Ngay lúc này mà nàng ta nhắc tới Lệ Phi, chẳng khác nào muốn chọc cho Thục phi khó chịu.
Sắc mặt Thục phi lập tức trở nên âm trầm.
Thục phi hơi nâng mắt nhìn về phía Lệ Tần, tức giận nói: "Thù nhi còn rất nhỏ, tướng mạo vẫn chưa rõ ràng. Nhưng theo bổn cung thấy, ngũ quan của Thù nhi có vài phần giống với Hoàng thượng."
Xuất thân của Lệ Tần thấp hèn, để ngồi được lên Tần vị đã phải dựa dẫm không ít vào Vinh Quý phi và Thục phi. Mới vừa rồi nàng ta không chịu nổi việc bị Thục phi cùng Tín Quý nhân ngó lơ, trong một lúc không kịp suy nghĩ nên đã nói sai, chọc đến chỗ đau của Thục phi. Lúc này nghĩ lại lập tức hối hận, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: "Nương nương nói rất đúng, là tần thiếp nhiều chuyện!"
Thục phi hừ nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng nói thì chợt nghe một giọng nói trong trẻo đáng yêu từ ngoài cửa truyền đến: "Là ai lắm miệng như vậy? Mới sáng sớm đã chọc cho mẫu phi không vui?"
Vốn dĩ Thục phi đang tức giận, nhưng vừa nhìn thấy bóng người đến liền chuyển thành vui vẻ: "Lệnh Nghi đã tới, mau qua đây gặp Thập nhị đệ của con!"
Lệnh Nghi Công chúa làm bộ không nhìn thấy Lệ Tần và Tín Quý nhân đang ngồi đó, trực tiếp đi đến trước mặt Thục phi hành lễ, sau đó nhào vào lòng Thục phi, nghiêng mặt nhìn qua phía Bùi Thanh Thù.
Đúng lúc, Bùi Thanh Thù cũng đang nhìn nàng.
Đánh giá một chút, đây chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi. Trên người mặc cung trang màu hồng đào dệt hoa văn diễm lệ. Trước ngực đeo một chiếc vòng cổ gắn khoá cát tường bằng vàng ròng chói lọi. Một thân trang phục phát ra kim quang lấp lánh, giống như hoa anh đào nở rộ giữa mùa xuân, đặc biệt xinh đẹp.
Kiểu trang điểm của nàng, nếu gặp người không có khí chất thì sẽ trở thành dung tục. Nhưng Lệnh Nghi bẩm sinh đã có khí chất, so với một thân xiêm y này thì cường hãn hơn nhiều. Cho nên nói, cách trang điểm thế này là vô cùng thích hợp với Lệnh Nghi Công chúa, phối với nhau càng làm tăng thêm vẻ ngoài xinh đẹp của nàng.
"Ngươi chính là Thập nhị đệ?" Lệnh Nghi hơi hơi nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Tại sao trước giờ chưa từng thấy ngươi vậy?".
Bùi Thanh Thù không tin Lệnh Nghi không biết hắn từng sống trong lãnh cung. Câu hỏi này thật sự không hề có thiện ý, cốt là muốn làm cho Bùi Thanh Thù xấu hổ.
Bùi Thanh Thù đâu có ngốc, không hề trả lời câu hỏi của Lệnh Nghi, chỉ làm theo quy củ mà nói: "Gặp qua Nhị Hoàng tỷ!"
Lệnh Nghi thấy hắn tránh nặng tìm nhẹ, cảm thấy có chút mất mặt, gượng gạo gật đầu "Ừ" một tiếng, không thèm hỏi hắn nữa.
Lúc này, một tiểu nữ hài tầm năm sáu tuổi bước đến, hành lễ với Thục phi: "Gia Nghi xin thỉnh an Thục phi nương nương!"
Thục phi gật đầu đáp lại: "Được rồi, đứng lên đi! Không phải giờ Tỵ còn phải về Tuệ Diệu lâu đọc sách sao? Bổn cung cũng không giữ các ngươi nữa, mau trở về đi!"
Tín Quý nhân thấy đây là cơ hội để nói chuyện riêng với nữ nhi, không khỏi vui mừng, vội vàng lôi kéo Gia Nghi Công chúa cáo lui.
