc thiên hương. Trẫm thấy con và Chung cô nương tuổi cũng hợp đã có ý định đính hôn cho hai đứa, nhưng xuất thân của nàng ta có chút thấp nên không thể trở thành chính phi của con được. Nên trẫm đang định thương lượng với mẫu phi của con chuyện ban nàng làm trắc phi của con, không ngờ con lại đến hỏi ta, thật là trùng hợp?”

Bùi Thanh Thù có chút ngoài ý muốn nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, sao đột nhiên ngài lại nghĩ đến chuyện ban nàng ấy cho ta?”

“Mẫu phi của con nhắc nhở trẫm. Năm xưa nàng ấy bị hãm hại mặc dù người ngoài không biết chi tiết nhưng vẫn có vài người hiểu rõ là chuyện gì. Trẫm sợ một truyền mười, mười truyền trăm sẽ làm hỏng thanh danh của con trong tương lai. Vậy nên trẫm nghĩ, chỉ cần con cưới Chung thị thì lời đồn tự nhiên sẽ sụp đổ.”

“Sao phụ hoàng lại nghĩ như vậy?”

“Thứ nhất, nếu năm đó Chung Thái y và mẫu phi của con thật sự có gian tình thì trẫm tuyệt đối không có khả năng khoan dung độ lượng đến tận bây giờ, còn đồng ý cho nữ nhi của Chung gia gả cho con. Thứ hai, nếu con thật sự là huyết mạch của Chung gia thì con và Chung cô nương là đường huynh muội, mẫu phi của con sao có thể đứng im nhìn hai huynh muội thành hôn? Cho nên suy xét từ góc độ nào thì chỉ là một vị trí trắc phi mà thôi lại có thể chứng minh với người đời con chính là nhi tử của trẫm. Tất cả lời đồn, cũng sẽ tự biến mất.”

Bùi Thanh Thù đột nhiên phát hiện, hắn không thể nhìn thấu phụ hoàng của mình.

Vị Hoàng đế này, có lúc mềm yếu, có lúc hồ đồ, nhưng thỉnh thoảng cũng rất đứng đắn, suy nghĩ đến những góc cạnh mà hắn chưa từng nghĩ đến.

Như vậy thì nạp Chung thị làm trắc phi là một chuyện có lợi với Bùi Thanh Thù.

……

Không lâu sau, Thục phi thay mặt Bùi Thanh Thù chính thức nghị thân với Tống gia.

Tống Nghiêu là lão sư dạy vỡ lòng cho Bùi Thanh Thù nên có thể xem là tận mắt nhìn thấy Bùi Thanh Thù lớn lên. Cho nên hắn biết rõ các khía cạnh của Bùi Thanh Thù đều rất tốt, xuất thân tôn quý, nhân phẩm học thức có thể nói là tốt nhất trong các Hoàng tử cùng lứa tuổi, cho nên Tống gia lập tức đồng ý việc hôn nhân này, còn đưa sinh thần bát tự của Tống tiểu thư để Thục phi đi tính tuổi xem hai người có xứng đôi hay không.

Kết quả tính toán rất tốt.

Bên trong Quỳnh Hoa cung, Thục phi vẻ mặt vui mừng nói với hai đứa con của mình: “Tiên sinh tính toán bát tự nói Thù nhi và Tống tiểu thư chính là lương duyên trời cho, hai người vô cùng xứng đôi. Hai người thành thân xong chính là giai ngẫu thiên thành, nhất định có thể bình bình an an, thuận thuận lợi lợi mà sống cùng nhau cả đời.”

Bùi Thanh Thù nghe xong, cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tìm tức phụ thôi cũng quá mệt mỏi, nhanh chóng đính hôn đi con cũng không muốn đây dưa thêm nữa!”

Lệnh Nghi ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, sắc mặt có chút không tốt lắc đầu: “Con thì không muốn Thù nhi đính hôn sớm như vậy. Mẫu phi ngài nghĩ xem, phò mã đến năm mươi sáu mười bảy tuổi mới đính hôn với ta, như vậy cũng rất tốt mà? Bây giờ Thù nhi còn nhỏ như vậy đã đính hôn nếu tương lai gặp được người thích hợp hơn thì phải làm sao?”

