Từ Sơ Đồng thấy Tiết Ý Nồng đang tiến lại gần mình, theo phản xạ có phần tránh né, nhưng nàng cũng hiểu rằng tối nay là không tránh khỏi. Ý tứ của Hoàng thượng rất rõ ràng, bầu bạn, một nam muốn bầu bạn với một nữ thì còn có thể là cái gì?

Nàng kinh ngạc khi Tiết Ý Nồng to gan lớn mật, dám làm càn khi đang đầu sóng ngọn gió. Tại sao phải gây ra rắc rối vào lúc này, là thông minh hay hồ đồ, ngay cả nàng cũng không phân biệt rõ lắm.

Từ Sơ Đồng bị ôm lên, thân mình treo trên không, theo bản năng nàng vươn tay đặt trên bả vai của Tiết Ý Nồng để an toàn hơn. Tiết Ý Nồng chớp mắt nhìn Từ Sơ Đồng, thầm nghĩ: "Nữ tử này quá trấn định, nếu là người khác thì đã hét toáng lên rồi." Thôi kệ, ai kêu nàng ấy vẫn luôn bình tĩnh, cũng nên trêu chọc nàng ấy một chút. Nàng ôm Từ Sơ Đồng, dùng chân đóng cửa lại. Lạc Nhạn ở bên ngoài cửa đang chờ sai bảo, trong nháy mắt không còn bình tĩnh nổi nữa, muốn xông đến gõ cửa. Hoàng thượng ngài là nữ tử a, không thể làm vậy a, nếu thân phận bị phát hiện thì phải làm sao?

Nỗi lo lắng tràn ngập trong đôi mắt của Lạc Nhạn.

Tồn Tích sau khi tắm xong, ở một bên án binh bất động, nhìn thấy Lạc Nhạn như con kiến bò trên chảo nóng, bước lên kéo kéo nàng nói: "Lạc Nhạn cô nương, chớ nóng nảy, bình tĩnh đi."

"Sao bình tĩnh cho nỗi, nếu là..."

Tồn Tích nói: "Ta biết ngươi thích Hoàng thượng, nhưng mà ngươi cũng phải biết, hoàng thượng làm sao mà chỉ có một nữ nhân, rộng lượng một chút, loại chuyện này, mắt nhắm mắt mở cho nó qua đi."

Hai gò má của Lạc Nhạn đỏ bừng, nha đầu của gian phi lại đang nói những thứ gì gì nữa, nàng không muốn nghe!

"Ngươi lại đang nói nhăng nói cuội gì đó."

"Ta hiểu, nữ nhân trong cung nhiều lắm, ngươi muốn ăn giấm cũng ăn không hết đâu. Nếu là ghen tị nhiều quá, Hoàng thượng sẽ không thích. Được rồi, ngươi cũng không cần đứng ở chỗ này cằn nhằn, quấy rầy hứng thú của Hoàng thượng, mở rộng tấm lòng, Hoàng thượng cần phải trưởng thành, phải làm nam tử hán, bổng bổng, tối nay chen chút ở chỗ ta đi, người ta cũng tịch mịch mà."

Lạc Nhạn: "......" Ngươi tịch mịch có liên quan gì đến ta, thiệt là! Nha hoàn bên cạnh gian phi cũng không đứng đắn gì. Lạc Nhạn vẫn chưa chịu đi, đã bị Tồn Tích kéo đi.

Từ Sơ Đồng nhìn bàn trang điểm, giờ phút này nàng đang ngồi ở trước bàn trang điểm, Tiết Ý Nồng giúp nàng rút trâm cài tóc xuống để mái tóc dài buông xuống.

"Thật đẹp, tóc nương nương thật đẹp, trẫm cũng muốn có một mái tóc mềm mượt như vậy, bình thường nương nương gội đầu bằng gì ha?"

Từ Sơ Đồng: "........."

"Nương nương giúp trẫm cở mũ quan trên đầu xuống được không?" Tiết Ý Nồng cúi thấp người xuống, Từ Sơ Đồng quen thuộc cởi ra. Lại nghe Tiết Ý Nồng kêu nàng đứng dậy, giang tay đưa về phía hông nàng ấy để cởi đai lưng.

Quả nhiên, ý của hắn là...

Từ Sơ Đồng không thể làm gì khác hơn là nhận lệnh, không đúng, phải nói đây là phúc phần của mình. Được Hoàng thượng sủng hạnh, là ước mơ cả đời của biết bao nhiêu người, mà trời lại ưu ái nàng, ngay cả tân hàng cũng ân sủng nàng.

