Thục phi buông tay nói: "Ý của mẫu phi chính là như vậy! Cho nên chuyện này thế nào đều phụ thuộc vào ý của con. Nếu con vui vẻ thì chọn cho mình một người. Nếu không vui vẻ, không chọn người nào cưới cũng không sao. Có mẫu phi ở đây, sao bọn họ dám nói gì con?"
Bùi Thanh Thù trầm ngâm nói: "Mẫu phi... Chuyện này, để nhi tử suy xét thêm một chút." Vừa nói dứt câu, Bùi Thanh Thù lại tiếp tục bổ sung: "Phó gia biểu tỷ hẳn là lớn hơn con một tuổi? Nếu nàng chờ không kịp, có thể đính hôn trước, không cần bận tâm đến con."
Thục phi nghe hắn nói vậy liền biết hắn không vừa ý Phó Ngũ Tiểu thư. Trong lòng Thục phi có chút không vui, nhưng nàng biết, chuyện này nàng tuyệt đối không nên để Bùi Thanh Thù phải miễn cưỡng, bằng không tình cảm mẫu tử nhiều năm của hai người sẽ bị hủy hoại chỉ trong một sớm một chiều.
"Mẫu phi không gạt con, tính tình của Ngũ tỷ con chính ta cũng không ưng ý lắm. Hiểu chuyện là hiểu chuyện, ổn trọng là ổn trọng, nhưng sinh hoạt giữa hai vợ chồng, nếu có một tức phụ như vậy, chắc chắn sẽ không thú vị."
Thục phi lại nói chất nữ nhà mình như vậy, Bùi Thanh Thù không tiện mở miệng, chỉ đành ừm một tiếng rồi yên lặng nghe.
Thục phi tiếp tục nói: "Nhưng nếu con không muốn cưới nàng, vậy chỉ còn Lục muội muội và Thất muội muội là con vợ lẽ, nhiều lắm chỉ có thể là Trắc phi. Có thể con không nhớ rõ, Lục muội muội con là tiểu muội cùng cha khác mẹ với Húc nhi, đều là con của Nhị phòng, còn Thất muội muội là cô nương Tam phòng."
Tuy rằng Phó gia nhà lớn nghiệp lớn, quan hệ thân thích phức tạp, nhưng trải qua nhiều năm tìm hiểu mặt trong mặt ngoài, Bùi Thanh Thù đã sớm nắm được tình trạng của Phó gia. Vậy nên không cần Thục phi nhắc nhở, hắn cũng biết hai vị tiểu cô nương đó đều là con vợ lẽ.
"Mẫu phi, chính phi của con còn chưa biết là ai, ngài đã bắt đầu tìm Trắc phi cho con rồi sao?" Bùi Thanh Thù buồn cười nói: "Tuy rằng nhi tử có chút bạc, nhưng vẫn chưa đủ năng lực để nuôi sống nhiều người như vậy."
"Chờ con cưới vợ, không phải sẽ có bạc sao? Lúc đó, không chỉ có tiền tiêu hàng tháng, con còn có bổng lộc triều đình và đủ loại quà biếu, như vậy không đủ để con dùng sao? Còn nếu thật sự không đủ, mẫu phi sẽ cho con."
"Nhi tử không có ý này..." Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: "Con nói thẳng với ngài, con chỉ sợ hậu viện nhiều người sẽ sinh loạn. Nhi tử còn trẻ, muốn đặt tâm tư của mình vào việc học và kiếm tiền, không muốn bị phân tâm vào chuyện hậu viện."
Thục phi cười nói: "Con có suy nghĩ này là rất tốt, nhưng cũng chính vì con còn trẻ, chưa hiểu được chỗ tốt của việc liên hôn, cũng không biết chuyện khai chi tán diệp quan trọng thế nào. Con nhìn Đại Hoàng huynh con đi, cho dù lập công lớn thế nào, không phải Hoàng Trưởng tôn vẫn là con của Nhị Hoàng huynh con sao, mỗi lần nhắc đến chuyện này, Đại Hoàng huynh con không dám ngẩng đầu. Lại nói đến Tam Hoàng huynh con, bây giờ hắn biết sửa đổi thì có ích gì, thành thân nhiều năm rồi, ngay cả một khuê nữ cũng không có, khắp nơi trong cung đều nói hắn không thể sinh!"
"Mẫu phi, lời này không thể nói bậy được. Tuy rằng Hoàng hậu đã không xong, nhưng trên danh nghĩa, Tam ca vẫn là con vợ cả." Bùi Thanh Thù cảm thấy Tam Hoàng tử đột nhiên thay đổi lớn như vậy, còn để thân muội muội của mình gả xa, nhất định là vì có tâm tư nào đó không thể để cho ai biết.
Có thể không đắc tội hắn, vậy thì đừng đắc tội, như vậy mới là chuyện nên làm.
"Ta biết, không phải mẫu phi chỉ nói với con đó sao!" Thục phi lắc đầu nói: "Không nói người khác, vẫn nên nói về con. Con nghe mẫu phi, một Hoàng tử cưới nhiều thêm mấy vị tức phụ là chuyện bình thường, còn chỉ cưới một người thì giống ai chứ? Cho dù con muốn như vậy, nhưng ai biết tức phụ tương lai của con có bị người ta nói thành đố phụ hay không?"
Bùi Thanh Thù liền giải thích: "Ý của mẫu phi, con hiểu rõ. Nhưng ý của nhi tử là, ngài đừng nhìn cô nương nhà ai cảm thấy không tồi liền dốc sức gán ghép với nhi tử. Con biết mẫu phi tốt với con, nhưng con không muốn cưới người không phù hợp, như vậy sẽ làm chậm trễ việc hôn sự cô nương nhà người ta."
Thục phi liền nói: "Được được được, mẫu phi hiểu rồi, là con muốn tự mình chọn tức phụ, không muốn mẫu phi trực tiếp chọn ra cho con. Con yên tâm, mẫu phi sẽ không lỗ mãng như vậy. Mà cho dù có là cô nương mẫu phi nhìn trúng, phụ hoàng con và Lệ Phi cũng chưa chắc đã đồng ý, mẫu phi chỉ cho con ý kiến tham khảo mà thôi, cuối cùng chuyện này vẫn nên để những người có quyền quyết định."
Nhắc tới Lệ Phi, đối với chuyện đón dâu của Bùi Thanh Thù, Lệ Phi không hề có ý kiến gì.
Mấy ngày trước, lúc Bùi Thanh Thù đi thăm Thập Tứ Hoàng tử, thuận tiện ghé qua thỉnh an Lệ Phi. Nghe hắn nói, Lệ Phi chỉ nói một câu, bảo hắn cố gắng tìm được một người mình thích là được.
Ngay cả một yêu cầu cũng không có.
Bùi Thanh Thù nghe vậy lại cảm thấy mừng rỡ nhẹ người. Nếu không hai bên đều muốn hắn cưới chất nữ của nhà mình, cháu ngoại gì đó, nhất định hắn sẽ bị ép đến điên.
Sau khi thảo luận với Thục phi xong, trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn không có chủ ý xác thực nào.
Hắn biết, tuy rằng ngoài miệng Thục phi nói Phó Ngũ cô nương chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, nhưng dựa vào tâm nhãn của nàng, nhất định Thục phi vẫn hy vọng hắn cưới chất nữ nhà mình.
Nhưng... Hắn sẽ vì quan tâm đến tâm tình của Thục phi mà đi cưới một cô nương mình không thích sao?
Khoảng thời gian gần đây, ngoại trừ lúc đi học, thời gian còn lại Bùi Thanh Thù chủ yếu luôn suy xét vấn đề này.
Công Tôn Minh thấy dáng vẻ cả ngày đau khổ của hắn, cố ý nói với hắn: "Điện hạ, ngài vì chuyện hôn sự mà buồn phiền như vậy, đều do ta không phải!"
Bùi Thanh Thù kỳ quái nhìn hắn: "Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi?"
Công Tôn Minh cười hì hì nói: "Nếu ta là nữ nhi, không phải điện hạ trực tiếp cưới ta là được sao!"