Lệ Tần cũng đứng dậy hành lễ, ngượng ngùng lui xuống.
Lệnh Nghi Công chúa dường như không hề để tâm Lệ Tần là bậc trưởng bối, mở miệng liền nói: "Mẫu phi, Lệ Tần kia cũng quá không hiểu chuyện rồi! Người đã cho nàng ta ở lại đây, nàng ta còn không biết điều dám làm ầm ĩ. Dù sao phụ hoàng cũng không thích nàng ta, hay là người tìm một cái cớ nào đó, đuổi nàng ta ra khỏi Quỳnh Hoa cung đi!"
"Lệnh Nghi!" Ánh mắt Thục phi lập tức nhìn thoáng qua Bùi Thanh Thù, rồi nhìn lại phía nữ nhi trách cứ: "Đang nói cái gì vậy chứ? Chuyện của phi tần hậu cung, một Công chúa như con không biết phân biệt lời nào nên nói sao?"
Lệnh Nghi hừ nhẹ một tiếng, không phục nói: "Con cũng chỉ là nói ra tâm tư trong lòng người mà thôi, mẫu phi lại nói con thành như vậy! Tâm ý tốt đẹp trở thành lòng dạ xấu xa, con không nói với người nữa!" Nói xong liền đến bên cạnh Ngọc Bàn: "Ngọc Bàn tỷ tỷ, ta đói muốn chết rồi, ngươi mau kêu người dọn đồ ăn lên đi!"
"Tiểu tổ tông của ta, người mở miệng ngậm miệng có thể nào đừng nói đến chữ "chết" có được hay không, người không muốn chúng nô tài sống nữa sao?". Ngọc Bàn nhìn Lệnh Nghi lớn lên mỗi ngày tất nhiên tình cảm thân thiết: "Nếu người hứa với nô tỳ sau này sẽ không nói đến chữ đó nữa, nô tỳ sẽ sai người mang thức ăn lên cho người!"
"Nhìn đi nhìn đi!" Lệnh Nghi quay đầu lại chỗ Thục phi, dẩu môi nói: "Bây giờ Quỳnh Hoa cung này không còn một ai nghe lời con nói!".
"Nha đầu ngươi vừa trở về đã khiến cho nơi này không được yên tĩnh." Thục phi bất đắc dĩ lắc đầu, phân phó Ngọc Bàn: "Truyền thiện đi!". Rồi quay sang Bùi Thanh Thù: "Thù nhi cũng ở lại cùng ăn sáng!"
Bùi Thanh Thù ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Bữa sáng trong cung cực kì phong phú, ngoại trừ hai loại cháo một mặn một ngọt ra, còn có hơn mười loại điểm tâm khác.
Bùi Thanh Thù chưa từng ăn qua mấy món này, Tiểu Đức Tử gắp cho hắn cái nào hắn sẽ ăn cái đó, tóm lại đều cảm thấy hương vị rất ngon.
Lúc hắn đang tập trung vào việc ăn sáng thì nghe thấy Lệnh Nghi ngồi bên cạnh Thục phi hỏi một câu: "Có phải trước đây Thập nhị đệ chưa từng được ăn mấy món điểm tâm ngon như vậy hay không?"
Bùi Thanh Thù sửng sốt, sau khi nuốt xong thức ăn trong miệng liền đưa ánh mắt ngây thơ nhìn Lệnh Nghi.
Vừa rồi lúc hắn ăn rất thiếu nhã nhặn sao? Không có mà! Tuy rằng điểm tâm này rất ngon, đồ ăn sáng cũng không tệ, nhưng Bùi Thanh Thù vẫn khống chế được tốc độ và tư thái ăn cơm của bản thân, đâu có gì không thỏa đáng chứ? Huống hồ bây giờ hắn vẫn là tiểu hài tử, đâu cần phải khắt khe với hắn như vậy!
Vậy tức là....Lệnh Nghi này cố ý lấy xuất thân của hắn ra chê cười.
"Lệnh Nghi!" Không đợi Bùi Thanh Thù mở miệng, Thục phi liền bỏ thìa xuống, có chút không vui nói: "Lo ăn đi, đang tốt lành lại đi gây sự với đệ đệ."
