Sau khi Tiết Ý Nồng căn dặn thái y xong, chuyện này cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua. Tiết Khinh Cầu lưu lại có mục đích gì, thời gian sẽ trả lời.

Mấy ngày sau, một mũi tên với sức công phá cực lớn ghim sâu mấy tấc vào cửa Từ phủ. Tồn Tích nghe tiếng vang thì đi ra xem chuyện gì, ám vệ cũng hiện thân bảo vệ, không hề thấy xung quanh có người nào.

Từ Sơ Đồng ở bên trong phòng hỏi: "Là ai?"

Tồn Tích nhìn mũi tên, dùng sức rút ra giao cho Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng giương mắt nhìn, "Là hắn?" Nhận lấy mũi tên sắt, vặn vẹo thân mũi tên, trong đó có 1 ống trúc nhỏ, vặn nấp mở ra, bên trong có một tờ giấy.

Tối nay, gặp ở Khanh Tuấn Các.

Không cần nói là người nào, Từ Sơ Đồng và Tồn Tích đều đã biết là ai. Hai người chỉ chờ đến chạng vạng tối, cơm nước xong, lúc này mới ra ngoài đi dạo. Không có khả năng cắt đuôi đám ám vệ do Tiết Ý Nồng phái đến  nên không thể làm gì khác hơn là mặc kệ, nghĩ đến chuyện này có thể sẽ bị Tiết Ý Nồng biết, Từ Sơ Đồng thở dài.

Danh tiếng bại hoại không phải mới ngày một ngày hai, nhưng lúc này nàng bất đầu quan tâm đến vấn đề này rồi.

Xa phu đưa các nàng đến Khanh Tuấn Các, nơi này oanh oanh yến yến thật sự không ít, còn có tiếng gào thét hưng phấn của rất nhiều người  trong đó . Kinh thành tuy lớn, nhưng Khanh Tuấn Các có nét đặc sắc riêng, nơi này khách nhân nam nam nữ nữ đều có, chỉ khác biệt là, nam tử thì đi cửa trước, còn nữ tử thì đi cửa sau.

Da mặt nữ tử vốn rất mỏng, đi vào thanh lâu cũng không gọi là vẻ vang gì. Những quý phụ có cuộc sống không như ý, họ muốn tìm một chút an ủi, dịu dàng ở đây thì đều đi vào bằng cửa sau.

Mà Từ Sơ Đồng, là đi thẳng từ cửa trước, nàng tự hỏi không thẹn với lương tâm. Chẳng qua là nàng vừa bước xuống xe ngựa, đã thu hút rất nhiều sự chú ý của đám nam nhân. Nữ tử này đến từ đâu a, chẳng lẽ là đầu bài mới? Nhìn cách phục trang rõ ràng không giống, có rất nhiều nam khách muốn đi đến gần nhưng đều bị Tồn Tích chặn lại.

"Làm cái gì vậy, còn không mau tránh qua một bên, làm trễ nãi công chuyện của phu nhân nhà ta, cẩn thận mạng chó của ngươi đó."

Dám nói ra như vậy, sợ là có lai lịch rất lớn đi. Rất nhiều người cuống cuồng tránh ra. Ngay lúc này, một đám thị vệ mặc dạ y từ bên trong bước  ra, xoay quanh bảo vệ Từ Sơ Đồng ở trung tâm.

Một người trong số họ nói: "Phu nhân, chủ tử đã đến."

"Biết, dẫn ta đi."

Đến một nhã gian, một người trong đám thị vệ gõ cửa, cửa mở ra, hắn đi vào bên trong nói gì đó, lúc đi ra nhường đường, để cho Từ Sơ Đồng và Tồn Tích đi vào, cửa đóng lại, thị vệ đứng canh trước cửa, phòng ngừa người ngoài đi vào quấy nhiễu.

Từ Sơ Đồng vừa vào cửa, đã ngửi thấy một cổ mùi thơm. Tiết Khinh Cầu đang ngồi trước một bàn nhỏ, trên tay đang cầm một tách trà thơm, hỏi: "Ngươi đến rồi à, ngồi đi!" Hắn chỉ vào chỗ ngồi đối diện.

Từ Sơ Đồng đi đến, nhấc làn váy ngồi xuống. Tiết Khinh Cầu hỏi nàng, "Uống trà không?"

"Không uống."

"Biết tại sao Bổn vương tìm ngươi không?"

"Không biết."

Tiết Khinh Cầu giơ tách trà lên uống cạn một hơi, miệng chép chép thưởng thức mùi vị, nói: "Trà ngon, nước ngon, người đẹp, hôm nay còn có chuyện tốt, cho nên thỉnh ngươi đến đây cùng trao đổi. Sơ Đồng, chúng ta đã lâu không có ngồi yên lặng nói chuyện với nhau. Mỗi lần đều rất vội vã, giống như luôn có thứ gì đó ngăn cách chúng ta."

Từ Sơ Đồng hơi đồng ý, "Vương gia quý nhân bận rộn nhiều chuyện."

"Không phải Bổn vương có nhiều chuyện, là luôn có chuyện tìm đến Bổn vương. Có lẽ Bổn vương trời sinh ra có rất nhiều chuyện không thể suôn sẻ, luôn gặp trắc trở, khúc chiết, bất quá có câu nói, sau cơn mưa trời lại sáng. Cuối cùng, ông trời cũng đã mở mắt, để cho Bổn vương tìm được một người như vậy, quả thật là trời cũng giúp ta."

Lời nói của Tiết Khinh Cầu gợi lên không ít sự hiếu kỳ trong lòng Từ Sơ Đồng."Vậy thì phải chúc mừng Vương gia rồi."

"Không không, còn quá sớm! Chuyện này còn cần ngươi giúp."

"Thật kỳ lạ, chuyện đó có liên quan gì với ta."

Tiết Khinh Cầu chậm rãi ngâm nga một giai điệu, chẳng qua hắn cũng không nên ở đây quá lâu, "Bổn vương đã nắm giữ bí mật của Hoàng thượng."

"Hả?"

"Bổn vương mãi suy nghĩ, với sắc đẹp của ngươi, tại sao không mê hoặc được Tiết Ý Nồng. Bây giờ nghĩ lại nguyên nhân chính là.... Tiết Ý Nồng... phương diện kia của hắn.... thật ra không được."

Lời nói của Tiết Khinh Cầu khiến Từ Sơ Đồng vô cùng hiếu kỳ, chờ hắn nói xong lời cuối cùng, nàng thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng vào mặt hắn.

Nhìn thấy Tiết Khinh Cầu nói cực kỳ chắc chắn, đầy vẻ tự tin, làm cho Từ Sơ Đồng muốn bật cười. Trong trường hợp này, với bầu không khí như vậy, nàng chỉ đành phải đem nụ cười cất giấu vào lòng, nước trà cuộn trong cổ họng đến nghẹt thở, khiến nàng ho khan vài tiếng mới thôi.

Nàng cười nói: "Vương gia rất chắc chắn, xem ra nhất định có nguồn tin đáng tin cậy."

" Không sai." Nói đến việc này, Tiết Khinh Cầu vô cùng đắc ý, sau khi hắn xem xét kỹ tình huống của Dư Trường Khánh, hắn đã ra quyết định.

Trước đó vài ngày, Dư Trường Khánh thường xuyên ra vào sòng bạc đánh bạc. Hắn giả vờ ở bên trong đó vòng vo vài vòng, thì 'Vô tình gặp được' Dư Trường Khánh thua đỏ cả mắt, vận may cực kỳ kém, thiếu không ít tiền, chủ sòng bạc đuổi hắn ra ngoài.

"Đi đi đi, trả bạc còn thiếu lúc trước, nếu không ta sẽ đến phủ Thừa tướng đòi tiền. Ta không tin Thừa tướng không nói đạo lý."

Dư Trường Khánh nói: "Đừng mà, đại gia, thái gia gia, ta van xin ngài, nương tay cho. Hôm nay trong tay ta không có bạc, cũng không có nghĩa sau này không có, làm người lưu một đường, sau này còn gặp lại."

"Bớt nói nhảm, cút đi, còn chưa cút, ta đánh thì đừng có trách. Nội trong ba ngày, không trả tiền thì ta chăt một tay của ngươi. Sau đó một ngày, ta chặt tay còn lại, xem Thừa tướng có bỏ được không."

Dư Trường Khánh thầm nghĩ: "Mẹ nó, đồ chó má, lòng dạ độc ác, mắt chó coi thường người, chờ ngày nào ta phát tài, xem ta có chặt ngươi làm trăm mảnh cho chó ăn không." Quay đầu bỏ đi, cúi người gật gật đầu, liền đụng phải Tiết Khinh Cầu.

Dư Trường Khánh đang suy nghĩ, con mẹ nó không có mắt, gặp phải đạo chích, nhìn một cái, trời ơi! Ông nội ở đây! Hắn chắp tay nói: "Nguyên lai là Vương gia, thật trùng hợp nha."

Tiết Khinh Cầu cười nói: "Là rất trùng hợp. Ta không muốn gặp ngươi ở chỗ này, đang gặp phiền toái?"

Dư Trường Khánh còn muốn nói mấy câu ba hoa chích chòe giữ thể diện thì giọng nói của chủ sòng bạc từ phía sau vọng đến, "Cũng không có gì, thiếu tiền không trả, đang đuổi hắn về nhà lấy tiền ra trả!"

"Bao nhiêu?"

Nghe có người mở miệng, chủ sòng bạc nhìn người này, mỹ nam nha, ăn mặc đẹp đẽ, trang phục quý phái, lai lịch không nhỏ, trong đầu có tính toán, lại thấy mới vừa rồi Dư Trường Khánh kêu hắn là 'Vương gia', xem ra là người có tiền, hắn nói toạc ra, "Cũng không có bao nhiêu, chỉ có mấy vạn lượng bạc."

Hắn vừa nói xong, Dư Trường Khánh hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, nam nhân chú trọng sỉ diện, sợ nhất là mất mặt trước người lợi hại hơn mình,.

"À, chỉ nhiêu đó, cũng không nhiều, được rồi, tính hết cho ta." Tiết Khinh Cầu vừa dứt lời, gã sai vặt ở phía sau lấy ra một chồng ngân phiếu, đếm kỹ từng tờ, lấy khế ước của Dư Trường Khánh về, đưa cho Tiết Khinh Cầu. Tiết Khinh Cầu đưa lại cho Dư Trường Khánh.

"Vương gia, cái này..."

"Huynh đệ gặp nạn, ta không thể thấy chết mà không cứu."

Dư Trường Khánh cảm động rơi nước mắt, lập tức muốn dẫn hắn đến tửu lâu để đền đáp ân tình, Tiết Khinh Cầu cũng không từ chối. Có câu, rượu vào lời ra. Dư Trường Khánh ở trước mặt vừa là 'Tri kỷ' vừa là 'Ân nhân' cũng không giấu diếm gì, đem những gì nghe được từ cuộc nói chuyện của Mai ma ma và lão đầu tử của mình mà nói ra hết, hắn rất là khẳng định nói: " Dáng vẻ đại điệt nữ của ta cũng không kém, không nghĩ đến Hoàng thượng lại không động tâm, ta dám nói trừ khi phương diện kia không được, sẽ không có ai nỡ dửng dưng. trước sắc đẹp của Thời Hữu."

Tiết Khinh Cầu đương nhiên giả vờ nói vài câu từ chối cho ý kiến, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ. Tiết Khinh Y vô hậu, Thái hậu định dùng Tiết Định Sơn, Tiết Định Sơn lớn tuổi, đem hoàng vị truyền lại cho nhi tử, nào ngờ hài tử duy nhất, phương diện kia lại không được.

Điều này cho thấy rõ ràng trời đất có sự sắp xếp riêng. Quanh quẩn một hồi, thiên hạ cũng nằm trong tay hắn. Tiết Khinh Cầu làm sao mà không cao hứng, nhưng cao hứng cũng phải giữ trong lòng, không thể lộ trên mặt. Hắn thậm chí còn giả vờ nghiêm túc cảnh cáo Dư Trường Khánh một phen, "Huynh đệ, Bổn vương niệm tình những gì ngươi nói là từ đáy lòng, nhưng những lời này chớ nói với bất kỳ người nào, nếu không đầu ngươi phải rơi xuống đất."

Dư Trường Khánh bị dọa cả người toát mồ hôi hột, nói: "Phải phải, đa tạ Vương gia nhắc nhở, không phải Vương gia, ta cũng không dám nói mấy lời này."

Hai người ăn uống no đủ, tự ai nấy về phủ của mình. Tiết Khinh Cầu hứa hẹn sau này sẽ thường xuyên liên lạc với nhau. Trở lại dịch trạm, thương lượng với Từ Mạc Liêu xong, vì vậy mới hẹn gặp Từ Sơ Đồng.

Liên quan đến Dư Trường Khánh, Tiết Khinh Cầu cũng không nói cụ thể là ai, chỉ là nói là có một người giấu mặt cung cấp tin tức. Từ Sơ Đồng biết hắn không chịu nói, dĩ nhiên cũng sẽ không đi hỏi kỹ.

"Vương gia đến tìm ta, muốn ta làm gì?"

"Bổn vương muốn ngươi tiến cung."

"Lấy lý do gì, nếu Hoàng thượng không thể, vì sao còn phải..."

Tiết Khinh Cầu cười nói: "Sơ Đồng, ngươi dường như quên mất ngươi giỏi nhất việc này. Tiết Ý Nồng có bệnh kín, nhất định là không muốn để thái y biết. Như vậy mà truyền đi, hắn rất mất thể diện. Sao ngươi không xem đây là lý do, giúp hắn trị bệnh. Có lẽ chữa hết, long tâm vui mừng, hắn há có thể không sủng ngươi."

"Mà ta cũng không phải là đại phu."

Tiết Khinh Cầu nói: "Bổn vương tin tưởng sự  thông minh của ngươi."

"Phải không, nếu Vương gia đã nghĩ vậy, thì cứ như vậy đi!" Chỉ là nghĩ đến nguyên nhân chân chính, Từ Sơ Đồng sợ cả đời mình cũng không trị hết cho Tiết Ý Nồng, bởi vì hoàng thượng là nữ tử nha. Trước mắt nàng cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ đành đáp ứng Tiết Khinh Cầu, "Chuyện này không thể làm quá mức đột ngột. Đột nhiên yêu cầu chữa bệnh cho Hoàng thượng, chỉ sợ nàng ấy sẽ hoài nghi ta, hay là chờ một cơ hội thích hợp."

" Được."

Hai người uống trà một lúc, rồi kẻ trước người sau ra cửa,người đi cửa trước, kẻ thoát cửa sau mà tách nhau ra đi. Tồn Tích thấy nàng đi ra, vội vàng trùm áo choàng cho nàng, hai người không nói lời nào, thẳng đến khi lên xe ngựa, trở về phủ, mới nói một chút.

"Vương gia muốn ngài tiến cung?"

" Không sai."

"Vậy ngài đã nghĩ ra cách tiến cung chưa ?"

Từ Sơ Đồng cười nói: "Ngay cả ngươi cũng quên mất sao, Hoàng thượng rất mong ta tiến cung sao, ngài đã cấp lệnh bài cho ta, tùy thời sử dụng. Nhưng mà ta sẽ không đi ngay bây giờ, đi cũng không thể làm gì, không bằng, đợi đến mùa đông đi. Ta nhớ Cẩm Tú Cung của ta biết bao, nơi đó rất là ấm áp nha..."

**** 24/12/2021 ****

#### Tác giả có lời muốn nói ####

 mối tình đầu vỡ vụn lại đến trợ công rồi ~ thật vui vẻ ~ mắt thấy nương nương sắp gặp lại Ý Nồng, người ta vui sướng huơ tay múa chân có được không? Cầu trời phù hộ. ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play