Bây giờ không phải là nàng đang muốn bám chặt vào gốc cây cổ thụ Hoàng thượng này sao? Đây là cơ hội tốt. Trong lòng một thoáng giằng co, nhưng nàng cũng thuận theo, thay Tiết Ý Nồng cởi bỏ y phục, nhưng khi tay vừa chạm đến trung y, Tiết Ý Nồng đè tay nàng xuống, "Trẫm đi đổi trung y." Nàng vòng qua sau tấm bình phong đi đổi, Từ Sơ Đồng ngẩn người.

Chưa đến một khắc, Tiết Ý Nồng đã đổi xong y phục, vòng trở ra. Đi đến ôm Từ Sơ Đồng lên, đặt nàng trên giường, Từ Sơ Đồng cho rằng nàng ấy sẽ bắt đầu đè ép nàng. Nào ngờ, Tiết Ý Nồng lại đi đến chân, giúp nàng cởi giày, duỗi thẳng chân nàng, rồi nàng ấy cũng leo lên giường nằm, đắp chăn, hai người nằm song song... ngủ.

"Nương nương nhìn xem giường rất lớn, có thêm nương nương thì không còn lớn nữa."

Từ Sơ Đồng: "......." Không phải muốn phiên vân phúc vũ sao, cũng làm đến nước này rồi, còn cần trữ tình lãng mạn sao? Hoặc là, Hoàng thượng hy vọng nàng chủ động? Từ Sơ Đồng xoay mình, đưa tay, đặt trên bụng Tiết Ý Nồng, bằng phẳng, rắn chắc, đúng là người luyện võ từ nhỏ, quả nhiên căn cơ không tệ, đừng xem Tiết Ý Nồng gầy ốm, nhưng rất chắc cơ nha, tay Từ Sơ Đồng luồn vào y phục của Tiết Ý Nồng.

Tiết Ý Nồng nói: "Nương nương? Trẫm không có ngứa, đừng gãi." Nàng đè lại tay đang chạy loạn của Từ Sơ Đồng, không để cho nàng ấy sờ soạn lung tung, lỡ thân phận bị phát hiện, sẽ chết rất khó nhìn nha. Nhưng mà bàn tay của Từ Sơ Đồng đặt trên bụng nàng, lại mang đến cảm giác thoải mái, lành lạnh không thể diễn tả bằng lời..

Từ Sơ Đồng nghĩ: "Hắn quả nhiên cái gì cũng không biết." Nàng ngẩng đầu nhìn Tiết Ý Nồng, thấy nàng ấy cũng không có bất cứ dị thường, trong lòng thở dài. Thế gian này, vẫn còn có nam tử chống lại mị lực của mình sao?

Tiết Ý Nồng nghe nàng thở dài, liền hỏi: "Nương nương, người có tâm sự sao?"

"Không có."

"Nương nương có muốn ôm trẫm một cái không?"

Từ Sơ Đồng: "...... " Nghiêng người, chui vào trong lòng của Tiết Ý Nồng, bàn tay đặt ở bụng đã sớm rút ra, giờ đặt lên eo của Tiết Ý Nồng, "Hoàng thượng, như vậy được không?"

"Khá tốt! Trẫm yêu cầu ngươi như vậy , có phải hơi quá đáng đúng không, thời tiết nóng như vậy."

"Ngủ đi." Từ Sơ Đồng nhẹ nhàng vỗ về Tiết Ý Nồng, nàng nhớ khi còn nhớ, mẫu thân nàng luôn vỗ về nàng nhẹ nhàng như vậy, để dỗ nàng vào giấc ngủ.

Lời nói của Tiết Ý Nồng khiến nàng nhất thời khó ngủ.

Nàng thật sự muốn giết hắn, để cho Tiết Khinh Cầu làm hoàng đế sao? Nàng không biết, đối diện với một người thẳng thắn, lại biết rõ kế hoạch của mình, nhưng cũng không hạ thủ với mình, Từ Sơ Đồng chợt phát hiện Tiết Ý Nồng là người khó đối phó nhất trên đời. Bởi vì một trái tim chân thành như vậy, nàng ngược lại không nỡ lấy chủy thủ ra hạ thủ.

Đưa tay sờ sờ mặt Tiết Ý Nồng, thật là trẻ mà còn mềm nữa nha! Ba năm trước, nàng cũng như vậy, chưa hết ngây thơ, mà chỉ ngắn ngủi trong ba năm, nhưng tựa như đã qua ba mươi năm vậy, trong lòng nàng trải qua đủ loại tâm tình.