Nhị Công chúa quay đầu đi, không phục nói: "Không phải chỉ hỏi một chút thôi sao? Sao mẫu phi lại khó chịu như vậy? Con nghe người ta nói, đồ ở trong lãnh cung đều là cơm thừa canh cặn, không biết có đúng vậy hay không. Hôm nay nhân tiện có Thập nhị đệ ở đây nên muốn chứng thực một chút. Có cái gì to tát chứ!"
"Nếu không có gì to tát thì không cần nhắc lại nữa!" Thục phi nghiêm mặt nói: "Con vừa mới nói Lệ Tần không hiểu chuyện, ta không nghĩ tới con cũng giống nàng ta. Về sau mọi chuyện liên quan đến Hàn Hương điện đều không được nhắc lại nữa!"
Lệnh Nghi không cam tâm "Ờ" một tiếng, không thèm nói nữa.
Ăn sáng xong, Bùi Thanh Thù nghĩ mẫu tử hai người này chắc có chuyện riêng cần phải nói, chuẩn bị cáo lui. Ai dè Thục phi giữ hắn lại, cầm tay hắn và Lệnh Nghi nói: "Lệnh nhi, Thù nhi, sau này hai đứa chính là tỷ đệ ruột thịt, tuổi Thù nhi còn nhỏ, Lệnh Nghi cố gắng chăm sóc đệ đệ nhiều một chút, có biết chưa?"
Nhị công chúa "Ừm" một tiếng: "Lệnh Nghi đã biết!"
Thục phi mỉm cười xoa đầu Bùi Thanh Thù: "Thù nhi của chúng ta sau này lớn lên cũng sẽ chăm sóc tốt cho Lệnh Nghi tỷ tỷ của con có đúng không?"
Bùi Thanh Thù dứt khoát gật đầu.
Thục phi thấy hắn hiểu chuyện, tận đáy lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Sau khi trở về phòng, Bùi Thanh Thù giống như con rối không có sức sống, vô lực ngã xuống nệm.
Hắn đã đoán trước được cuộc sống trong cung không hề dễ dàng, chỉ là không ngờ tới chỉ mới ngày đầu tiên mà đã có hai nữ nhân nhìn hắn không thuận mắt rồi.
Gia đình kiếp trước của hắn không có bao nhiêu người. Tuy phụ thân có tiểu thiếp nhưng chỉ có một đứa con là hắn. Sau này xuất giá thì phu quân cũng là con một, còn chưa kịp tính tới chuyện nạp thiếp thì đã phải ra chiến trường. Cho nên đối với việc thê thiếp tranh đấu, mẫu tử huynh đệ tính kế nhau này, Bùi Thanh Thù không có chút kinh nghiệm nào.
Chỉ là hắn cảm thấy Thục phi nói rất đúng. Chuyện của phi tần hậu cung, Công chúa không cần để tâm quá nhiều. Hoàng tử cũng nên như vậy. Hiện tại sức lực Bùi Thanh Thù quá mức yếu ớt, mấy chuyện tranh đấu phức tạp trong hậu cung nên cố gắng tránh xa, giữ thân cho tốt, như vậy sẽ phù hợp hơn với tình trạng của hắn lúc này.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, Bùi Thanh Thù ngồi dậy lau mặt, đổi y phục thường ngày, để Tôn ma ma hầu ăn trái cây.
Ngọc Lan biết lúc này bọn họ và Bùi Thanh Thù không thân thiết, mà thân thiết với Tôn ma ma hơn, cho nên căn dặn mấy người hầu không nên làm phiền, chớ quấy rầy Bùi Thanh Thù nói chuyện phiếm với Tôn ma ma.
Nhờ vậy, Bùi Thanh Thù nói chuyện thoải mái hơn nhiều: "Ma ma, người có cảm thấy Nhị Hoàng tỷ có chút không thích ta không?"
"Điện hạ đừng nghĩ quá nhiều! Nhị Công chúa chưa từng gặp ngài, nhất thời chưa quen thuộc. Qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi!"
"Thật sao?"
Tôn ma ma cười nói: "Tất nhiên rồi! Điện hạ của chúng ta người gặp người thích, chắc chắn Nhị Công chúa cũng sẽ nhanh chóng thích ngài!"
Bùi Thanh Thù không ngốc, biết rõ Tôn ma ma đang xem hắn là trẻ con mà dỗ dành.
Không cần hỏi rõ Tôn ma ma thì hắn cũng cảm giác được, Nhị Công chúa không phải dạng người như Lệ Tần miệng lưỡi đơn thuần có sao nói vậy. Đối với hắn, Nhị Công chúa luôn loáng thoáng có địch ý.
Bùi Thanh Thù nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mọi chuyện đều xuất phát từ Thục phi.
Trước kia Thục phi chỉ có một mình Lệnh Nghi là nữ nhi, hiển nhiên mọi sự quan tâm đều đặt lên người nàng. Bây giờ Bùi Thanh Thù xuất hiện, hơn nữa còn là Hoàng tử, trong lòng Lệnh Nghi ắt hẳn sẽ lo lắng tình cảm của mẫu phi đối với nàng sẽ giảm bớt, vậy nên trước mặt Bùi Thanh Thù mới ra oai khiêu khích, đánh đòn phủ đầu.
Nếu đã vậy Bùi Thanh Thù sẽ ỷ vào bản thân nhỏ tuổi, giả ngu giả ngơ, dùng chiêu giả trư ăn thịt hổ phát huy tới cùng, dụ cho Nhị Công chúa náo loạn tới gà bay chó sủa nhưng không đạt được chút tác nào.
Không biết tiểu cô nương gặp chuyện này sẽ hết hy vọng hay là sẽ mạnh tay hơn mà nhắm vào hắn nữa. Bùi Thanh Thù không biết rõ về nàng, càng không thể đoán được nàng sẽ làm gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Bùi Thanh Thù mới vừa ăn được mấy miếng trái cây, Ngọc Tụ đã đi vào nói rằng người của Thượng Y cục tới đo kích cỡ cho hắn.
Hắn không để mọi người phải chờ, cho Ngọc Tụ gọi họ tiến vào.
Mới đầu hắn còn nghĩ rằng bọn họ đo kích cỡ cho hắn chỉ đơn giản là đo vóc người, tay áo dài ngắn này kia để làm mấy bộ quần áo mà thôi. Ai ngờ đâu đám nha đầu bà tử đó vờn qua vờn lại ngắm nghía suốt nửa ngày mới đo xong cho hắn toàn bộ từ đầu đến chân.
"Cô cô, người đang làm gì vậy?" Bùi Thanh Thù không nhịn được tò mò hỏi.
Nữ quan Thượng Y cục nghe xong, cười đáp: "Hồi điện hạ, ngoại trừ mấy bộ y phục mặc ngoài ra, thì trung y, áσ ɭóŧ, lễ phục, giày vớ, tất cả đều phải may mới. Ngài cố chịu một chút, sẽ xong nhanh thôi!"
Dù sao cũng là may quần áo mới cho hắn, hắn làm sao có thể trưng ra vẻ mặt không vui.
Bùi Thanh Thù kiên nhẫn phối hợp, họ muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm như vậy. Mấy người của Thượng Y cục đo kích cỡ xong liền chuẩn bị rời đi. Mặc dù Bùi Thanh Thù không có tiền thưởng gì cho bọn họ nhưng không một ai tỏ vẻ tức giận vì uổng công đi chuyến này, ngược lại bọn họ đều khen Bùi Thanh Thù thông minh đáng yêu.
Dù vậy hắn vẫn cảm thấy nếu bản thân có chút tiền thì sẽ tốt hơn.
Có lẽ là vận đen đã kết thúc, khổ tận cam lai, cho nên Bùi Thanh Thù mong cái gì thì được cái đó.
Buổi chiều, lúc hắn ngủ trưa dậy, nghe Ngọc Lan cười nói: "Thục phi nương nương vừa mang qua cho ngài tiền chi tiêu hàng tháng!"
Vừa nghe đến mình có tiền, Bùi Thanh Thù lập tức không nhịn nổi, không cẩn thận làm lộ ra dáng vẻ tiểu hài tử tham tiền, theo bản năng hỏi lại: "Bao nhiêu tiền?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn lập tức hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình. Cái gì tiền tài chứ, mấy thứ đó đều là vật dung tục, các chủ tử trong cung chưa bao giờ nhắc đến một chữ "tiền" này.
Không lẽ hắn......Thật sự không thể kiềm chế đến vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT