Sáng sớm hôm sau, Tạ Dụ Lan tỉnh lại trong căn nhà trúc của mình.

Hắn chỉ cảm thấy eo lưng đau xót, đùi trong cũng nhức mỏi ê ẩm, trên người còn thoang thoảng vương mùi thuốc, nhưng khi đi đến chỗ gương đồng tỉ mỉ soi thế mà chả soi ra cái gì.

Có lẽ là lạ giường đi. Tạ Dụ Lan tìm cho mình một cái cớ thích hợp, mặc kệ mấy cái chi tiết không hợp logic, vui vẻ phấn chấn đứng dậy rửa mặt, mặc xong quần áo, vác hòm thuốc nhỏ lập tức ra cửa.

Sáng sớm sương trắng lượn lờ trên núi Vạn Hác, thỉnh thoảng có chim tước kêu to, nhưng nhìn thì không thấy bóng con chim tước đâu, cuộc sống trôi qua cứ như trên tiên giới vậy.

Hắn ở trong rừng ngập tràn hương quýt duỗi người chậm rì rì mà đánh một bộ dưỡng sinh quyền, cho đến khi Hoa Tam đến tra xét xung quanh, nhìn thấy hắn, mí mắt giật giật, không biết nên mở miệng nói ra sao.

“Tạ…… Đại phu.” Hoa Tam cười bước lên phía trước, ôn thanh nói, “Đêm qua ngủ ngon chứ?”

“Còn tốt. Đa tạ cô nương quan tâm.” Tạ Dụ Lan chắp tay thi lễ, lễ phép nói, “Chính là ta hình như có chút lạ giường, ngủ mà chân mỏi eo đau…… Ha ha, cơ mà không sao, qua mấy ngày khác quen.”

Hoa Tam: “……” Lại tới nữa! Vẫn cứ lấy lí do lạ giường làm cái cớ!

Hoa Tam gật đầu, đi qua bên cạnh nhường ra một bước, lộ một nha đầu đang trốn ở phía sau. Tiểu nha đầu kia như cục bột nếp, tròn tròn mập mạp, khuôn mặt ửng đỏ, có vẻ làm cho người ta thích cực kỳ, chỉ xem vẻ ngoài đã tràn ngập phúc khí. Nàng búi tóc song kế, dùng dải lụa đỏ buộc lại, dải lụa dài buông xuống dưới, dưới cùng có vẽ chim tước, vành tai mềm mại đeo cái hoa tai dài gắn hai viên ngọc trắng, mặc váy dài màu đỏ rực rỡ lại không hiện quá mức kiều diễm hoa lệ, thoạt nhìn ngược lại có chút đáng yêu.

Tạ Dụ Lan tò mò mà nhìn nàng, thấy hốc mắt nàng còn hồng hồng, còn không dám nhìn thẳng vào mình, thả nhẹ âm thanh hỏi: “Vị cô nương này là?”

“Ngươi tự nói.” Hoa Tam thở dài, đem người đẩy ra bên ngoài, “Ngươi lúc trước đảm bảo với đại công tử như thế nào? Nếu làm không được, ta đây liền mang ngươi trở về.”

“Đừng! Đừng!” Tiểu cô nương lập tức tỏ ra vô cùng đáng thương mà bắt lấy vạt áo của Hoa Tam, rối rắm một lát, đứng ra hành lễ nói, “Thỉnh, thỉnh an tiên sinh…… Nô gia, nô gia Tiểu Nguyệt Nhi.”

“Tiểu Nguyệt Nhi?” Tạ Dụ Lan cười rộ lên, “Đây là tên của ngươi?”

“ Vâng……”

Đôi mắt Tiểu Nguyệt Nhi ngập nước, lén nhìn nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi, mím cánh môi: “Nô gia, nô gia khi còn nhỏ lạc người nhà, vừa lúc gặp lũ lụt, suýt nữa bị mất mạng…… may mắn được đại công tử cứu, từ đó về sau ở lại Vạn Hác Cung hầu hạ. Nô gia, nô gia nghe nói tiên sinh đã đến, nếu ngài có thể chữa khỏi cho đại công tử, Vạn Hác Cung từ trên xuống dưới đều mang ơn ngài,cho nên…… Cho nên nô gia muốn tự mình hầu hạ cuộc sống hàng ngày của tiên sinh, không biết tiên sinh có đồng ý không?”