Hoàng cung luôn là nơi giúp người ta trưởng thành nhanh hơn rất nhiều.

Từ Sơ Đồng suy nghĩ miên man, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, ôm Tiết Ý Nồng mà ngủ thiếp đi.

Hôm sau, Tiết Ý Nồng thức dậy trước. Thấy Từ Sơ Đồng vẫn duy trì tư thế ngủ đêm qua, nàng rón rén lấy tay nàng ấy đặt trên bụng mình ra, xốc màn lên.

Tấm màn lụa mỏng theo động tác của nàng nhẹ nhàng rung động.

Nàng xoay người lại, thay Từ Sơ Đồng đắp lại chăn mỏng, rồi chỉnh lại màn, cẩn thận không chừa khe hở để muỗi chui vào. Con vật nhỏ bé đó rất khôn khéo, lỡ cắn làm mặt đầy vết đốt, sẽ rất khó xem a?

Cửa vừa mở, Lạc Nhạn đã sớm chờ bên ngoài liền vọt vào. Nàng khẩn trương cẩn thận kiểm tra Tiết Ý Nồng, "Hoàng thượng..."

Tiết Ý Nồng giơ ngón tay lên, để cho Lạc Nhạn nói nhỏ thôi, "Nàng đang ngủ."

Lạc Nhạn cũng giảm thanh âm xuống nói: "Hai người thật là... Hoàng thượng ngài thật sự làm nam tử hán, bổng bổng?" Phải diễn tả sao đây, Lạc Nhạn quyết định sao chép lời nói của Tồn Tích.

"Cái gì?"

Mặt Lạc Nhạn đỏ gay, túm lại vạt áo, loại chuyện này sao dám nói thẳng. Nhưng nàng kiên định ngẩng đầu lên, "Hoàng thượng... thân phận của người, nương nương ngài ấy biết chưa?"

"Chưa."

Trái tim Lạc Nhạn như được buông lỏng, Hoàng thượng không có sao. Nhưng mà Tiết Ý Nồng nhìn tình cảnh của Lạc Nhạn, cũng đoán được một chút, nha đầu này sao có thể nghĩ như vậy, thiệt là.

Hai người rón rén thu thập xong, ăn điểm tâm xong thì đi vào triều. Tồn Tích rảnh rỗi, vội vàng đi vào phòng, nhẹ giọng nói: "Nương nương."

Từ Sơ Đồng không thèm giả bộ ngủ nữa, nàng lấy tay đẩy màn che ra nói: "Ở đây, chuyện gì?"

Tồn Tích lại gần, cười hì hì nói: " Hoàng thượng đã cắn câu?"

"Không có."

"Sao vậy, đã đến nước này."

"Vậy đó a!" Từ Sơ Đồng cũng rất buồn rầu, mình không phải là được thế gian xưng tụng là Tô Đát Kỷ, hồ ly tinh chín đuôi sao, sao mà Tiết Ý Nồng không bị động tâm!

Tồn Tích thất vọng nói: "Ngay cả nương nương cũng không xử lý được, xem ra tân hoàng có lòng cảnh giác đối với nương nương, nên không cắn câu, bây giờ chúng ta phải làm sao."

Từ Sơ Đồng bày tỏ: Không biết nữa. Một người có thể tùy ý giết nàng, còn nói cho nàng tùy ý giết. "Dường như hắn hiểu rất rõ chuyện của chúng ta, đây mới là khó. Xem ra lần này Cung Kính Vương gặp phải đối thủ rồi."

Sau khi rời giường, Từ Sơ Đồng phát hiện những người xung quanh đối với nàng làm như không thấy, trong lòng cũng biết là chuyện gì xảy ra, cùng Tồn Tích rời đi. Sau khi rời đi, dùng điểm tâm, rồi thêu thùa may vá.

Hơn giờ ngọ, có tiểu thái giám báo lại: "Bẩm nương nương, Cung Kính Vương cầu kiến."

Từ Sơ Đồng cho là mình nghe lầm "Ngươi nói gì?" Tiểu thái giám lặp lại một lần nữa, nàng nói: "À, đã biết, Hoàng thượng có trở về chưa?"

"Vẫn chưa, lúc nãy Nhậm công công cho người đến truyền lời, hôm nay Hoàng thượng muốn ở Càn Nguyên Cung xử lý tấu chương, nên lúc này chưa trở về."

Từ Sơ Đồng nói: "Đã biết, ngươi đi đi! Trước tiên nói Cung Kính Vương đợi một chút, Bổn cung lập tức đến." Tiểu thái giám nhận lệnh.

