Đương nhiên Tiết Khinh Cầu không cho rằng Tiết Ý Nồng có thể vượt qua được ải mỹ nhân. Ngay cả Tiết Khinh Y, kẻ từng sủng hạnh bao nhiêu người còn bị nhan sắc của Từ Sơ Đồng đánh bại. Huống chi, một kẻ chưa từng nếm mùi phụ nữ như Tiết Ý Nồng, càng khó cưỡng lại mị hoặc của nữ tử, trừ khi Từ Sơ Đồng đã không tận lực.
Từ Mạc Liêu ở bên cạnh khuyên hắn không nên kích động, "Nhân cơ hội vào kinh lần này, Vương gia có thể tìm Từ quý phi để hỏi cho rõ." Dưới chân Kinh thành, việc thăm dò tin tức cũng dễ dàng hơn, chỉ cần đi một chuyến là được.
Tiết Khinh Cầu suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy. "Cứ theo lời người vậy."
Cùng lúc đó, Từ Sơ Đồng cũng nhận được thiếp mời của Tiết Ý Nồng. Hơn nữa còn do đích thân Nhậm công công mang đến. "Đa tạ Nhậm công công đi một chuyến, mời ngồi."
"Từ phu nhân, biệt lai vô dạng." Hắn biết, Việc Từ Sơ Đồng bị phế bỏ chỉ là tạm thời. Hắn ở trong hoàng cung trải qua bao phen mưa gió lay động, nhưng vẫn sừng sững không ngã, hiển nhiên có một tầm nhìn độc đáo và rất thưởng thức tài năng của Từ Sơ Đồng. Mặc dù hiện tại Từ Sơ Đồng chỉ là thứ dân, nhưng Nhậm công công đối với nàng cung kính có thừa.
"Công công cũng vậy."
"Hoàng thượng phái ta đích thân đến đưa thiệp, còn có một lễ vật muốn tặng cho ngài." Hắn từ bên người lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra ngay trước mặt Từ Sơ Đồng , đây là y phục mà Tiết Ý Nồng chuẩn bị cho nàng tham gia hôn lễ.
Màu đỏ thẫm, trên đó thêu nhiều loại hoa mẫu đơn bằng sợi tơ vàng
Nhậm công công khẽ vuốt ve mặt vải, cười nói: "Mẫu đơn mới thật sự là quốc sắc, Hoàng thượng rất coi trọng phu nhân, có thể tưởng tượng được. Đáng tiếc nô tài không phải là nữ tử, nếu không cũng sẽ bị cảm động đến rơi lệ đầy mặt đi!"
Từ Sơ Đồng mỉm cười lịch sự. Lúc này, nàng đang miên man tưởng tượng dáng vẻ nữ tử của Nhậm công công, cùng với gương mặt già nua có nhiều nếp nhăn, biểu cảm nước mắt nước mũi giàn dụa, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhậm công công thật biết kể chuyện cười nha.
Nhậm công công cũng không có ở lại Từ phủ lâu, bởi vì trong cung còn có rất nhiều chuyện chờ hắn giải quyết. Khi Từ Sơ Đồng tiễn hắn, thì lấy một thỏi vàng đưa cho hắn, "Làm phiền công công đi một chuyến, nơi này một chút tiền trà nước, thỉnh công công vui vẻ nhận."
Nàng xưa nay vẫn thường giao thiệp với Nhậm công công, chẳng qua là gần đây không thường liên lạc, nhưng tình nghĩa vẫn còn như bình thường.
Nhậm công công từ chối một phen, "Ta nào không biết xấu hổ mà nhận của phu nhân, chỉ cần ngày sau phu nhân ở trước mặt hoàng thượng vì ta nói tốt vài câu, là đủ rồi."
"Chuyện sau này, sau này tính, còn bây giờ là bây giờ, cầm đi! Ngài mà không nhận, chính là chê ít, vậy ta thu hồi lại, sau này không dám gặp mặt công công nữa"
Lẫn nhau từ chối một phen, Nhậm công công 'miễn cưỡng ' đem cất, "Phu nhân quá khách khí, nếu ta không nhận, ngược lại tỏ ra bản thân nhỏ nhen, sau này phu nhân có gì sai khiến, chỉ cần gọi ta la được."
"Vậy thì đa tạ công công."
Từ Sơ Đồng tiễn Nhậm công công đi, rồi mới trở về trong phòng. Sau khi trở lại, thấy Tồn Tích đang trải kiện hồng sam ra, chợt thấy một trăm đóa hoa mẫu đơn nở rộ, khoe sắc, đầy sức sống.
Tồn Tích há hốc miệng cứng lưỡi, cái này cũng quá khoa trương đi. Cầm kiện y phục, nửa ngày không chịu buông xuống, cả người như hóa đá, chờ phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện Từ Sơ Đồng đã sớm ngồi ở trong phòng.
"Nương nương, Hoàng thượng đây là muốn tuyên cáo thiên hạ, ngài mới là hoàng hậu trong lòng hắn. Hoàng thượng khoa trương như vậy, e là không tốt. Nếu là ngay trước mặt của nhiều người, ngài mặc kiện y phục này, liền hiểu được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái ngài, không biết còn tưởng rằng ngài đang dương oai diễu võ..."
Ý tứ trong lời nói của Tồn Tích, Từ Sơ Đồng làm sao không hiểu. "Cho nên nói a, được Hoàng thượng sủng ái, không phải lúc nào cũng là một chuyện tốt, giống bây giờ, dệt hoa trên gấm. Ở ngay trong đại hôn của Hoàng thượng, trước mặt văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, phiên vương các nơi, ta chỉ sợ trở thành mục tiêu để đả kích. Hoàng thượng đây là sủng ta đến tận trời rồi."
Những ánh mắt kia như những mũi tên độc muốn bắn nàng vỡ nát, thương tích đầy mình đi. Nàng suy nghĩ đến những hậu quả đó, không lạnh mà run, nàng không tin Tiết Ý Nồng không hiểu, đây là muốn bắt nàng làm bia đỡ đạn chăng?
Chẳng qua là nàng không nghĩ nàng ấy lợi dụng nàng, cũng vậy thôi.
Từ Sơ Đồng không hề oán giận Tiết Ý Nồng, chuyện này làm hoặc là không làm là tùy thuộc vào chính nàng!
"Đã như vậy, nương nương ngài vẫn muốn tiếp tục sao?"
"Chúng ta không có đường lui. Nếu Hoàng thượng đã trải thảm đỏ cho chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể dệt hoa trên gấm, đứng càng cao thì càng an toàn. Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là đứng ở bên cạnh nàng đi. Tồn Tích, chỉ như vậy mà thôi, đây là đường sống cũng là sự tự do của chúng ta."
Tồn Tích đã hiểu, nàng nói: "Bất cứ lúc nào, nô tỳ luôn là lá chắn trước mặt, là hậu phương hỗ trợ nương nương, chỉ cần nương nương cần..." Không cần nói mấy lời dư thừa, các nàng đều không phải là người tự do. Tự do cho tới bây giờ sẽ không rơi vào tay một cách dễ dàng, muốn có được, phải tự mình đi tranh thủ.
Một tháng sau, là đại hôn của Tiết Ý Nồng.
Hoàng cung đã bận rộn từ sáng sớm, cung nữ, thái giám lui tới không dứt, quần là áo lượt, dáng vẻ yểu điệu, nhìn muốn hoa cả mắt.
Tiết Ý Nồng bận rộn cùng Dư Thời Hữu tế thiên, trải qua rất nhiều nghi thức diễn ra trong vòng một ngày, nhưng mà cũng có nho nhỏ ẩm thực để bổ khuyết một chút sức lực. Lúc chạng vạng, đã mệt nhoài , có một canh giờ để nghỉ ngơi, nàng ngã vào ghế quý phi nghỉ ngơi.
Đám người trong Cẩm Tú Cung không dám quấy rầy, trừ vài người ở lại hầu hạ, đại đa số đều bị điều đến tiền điện, vốn là nơi thượng triều hàng ngày. Vào lúc này đã sớm sửa sang, trang hoàng, bàn tiệc, bồ đoàn, bình rượu. Các đồ vật lần lượt được sắp thành từng hàng, phía trên bày rất nhiều trái cây tươi, rượu ngon, thức ăn muôn màu muôn vẻ. Những thứ còn lại sẽ được bổ sung sau khi đại lễ kết thúc, yến tiệc bắt đầu.
Theo thời gian, các đại thần, hoàng thân quốc thích, phiên vương lần lượt tiến vào, mọi người gặp nhau, chào hỏi, tán gẫu vài câu, nhất là Dư Thừa tướng, trở thành nhân vật được ưu ái nhất lúc này.
"Chúc mừng Dư Thừa tướng."
"Nào có nào có."
Những kẻ bất hòa với Dư Thừa tướng, thì núp trong bóng tối cắn lưỡi, "Ta nói sao lão già ngươi bỗng nhiên tốt bụng đề nghị hoàng thượng tuyển hậu, thì ra là lót đường cho tôn nữ của mình."
"Nhanh tay thì có lợi thôi. Nếu như ngươi có tôn nữ, cũng có thể dâng lên, trừ hoàng hậu, còn có bốn vị quý phi, chờ đợi mọi người tranh đoạt."
Ai không ăn được nho thì nói nho xanh.
Bên ngoài có thái giám báo: "Cung Kính Vương đến!" Rất nhiều kẻ đang cắn lưỡi bỗng nhiên im lặng, bá quan gặp hắn chào hỏi. Tiết Khinh Cầu được dẫn đến vị trí của mình, nhìn xung quanh bốn phía, trang trí đầy màu sắc lễ hội.
Sau đó một mạt hồng ảnh vào điện, thái giám báo danh nhận thiếp, cũng không biết nói như thế nào cho phải. Bởi vì trước mắt chính là Từ quý phi bị phế bỏ mấy tháng trước, giờ nàng ấy cũng nhận được thiếp mời của hoàng thượng, nên báo danh thế nào đây?
Từ Sơ Đồng mặc kệ hắn rối rắm, tự mình dẫn theo Tồn Tích vào điện, nhìn quanh phát hiện ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về mình, nàng mỉm cười nghiêm túc, làm ngơ đối với những ánh mắt ấy.
Mọi người trong đại điện đang xì xào bàn tán về nàng.
Từ Sơ Đồng sớm tìm được vị trí của mình, liền ngồi xuống. Đối diện nàng, Tiết Khinh Cầu nặn ra một nụ cười châm biếm với nàng, giơ giơ ly rượu nhỏ màu vàng trong tay.
Từ Sơ Đồng gật đầu, tự rót một ly, cùng Tiết Khinh Cầu cạn ly, không mảy may từ chối. Nàng không ngờ hôm nay bọn họ lại gặp mặt và ngồi đối diện nhau như thế này, không biết là do Tiết Ý Nồng đặc biệt an bài, hay chỉ là sự trùng hợp.
Hiển nhiên, mấy hình ảnh như vậy hết sức quỷ dị.
Nghị luận cũng không lâu lắm, hai vị Thái hậu, Tiết Định Sơn cũng đến. Thái hậu khi nhìn thấy Tiết Khinh Cầu, rất tự nhiên nhíu mày, bà cực kỳ không thích hắn! Dĩ nhiên đến lúc thấy Từ Sơ Đồng, bà muốn nổi điên, muốn cuồng loạn.
Tại sao Từ Sơ Đồng lại đến đây, ả lấy thân phận gì đến đây! Thái hậu lập tức cho người gọi Nhậm công công đến, "Chuyện gì đang xảy ra? Ả là loại khách nào? Ả đã không còn là người của hoàng gia."
Đối mặt mấy câu chất vấn của Thái hậu, Nhậm công công ung dung đáp: "Bẩm Thái hậu, đây là ý chỉ của Hoàng thượng."
"Tại sao Hoàng thượng lại làm như vậy."
"Nô tài không biết." Nhậm công công cung kính cúi đầu, để tránh chạm phải ánh mắt giận dữ của Thái hậu, để rồi rước lấy rất nhiều phiền toái.
"Gọi Hoàng thượng đến đây cho ai gia , ai gia phải hỏi cho rõ ràng..."
Hạ Thái hậu ở bên cạnh khuyên can vài câu, "Tỷ tỷ, ngài đừng có hồ đồ như vậy, lát nữa Ý Nồng cũng sẽ đến đây. Hơn nữa hôm nay là tân hôn , sao phải nói mấy chuyện mất hứng, có chuyện gì sau này nhắc lại không muộn."
Thái hậu nói: " Được !" Bà không thèm liếc nhìn Từ Sơ Đồng dù chỉ một lần, ở trong lòng bà, Từ Sơ Đồng chính là kẻ đầu têu hại chết nhi tử của bà.
Quan khách đã đến đông đủ.
Ti lễ thái giám cao giọng hô: "Giờ lành đã đến!" Bên ngoài lễ pháo phóng lên đùng đùng đoàng đoàng, lễ nhạc rền vang! Hình ảnh như một con phương hoàng bay lên không trung, bay lượn vòng quanh rồi tan biến. Tiết Ý Nồng từ Cẩm Tú Cung đi ra, tập hợp với đoàn người của Dư Thời Hữu đi đến tiền điện .
Mất thêm một khoảng thời gian, mới đi đến cửa điện. Ti lễ thái giám lại nói xuống kiệu chờ lệnh. Hai vị tân nhân mới có thể vào điện, các đại thần quỳ lạy nghênh đón, tung hô vạn tuế, tiếng gọi rền vang như sấm, như muốn rung chuyển đất trời.
"Bình thân!"
"Tạ vạn tuế!"
Các ma ma trong cung đã sớm bưng mâm, lấy ra đồng tâm kết, đưa cho mỗi người cầm một đầu. Hai người được cung nữ dìu dắt, từ từ tiến về phía trước. Tiết Ý Nồng mỉm cười ôn hòa, nhưng không che giấu đi sự mệt mỏi. Từ xa xa, nàng đã thấy một thân ảnh đỏ nổi bật trong đám đông, ánh mắt nàng cũng sáng lên vài lần, từ xa gật đầu chào hỏi Từ Sơ Đồng.
Từ Sơ Đồng cũng nhẹ nhàng gật đầu chào lại.
Liếc mắt phát hiện Dư Thời Hữu bên cạnh Tiết Ý Nồng đang cách tấm rèm rũ trước phượng quan nhìn nàng một cái. Sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Từ Sơ Đồng cười thầm trong lòng, thật thú vị nha. Không có sự thù địch trong mắt nàng ấy, nhưng lại có sự dò xét, có lẽ là một tầng phòng bị đi.
Nàng đang nhìn Dư Thời Hữu và Tiết Ý Nồng, đối diện Tiết Khinh Cầu cũng không bỏ qua nhất cử nhất động của nàng. Nhìn Từ Sơ Đồng, rồi lại nhìn Tiết Ý Nồng, thì ra hai người này cũng không trong sáng! Trong lòng hắn cười nhạo, cho dù là Tiết Khinh Y hay là Tiết Ý Nồng, bất quá cũng chỉ là mang lại chiếc hài rách nát mà hắn bỏ đi.
Hắn mới là người thắng lớn nhất.
Tiết Khinh Cầu nhìn Tiết Ý Nồng có mấy phần khinh bỉ, đợi lúc Tiết Ý Nồng đi đến, trên mặt còn chưa kịp thu hồi vẻ mặt kiêu căng kia.
Thái hậu ngồi trên cao nhìn rõ nhất cử nhất động của Tiết Khinh Cầu. Dưới long án, bàn tay siết chặt, bà tuyệt đối sẽ không cho nhi tử của tên tiện tì kia lên làm hoàng đế, tuyệt đối không! Thân là nô tỳ, dám dùng quỷ kế bò lên giường chủ tử, còn hoài nghiệt chủng, cho dù 500 năm nữa, bà cũng sẽ không tha thứ chuyện này.
Trong lòng bà mong đợi Tiết Ý Nồng tranh đấu một chút, nhanh nhanh có thêm trưởng tử, để cho quần thần đừng dao động, muốn đầu nhập Cung Kính Vương, phải xem hắn có cái mạng để làm hoàng đế không.
Ngày nào bà còn tại vị, ngày đó bà sẽ dùng trăm phương ngàn kế để cản lại.
**** 27/11/2021 ****
****************************************************
Tác giả có lời muốn nói:
mối tình đầu vỡ vụn trợ công đã đến!
Nương nương đã đến!
Hoàng hậu cũng ra sân!
Ý Nồng và nương nương ngày này "liếc mắt đưa tình'. Quả nhiên đây là muốn trong giết người trong nháy mắt mà. Nhưng nếu nương nương đã đến, cũng nên uống chút rượu, làm chút chuyện đi! Nương nương, ngài thành thật khai ra đi, ngài còn đang cất giấu gian kế gì?
Nương nương: Bổn cung rất muốn nói, nhưng giải quyết như thế nào, mời tác giả nói, phải bảo vệ bí mật của nương nương thì mới có thể sống dai. Bổn cung còn muốn xuất hiện nhiều hơn, cầu bỏ qua cho...