Thục phi trừng mắt liếc nhẹ nàng một cái: “Nha đầu thúi, đừng nghĩ là ta không biết con nghĩ gì trong đầu! Con muốn Thù nhi cưới Dung gia Tam tiểu thư đúng không? Ta cũng biết nha đầu đó, là một cô nương tốt, nhưng mà Thù nhi lại thấy Tống tiểu thư hợp mắt hơn còn gì! Con nghĩ xem là con thành thân hay là đệ đệ con thành thân hả?”

Lệnh Nghi có chút không vui nói: “Là đệ đệ thành thân, nhưng mà ta vấn thấy đáng tiếc. Mấy năm nay con tiếp xúc rất nhiều với Dung gia tam muội muội nên con biết nàng là một người tài giỏi chu toàn. Nàng ấy từ nhỏ đã học tập cách quản gia với Ninh Quốc công phu nhân, diện mạo nàng ấy nhìn ngoan ngoãn đáng yêu nhưng lại quản gia rất giỏi. Nếu nàng ấy gả cho Thù nhi thì tương lai chắc chắn quản lý hậu viện của đệ đệ quy củ thật tốt không xảy ra sai lầm. Tống thị lại không giống như vậy, xuất thân thư hương thế gia, cả ngày chỉ biết ngâm thơ câu đối, có thể dạy ra nữ nhi biết cách quản gia sao?”

“Con ấy mà, chỉ cần quản chuyện trong phủ của mình là được rồi. Ta thấy Tống thị không giống người chỉ biết ngâm thơ câu đối, lần trước nàng đến Quỳnh Hoa cung thỉnh an ta, ta nhân tiện hỏi nàng rất nhiều chuyện quản gia mà nàng đều biết.”

Bùi Thanh Thù nghe xong, vội vàng hỏi: “Mẫu phi, về chuyện nạp trắc phi ngài có nói với Tống cô nương không?”

“Ta nói rồi, Tống tiểu thư rất hiểu chuyện.” Thục phi oán trách nhìn Lệnh Nghi một cái, giống như đang trách cứ Lệnh Nghi có địch ý với tương lai đệ muội sớm như vậy: “Nha đầu đó nói nam tử cưới vợ nạp thiếp là chuyện thường, huống chi con còn là Hoàng tử? Cho dù bổn cung và Hoàng Thượng không tìm trắc phi cho con thì đợi các con thành thân một thời gian nàng cũng sẽ tìm người thích hợp để nạp trắc phi cho con.”

Nếu Tống cô nương thật sự nghĩ như vậy thì trong lòng Bùi Thanh Thù càng cảm thấy băn khoăn hơn.

Thục phi cũng có cảm giác giống như vậy: “Thật ra đứng ở vị trí của nàng mà nghĩ thì mẫu phi cảm thấy nàng cũng không dễ dàng. Chung thị thì không nói làm gì, xuất thân không cao thân thể lại không tốt cũng không tạo thành người có thể uy hiếp đến nàng. Nhưng biểu muội của con... cho dù là thứ nữ thì cũng là tiểu thư xuất thân từ Vinh Quốc Công phủ, địa vị nhà mẹ đẻ còn hiển hách hơn cả Tống gia, lại có bà bà họ Phó là ta, nếu sau này ta thiên vị biểu muội của con thì Tống thị sẽ chịu khổ. Nhưng Thù nhi con cứ yên tâm, mẫu phi không phải là người không hiểu lý lẽ như vậy. Chỉ cần Tống thị đối xử tốt với con, đối xử tốt với biểu muội của con thì ta tuyệt đối sẽ không khắt khe nàng, sẽ yêu thương nàng như nữ nhi ruột thịt của mình.”

Nhắc đến hai vị biểu muội của Phó gia thì Lệnh Nghi cũng tò mò hỏi: “Ồ! đúng rồi thiếu chút nữa con đã quên hỏi, Thù nhi muốn cưới là Lục muội muội hay là Thất muội muội?”

Thục phi cố ý không trả lời nàng mà hỏi trêu lại: “Theo ý con thì sao?”

“Theo con ấy hả, Lục muội muội tính tình thẳng thắn, nhưng nói chuyện không phân biệt hoàn cảnh, lúc giở tính lên ngay cả con đều thấy sợ hãi. Thất muội muội tuổi nhỏ ngây thơ, nhưng làm việc ít khi suy xét hậu quả, có điểm ngây ngốc, ai cũng có ưu điểm và có khuyết điểm.”

Thục phi chỉ vào nàng cười nói: “Con ấy mà... nói lâu như vậy cũng chưa nói chính xác là ai.”

Lệnh Nghi cười trả lời: “Con đang phân tích các khiá cạnh còn gì! Con thấy tâm tư của Lục muội muội có lẽ sẽ đơn giản hơn một chút, nhưng tính tình của nàng quá nóng nảy, cưới nàng dễ dàng khiến gia trạch không yên, ta sợ nàng ấy hở ra là cãi nhau với Tống thị và những người khác. Tính cách Tống thị lại không giống Lục muội muội sợ là Tống thị không quản giáo nàng ấy được. Chọn Thất muội muội đi, tuổi còn nhỏ tính cách cũng ngoan ngoãn, vừa khéo muộn hai năm sẽ không vào phủ cùng thời gian với Tống thị.”

“Tỷ tỷ, tỷ cũng suy nghĩ rất nhiều cho Tống cô nương còn gì.” Bùi Thanh Thù cứ nghĩ vì hắn không cưới Dung Tam cô nương mà cưới Tống cô nương sẽ khiến Lệnh Nghi giận chó đánh mèo lên Tống cô nương cơ.

Lệnh Nghi ngẩng đầu, lỗ mũi hướng lên trời: “Hừ! Tỷ tỷ của đệ lại là người keo kiệt như vậy sao? Thái độ của ta cũng giống mẫu phi, chỉ cần nàng đối xử tốt với đệ là được.”

Lệnh Nghi nói không sai, trong lòng Bùi Thanh Thù cũng thiên hướng chọn Phó Thất tiểu thư hơn Phó Lục tiểu thư.

Kỳ thật không phải hắn không thích tính cách thẳng thắn của Phó Lục tiểu thư mà giống như Lệnh Nghi và Thục phi nói, cho dù là thứ nữ thì cũng là cô nương xuất thân từ Quốc công phủ, nếu tính cách quá mạnh mẽ thì sợ sau này sẽ khiến Tống cô nương không có mặt mũi. Cho nên cuối cùng sau khi suy xét các phương diện khác thì nếu không có gì bất ngờ sau khi hắn và Tống thị thành thân hai năm sẽ nạp Phó Thất cô nương nhập phủ.

Sau khi hôn sự đã quyết định xong thì Bùi Thanh Thù cuối cùng cũng có thời gian rảnh để đi làm một chuyện khác.

Từ khi lão sư của hắn là Lư Duy hồi kinh thì vẫn đang ở nhờ nhà nhạc phụ là Vĩnh Xương Bá phủ, rất giống như đang ở rể. Bùi Thanh Thù và Lư Duy đều cảm thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp tốt nên hai thầy trò thương lượng thuê nhà ở trong kinh thành để hai phu thê Lư Duy ở tạm đã.

Vừa nhắc đến chuyện này thì Lư Duy cảm thấy rất ngượng ngùng. Nhưng mà hắn lại không có nhiều tiền nên chỉ có thể vay Bùi Thanh Thù, đợi hắn tìm được việc làm sẽ trả lại sau.

Mặc dù tiền thuê nhà trong kinh thành rất cao nhưng Bùi Thanh Thù là Hoàng tử nên đương nhiên sẽ không để ý chút tiền lẻ này.

Nhưng mà hắn nghĩ lại thì đột nhiên sinh ra một kế hoạch khác tốt hơn.

So với thuê nhà phải trả tiền cho người khác thì hắn mua nhà cho phu thê Lư Duy ở miễn phí vẫn tốt hơn. Như vậy vừa tiết kiệm tiền thuê nhà mà Bùi Thanh Thù lại nhiều thêm một bất động sản, xem như một công đôi việc.

Dù sao chờ hai năm nữa hắn thành hôn thì cũng phải xuất cung xây phủ. Bây giờ bắt đầu mua sắm một ít sản nghiệp, tích lũy của cải vẫn tốt hơn. Hiện tại giá nhà trong kinh thành càng ngày càng cao, mua một ít bất động sản từ trước tuyệt đối sẽ không sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play