Tạ Dụ Lan kinh ngạc một cái,chớp mắt, ngay sau đó cười nói: “ Đại công tử của các ngươi vậy mà được thủ hạ yêu thích như thế, có điều ta là một nam nhân, không tiện mang theo nha đầu bên người, để người khác thấy được lại hiểu lầm. Tâm ý của cô nương thì ta xin nhận, xin thứ lỗi cho ta.....”

Còn chưa kịp nói ra hai chữ “ từ chối ”, mắt Tiểu Nguyệt Nhi đã ầng ậc nước, nhìn chẳng khác gì chó con bị người ta vứt bỏ, hai búi tóc song kế cũng rũ xuống dưới.

Tạ Dụ Lan: “……”

Tiểu Nguyệt Nhi xoa xoa đôi mắt: “Nô gia chẳng làm được việc gì, chỉ muốn góp chút sức lực thôi…… Như vậy tiên sinh cũng không cho phép hay sao?”

Tạ Dụ Lan: “……”

Hoa Tam nhẹ che khoé miệng, mi mắt cong cong làm lòng người rung động, ôn tồn mềm giọng khuyên nhủ: “Tiểu Nguyệt Nhi rất biết chăm sóc người khác, tiên sinh nếu không ngại thì cứ thử trước, nếu không thích thì lại đuổi nàng đi.”

Tạ Dụ Lan tự biết mình không phải là người có lòng dạ sắt đá, đặc biệt đối với tiểu cô nương dễ khóc thì càng bó tay.

Hắn chỉ đành thở dài một tiếng, tay áo dài giơ lên, làm động tác bất đắc dĩ: “Nếu như thế…… còn phải xin Tiểu Nguyệt Nhi cô nương chỉ giáo nhiều hơn. Có điều…… Ta tốt xấu gì cũng là nam nhân, có nhiều chỗ bất tiện, xin cô nương hiểu cho.”

“ Hiểu! hiểu!” Tiểu Nguyệt Nhi lập tức giãn mặt ra nở nụ cười, bộ dáng kia như đoá hoa xuân đầu tiên nở rộ trên thềm tuyết, làm người ta khó mà không động tâm.

Một cảm giác quen thuộc từ trong trái tim tràn ra, trong đầu vô ý thức mà lướt ra vài hình ảnh ——một tiểu cô nương mặc váy vàng nhạt, một bên thả tóc, một bên cuộn tròn lại, chân tay luống cuống hướng về phía mình nói gì đó, trên chân thiếu một chiếc giày thêu.

Ngày ấy nắng vàng rực rỡ, cây lan trong đình viện phát triển cực kì tươi tốt, tràn đầy hương thơm, xung quanh tựa hồ còn có những người khác, tất cả mọi người đều cười đến nghiêng ngả. Trên mặt đất trải đầy cánh hoa, gió nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa trắng muốt ấy dừng lại trên đỉnh đầu, trên vai tiểu nha đầu, chọc đến đối phương mặt đỏ chu miệng, có vẻ như vừa muốn cười lại nhịn làm ra vẻ tức giận.

Cái bầu không khí tươi đẹp này có thể nhớ ra được, nhưng lại không nhớ nổi những người ở đó. Khuôn mặt từng người đều rất mơ hồ, ngay cả gốc cây hoa ngọc lan kia cũng tựa như nét mực in trong bức tranh sơn thuỷ ở trong nước từ từ nhoè ra.

Trong nháy mắt, Tạ Dụ Lan lại không nhớ rõ cảm giác với tiểu cô nương có vẻ đã từng quen biết này nữa.

Thần thái trong mắt hắn lướt qua trong giây lát, cho dù vẻ ngoài lớn lên tuấn mỹ, rực rỡ bao quanh, lại cũng có thể bị người quen nhìn ra—— cặp mắt kia tuy mang cười, nhưng lại có chút tan rã, cũng hoàn toàn không linh động, chỉ khi nhớ tới việc gì đó mới giống như từ giấc ngủ sâu thức tỉnh, có được một phút chốc hiện lên tia phấn chấn.

Tiểu Nguyệt Nhi ngơ ngẩn mà nhìn hắn chằm chằm, hốc mắt lại hơi hơi đỏ, Tạ Dụ Lan cười nói: “Lo lắng cho công tử nhà ngươi như vậy sao? Đừng gấp, chuyện gì rồi cũng từ từ từng bước đến.....”