Tồn Tích tiến lên phía trước nói: "Nương nương."

"Không có sao, xem ra là Hoàng thượng để cho hắn đến."

"Nương nương, Hoàng thượng có phải đưa Đại hoàng tử tới thăm dò ngài? Ngài chút nữa nói chuyện phải cẩn thận." Từ Sơ Đồng gật đầu một cái, nàng không biết xung quanh có ám vệ của Hoàng đế hay không. Mang Tồn Tích đi chánh điện, Tiết Khinh Cầu ngồi ở đó uống trà, nhìn thấy nàng tới, cũng chỉ là hơi đứng lên, ôm quyền, không đợi Từ Sơ Đồng nói, lại ngồi xuống.

Từ Sơ Đồng cũng không đem hành vi thất lễ của hắn để trong mắt, vào lúc này hắn đến đây để làm gì. Tiết Khinh Cầu uống trà xong, mỉm cười nói: "Nương nương, sao không hỏi Bổn vương sao lúc này lại đến đây."

"Vương gia muốn nói tự nhiên sẽ nói."

"Ha ha, ngươi nói không sai. Gần đây thế nào? Tựa hồ khí sắc so với trước kia tốt hơn nhiều, tân hoàng đối đãi ngươi không tệ." trong mắt Tiết Khinh Cầu lóe lên ý cười.

"Đa tạ Vương gia cát ngôn, cũng không có gì trở ngại, Hoàng thượng đối xử tốt với tất cả mọi người."

"Sao lại nói đối xử tối với tất cả mọi người, chỉ sợ đối đãi ngươi tốt nhất. Ngươi cũng không biết, vì chuyện của ngươi, bây giờ hắn tuyên chiến với các đại thần, làm sao cũng không chịu đáp ứng. Bất quá, Bổn vương nghĩ chỉ là vấn đề thời gian."

"Vương gia nếu đã nói như vậy thì là vậy đi! Chẳng qua là lúc này tại sao tới đây, Hoàng thượng chuẩn cho sao?"

Tiết Khinh Cầu nói: "Tất nhiên, mấy ngày nữa Bổn vương phải trở về đất phong, chuyện nơi này còn cần ngươi chiếu cố nhiều hơn. Cùng lúc đó, Bổn vương cũng sẽ cố gắng tìm kiếm muội muội của ngươi, ngươi yên tâm. Hoàng thượng bên kia, còn cần ngươi nhiều cố gắng, tranh thủ mê hoặc hắn. Bổn vương chờ tin vui của ngươi."

Từ Sơ Đồng nghe hắn tự biên tự diễn, trong lòng tức giận, còn có thương tâm, "Vương gia chẳng lẽ chỉ mong Bổn cung cùng Hoàng thượng phát sinh quan hệ gì?"

"Đây là tự nhiên, nếu không làm sao để cho hắn nghe lời ngươi, ngươi phải biết, nam tử đều là đê tiện.." Đôi mắt Từ Sơ Đồng đã dâng trào nước mắt, Tiết Khinh Cầu biết mình nói chuyện hơi quá đáng nên an ủi mấy câu, "Bổn vương chỉ là nhắc nhở, ngươi biết Bổn vương để ngươi làm như vậy, trong lòng Bổn vương rất đau đớn! Để cho người mình yêu ở bên cạnh người khác, lòng như lửa đốt, dầu sôi lửa bỏng. Nhưng vì tương lai vô tư vô lự Bổn vương không còn có cách nào."

Từ Sơ Đồng cúi đầu không nói. Thầm nghĩ: "cuối cùng, hắn cũng chỉ nghĩ cho hắn mà thôi!" Dù đã sớm hiểu rõ, nhưng vào lúc này lại rõ ràng hơn bao giờ hết, trong lòng chua xót gấp đôi. Tiết Khinh Cầu thấy Từ Sơ Đồng không nói gì với hắn nữa, chỉ tán gẫu vài câu, dặn bảo trọng rồi rời đi.

Tồn Tích vô cùng tiếc nuối nói: "Nương nương."

Từ Sơ Đồng nháy mắt mấy cái, cứng rắn đem nước mắt nuốt xuống, "Bổn cung không sao."

"Không sao là tốt rồi."

Tiết Khinh Cầu rời đi không lâu, Tiết Ý Nồng trở về. Từ Sơ Đồng biết đây là nàng ấy đặc biệt tạo cơ hội cho hai người, sợ nàng ấy ở lại sẽ có nhiều bất tiện.


*** 25/10/2021 ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play