Bùi Thanh Thù: "..."
"A Minh, không được lộn xộn." Phó Húc xụ mặt, nhắc nhở hắn: "Trong lòng điện hạ đang phiền não."
Công Tôn Minh làm mặt quỷ, thè lưỡi với Phó Húc: "Sao lại tức vậy chứ, không phải ta đang nói giỡn sao, nghiêm túc như vậy làm gì! Làm người không thể cứ nề nếp như vậy, nhất là khi nói đến chuyện tình - thú. Tình - thú đó, ngươi hiểu không?"
Phó húc xụ mặt lắc lắc đầu.
"Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ..." Công Tôn Minh nhỏ giọng nói với Bùi Thanh Thù: "Ngài không được cưới vị thân muội muội kia của hắn, nếu không sau khi vào cửa, nhất định ngày nào nàng ấy cũng xụ mặt giáo huấn ngài như Phó Húc."
Bùi Thanh Thù nghĩ đến cảnh tượng đó, không nhịn được mà run rẩy.
là yến hội mừng một tuổi của Tả gia tiểu công tử, ngài có cần ta và Hổ nhi đi cùng ngài không?"
Bùi Thanh Thù cười cười nói: "Có thời gian nhất định phải cùng nhau đi thăm. Không riêng gì ta, mấy người các ngươi cũng đến tuổi đính hôn, nên ra ngoài đi đi lại lại nhiều một chút, nhanh chóng định ra hôn sự mới tốt. Chờ đến lúc xuất cung, chúng ta liền có thể đua nhau làm nghiệp lớn."
Phó Húc và Hổ nhi nghe xong đều thuận theo gật gật đầu, chỉ có Công Tôn Minh không tiếp lời, chạy tới chọc vào ngực Phó Húc: "A Húc, sao ngươi lại như vậy, có chủ ý dẫn Hổ nhi đi, mà không dẫn theo ta?"
Phó Húc liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ta và Hổ nhu ở cùng một chỗ nên mới nói như vậy. Còn ngươi tự có chân, không cần ta phải dẫn theo."
"Xì." Công Tôn Minh nhỏ giọng oán hận nói: "Thật không thú vị!"
Phó Húc nghe rõ ràng, nhưng chỉ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, không nói gì.
Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức yến hội, Bùi Thanh Thù dẫn theo vài tiểu Thái giám, xuất phát từ sớm.
Trước kia hắn không có thói quen dùng thái giám, nhưng bây giờ lúc bước ra khỏi cửa hắn đều phải dẫn theo thái giám, nếu không làm việc vô cùng bất tiện.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến Tả phủ, nhưng mỗi lần nhìn bảng hiệu sơn son thiếp vàng "Thừa Ân Công phủ", trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn mang nét kính sợ.
Không phải vì chuyện nào khác, chỉ vì Tả gia đã từng có một vị nữ Đế. Đối với Bùi Thanh Thù mà nói, chuyện này giống như một liều thuốc an thần, giúp hắn hiểu rõ dù là nữ nhân, nhưng nếu có năng lực, có sự quyết đoán, nữ nhân đó vẫn có thể khắc phục được muôn vàn khó khăn, làm một Hoàng đế tốt, huống chi bây giờ hắn còn là một nam tử, không phải mọi chuyện sẽ càng thêm thuận lợi sao?
Mỗi lần nghĩ như vậy, Bùi Thanh Thù liền tỉnh táo lại. Đối mặt với tương lai phía trước, hắn không còn mấy cảm giác khủng hoảng, mịt mờ nữa.
Sau khi Bùi Thanh Thù bước vào cửa, rất nhanh đã chạm mặt Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử. Hôm nay hai người đều mang theo thê tử tới, chỉ có hắn cô đơn đơn độc.
Nhìn Thất Hoàng tử và Lâm thị ân ân ái ái, Bùi Thanh Thù bỗng nhiên có chút hâm mộ.
Chờ đến lúc nam khách và nữ khách tách ra, Thất Hoàng tử mới quay đầu cười nói với Bùi Thanh Thù: "Thập nhị đệ, không cần gấp, nếu vận khí tốt, nhất định đệ cũng tìm được một tức phụ xinh đẹp như thê tử của ta."