Câu trước nghe còn thấy bình thường, câu tiếp theo liền nói: “ Cái loại thai nghén này, không còn cách nào khác, thần y như ta cũng bó tay. Chỉ có thể để y tiếp tục kiên trì, có điều ta có một vài đơn thuốc hay, bỏ xuống cháo nấu cho đại công tử ăn sẽ thoải mái một chút. Nếu thai nghén của y nghiêm trọng, có thể sai người đi mài chút băng, ngậm ở trong miệng cũng có thể thoải mái một chút.”

Tiểu Nguyệt Nhi: “……”

Hoa Tam: “……”

Nghe ngươi nói nghiêm túc như thế, chúng ta đều phải tin rồi.

Hoa Tam vội ngắt lời nói: “ sáng hôm nay còn chưa gặp đại công tử, hay là tiên sinh thay chúng tôi nhìn thử xem?

Tạ Dụ Lan vung tay áo, gật đầu: “ Đơn giản! Ta vốn cũng muốn đi xem!.”

Tiểu Nguyệt Nhi ở phía trước dẫn đường, tiểu cô nương thoạt nhìn nhìn tròn tròn, bước đi lại vững vàng linh hoạt, uyển chuyển nhẹ nhàng không tiếng động, Tạ Dụ Lan ở phía sau nói: “Xem dáng người của cô nương có vẻ đã học qua công phu?”

Hắn lại tựa nhớ tới cái gì: “Lúc khám bệnh cho đại công tử, nội lực của y cũng rất thâm hậu. Vạn Hác Cung của các ngươi đều là người tập võ à?”

Tiểu Nguyệt Nhi nói lắp nói: “ Vâng, vâng…… tổ tiên của đại công tử là, ách, tập võ, đại công tử vốn dĩ cũng thích tập võ, cho nên có luyện qua.”

“ Vậy cũng rất lợi hại.” Tạ Dụ Lan vừa đi vừa nói, “Xin hỏi cô nương, Vạn Hác Cung kiếm sống bằng cái gì? Tiêu cục? Võ quán? Chỗ lớn như này, còn nuôi nhiều đệ tử như thế, chỉ sợ không dễ dàng đi?”

Tiểu Nguyệt Nhi: “……”

Tiểu Nguyệt Nhi đem người đưa tới trước Song Lan điện, đưa tay mời: “Tiên sinh nếu muốn biết, không ngại tự mình hỏi đại công tử đi. Nô gia…… không tiện nói cho lắm”

“Cũng phải.” Tạ Dụ Lan chắp tay, “Là tại hạ mạo phạm.”

“Không dám!” Tiểu Nguyệt Nhi vội đáp lễ nói, “Là nô gia thất lễ.”

Nào biết vào cửa, cửa sổ Song Lan trong điện lại đóng chặt, kéo ra tấm mành dày, trong phòng mang theo mùi vị ẩm ướt, sau rèm châu nghe được tiếng nước rào rào, thì ra là đại công tử đang tắm.

Tạ Dụ Lan có chút xấu hổ, đứng ở cửa tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Cái đó……” Đợi hồi lâu cũng không thấy có người đi ra, hắn đành phải cất giọng nói, “Đại công tử? Tạ mỗ không mời mà đến, mạo phạm. Ngài nếu có việc……Chi bằng ta đi ra ngoài chờ nhé?”

Tiếng nước phía sau rèm chợt ngừng, một lát sau nam nhân mới trầm thấp nói: “Không sao, mời vào đi.”

Này thích hợp sao?

Tạ Dụ Lan do dự một lát, đành tự nhủ chính mình là đại phu, ưỡn ngực ngẩng đầu vào cửa.

Trong phòng chỉ đốt vài cây nến, đem bóng người trong thùng tắm kéo dài lên tường, nhìn cao lớn uy vũ vô cùng.

Bình phong bị dời đi, Tạ Dụ Lan không hề phòng bị thấy đại công tử đang tắm —— chỉ thấy đối phương lưng dựa thau tắm, một tay đáp ở mép thùng, giọt nước dọc theo ngón tay y tí tách nhỏ giọt, làm người không khỏi hít thở không thông.

“Lại đây.” Vẫn là thanh âm ảm ách lại trầm thấp kia. Tạ Dụ Lan chần chờ một chút, vứt bỏ mặt mũi đi qua.

Hắn lại liếc đến cánh tay rũ ở bên thùng tắm: Màu da ngăm, mu bàn tay hiện gân xanh rõ ràng, móng tay chỉnh tề đẹp đẽ.

Nam nhân chỉ nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, không biết vì sao lại làm Tạ Dụ Lan xem đến tim đập nhanh dần, miệng đắng lưỡi khô. Lại thấy ngón tay kia gõ gõ vào mép thùng: “Ngẩng đầu.”

Tạ Dụ Lan ngập ngừng: “Đại công tử……”

“Ta bảo ngươi ngẩng đầu.”

Tạ Dụ Lan chỉ đành ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là mái tóc đen nhánh như lụa rối tung trên lưng của nam nhân. Vị này đại công tử hiển nhiên so với tưởng tượng của Tạ Dụ Lan cường tráng hơn rất nhiều, vai rộng eo thon, đầu vai còn có vết sẹo cũ năm xưa lưu lại, có thể thấy được cơ bắp đường cong rõ ràng, không biết vì sao…… hình như còn thấy vệt cào đỏ.

Lúc này đối phương lưng dựa mép thùng chẳng quay đầu nói: “Chà lưng.”

Tạ Dụ Lan: “……” Ta rõ ràng là đại phu.

Thôi…… Tới đâu hay tới đó. Vì thế Tạ Dụ Lan không nói hai lời vén tay áo liền tới chà lưng cho người bệnh.

Dù sao cũng đều là nam nhân, sợ cái gì?

Trước tiên hắn túm tóc mình lại, lỏng lẻo mà buộc, chỉ dư vài sợi tóc bay xuống sườn mặt. Sau đó hắn cầm lấy cái khăn bên cạnh dứt khoát chà lưng nam nhân.

Cái việc này sao không sai nha hoàn làm đi? Chẳng lẽ đang mang thai nên phải cảnh giác? Nhưng ta cũng vừa tới nha? Hay là phu nhân của đại công tử không cho phép y dùng nha hoàn? Nghe nói vị phu nhân này của đại công tử có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, không dễ cho phu quân nhìn người khác, không chừng những việc này trước kia đều là phu nhân tự mình tới làm.

Tạ Dụ Lan bên cạnh miên man suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện chính mình kì cọ vô cùng tự nhiên, giống như đã làm qua vô số lần.

Đầu tiên cẩn thận mà lau mái tóc đen ướt nhẹp kia; lại dùng khăn lông bao ở tay, dùng bồ kết xoa ra bọt, chậm rãi lau đầu vai, sau lưng nam nhân; lại kéo cánh tay xoa rửa, sau đó vòng đến phía trước……

Hai người đối diện, trong phòng nhất thời an tĩnh không tiếng động.

Tần Lam Chi hô hấp thô nặng, dựa vào cạnh thùng tắm, đợi vết sẹo cũ trên đầu vai được Tạ Dụ Lan theo thói quen nhẹ nhàng lau mấy lần xong, tầm mắt mới nương theo ánh nến cẩn thận miêu tả vị “đại phu” trẻ tuổi tuấn mỹ này.

Tần Lam Chi nhìn mặt mày trong sáng lại không mất đi anh khí của đối phương, hai tròng mắt phảng phất như bị nước rửa qua, đối phương ở sau màn hơi nước hiện ra ý cười ôn hòa…… Đều là cảm giác quen thuộc lại vừa xa lạ.

Quen thuộc, bởi vì đây chính là người kề vai bên gối nhiều năm của mình.

Xa lạ, vì trong mắt đối phương chẳng còn thấy đã từng không muốn xa rời cùng ái mộ.

Tần Lam Chi không vui mà nhấp môi, lúc giơ tay làn nước khẽ động, hắn hơi ngửa đầu để cho nam nhân dễ dàng lau.

“Đại công tử.” Tạ Dụ Lan dẫn đầu dời đi tầm mắt, mở miệng nói, “Tại hạ thất lễ.”

Tần Lam Chi yết hầu trên dưới giật giật, không tự chủ được nắm chặt nắm tay, tùy ý để nam nhân lau trước ngực mình. Thuận theo khăn lông đi xuống, cọ qua bụng……

Tạ Dụ Lan vành tai đỏ bừng, ngón tay không cẩn thận chạm vào cái gì đó, hoảng loạn mà đứng lên nói: “Đại, đại công tử thứ tội, tại hạ cũng không phải là cố ý. Phần, phần sau có thể xin đại công tử tự tắm được chứ?”

Tần Lam Chi mắt đen nặng nề mà nhìn hắn, thân hình hơi động, tiếng nước rào rào rung động, trong phòng yên tĩnh nghe có vẻ có chút chói tai. Y đến phía trước mò đến mép thùng, lấy khoảng cách rất gần mà nhìn chằm chằm Tạ Dụ Lan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play