Bùi Thanh Thù chưa kịp nói gì, Tứ Hoàng tử đã nhăn mày nói: "Lão Thấy, đệ đừng dạy hư đệ ấy. Cưới vợ phải cưới người hiền, nhan sắc đẹp xấu không quan trọng!"
"Ồ." Thất Hoàng tử làm vậy chẳng qua chỉ để khoe khoang với Bùi Thanh Thù, mỗi lần nghe Tứ Hoàng tử giáo huấn xong, hắn liền thành thật hơn nhiều, khí thế trong nháy mắt thu lại như một con chim nhỏ.
"Thập nhị đệ." Tứ Hoàng tử dường như lơ đãng nói với Bùi Thanh Thù: "Ta nghe Tam biểu muội nói mấy ngày trước nàng gặp đệ trong cung."
Tuy Tứ Hoàng tử nói không để ý gì, nhưng trong lòng Bùi Thanh Thù trong nháy mắt đã vang lên tiếng chuông cảnh báo: "A... Đúng vậy, không riêng gì đệ, còn có Thất ca và một vài vị cô nương khác."
Tứ Hoàng tử gật đầu nói: "Ấn tượng của nàng đối với đệ không tồi, còn khen đệ trước mặt mẫu phi một lần, sau đó còn nhắc mãi với ta, nói rằng đệ không chỉ lan chi ngọc thụ, mà tính tình còn ôn hòa, nhìn khắp kinh thành không tìm được người thứ hai."
Bùi Thanh Thù cười gượng nói: "Ha ha, Dung cô nương quá khen."
"Không biết đệ..."
Lời Tứ Hoàng tử chưa dứt đã thấy một thiếu nữ áo đỏ và một thiếu niên mặc hồng y bước tới, cười nói với bọn họ: "Tham kiến Tứ Điện hạ, Thất Điện hạ, Thập nhị Điện hạ!"
Bùi Thanh Thù vừa ngẩng đầu liền thấy thì ra hai huynh muội Tả Tam công tử và Tam cô nương ra đón khách.
Hôm nay số vị Hoàng tử tới không nhiều, chỉ có mấy người bọn họ, hơn nữa đều là người một nhà nên tương đối quen thuộc, Thất Hoàng tử liền mời bọn họ ngồi xuống.
Tả Tam công tử không khách khí nữa, đặt mông ngồi cạnh Tứ Hoàng tử. Tả Tam cô nương lại không chịu ngồi, chỉ cười nói với Thất Hoàng tử và Bùi Thanh Thù: "Hai vị điện hạ nói sẽ mang lễ vật tốt đến, không biết có mang đến không?"
Bùi Thanh Thù cười cười, nhìn về phía Thất Hoàng tử. Thất Hoàng tử đang muốn mở miệng liền nghe Tam công tử nửa thật nửa giả giáo huấn muội muội: "Cô nương này, sao có thể vô lễ với hai vị điện hạ như vậy? Nào có đạo lý khách tới nhà lại duỗi tay đòi lễ vật như thế?"
Nói xong còn đứng lên hành lễ với nhóm Bùi Thanh Thù, nhận lỗi: "Hai vị điện hạ đừng để ý, gia muội từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều đến hư, mong hai vị điện hạ đừng chấp nhặt với nàng."
Thất Hoàng tử xua xua tay nói:" Tam ca đừng khách khí, không phải chúng ta vẫn thường xuyên gặp mặt ở chỗ Tứ ca sao? Đều là người một nhà, hà tất phải câu nệ như vậy? Huống chi lễ vật này là ta nói nhất định sẽ đưa, Tam cô nương hỏi vậy cũng chỉ vì muốn đùa một chút. Thập nhị đệ, đệ nói có phải không?"
Bùi thanh thù gật gật đầu.
Tả Tam cô nương cười cười, ánh mắt sáng ngời, oán trách trừng mắt liếc ca ca mình một cái: "Ca ca thật là, còn không hiểu ta bằng hai vị điện hạ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT