Thái hậu không hài lòng về Từ Sơ Đồng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Về điểm này, Tiết Ý Nồng rất rõ ràng, nhưng nếu là theo ý của Thái hậu, khó tránh khỏi oan uổng cho Từ Sơ Đồng, nhưng nếu không làm theo, chỉ sợ Thái hậu cũng không chịu từ bỏ ý đồ.

Vì bà ấy là góa phụ trung niên, tuổi già lại mất cả nhi tử, là một người nữ tử đáng thương, Tiết Ý Nồng cũng có cơ sở để cân nhắc. Nàng nói: "Nếu Thái hậu đã nói như vậy, Ý Nồng không dám không nghe theo."

Thái hậu nghe xong, sắc mặt tốt hơn nhiều. Bà nói: "Như vậy mới đúng, ngươi cũng không nên học theo hoàng huynh của ngươi, nếu hắn sớm nghe lời của ai gia thì không đến nổi này." Vừa nói xong, nước mắt lại bắt đầu lăn dài.

"Thái hậu nói đúng, chẳng qua là có mấy chuyện, Ý Nồng muốn để cho Thái hậu biết. Trẫm lên ngôi không lâu, trong triều có rất nhiều chuyện vẫn còn đang trong giai đoạn làm quen, những thứ đó khiến cho trẫm không có thời gian, đâu còn thời gian để lo chuyện hậu cung. Phế bỏ Từ quý phi, không thể không cần Thái hậu tốn chút tâm tư, nhưng mà Thái hậu tuổi tác cũng lớn, hoàng huynh lại mới vừa băng hà không lâu, trẫm lại không dám để cho Thái hậu tốn công tốn sức. Trẫm cũng sợ trong cung không có người đảm đương được những nhiệm vụ trọng yếu của hậu cung. Ý của trẫm là khó tránh khỏi còn phải làm phiền Từ quý phi một khoảng thời gian, chờ nuôi dưỡng được người có năng lực, khi đó phế bỏ nàng ấy cũng không muộn. Nếu để cho nàng ấy trực tiếp rời đi, há chẳng phải là quá tiện nghi cho nàng ấy."

Tiết Ý Nồng nói rất hay giống như phải đem Từ Sơ Đồng ép khô máu mới chịu bỏ qua, ý này giống như là vì Thái hậu trút giận.

Thái hậu nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng."Ai gia nghe ngươi nói không tệ, nghe ngươi nói mấy câu, lẽ nào còn chưa biết phải làm sao. Nếu ả vẫn còn chỗ hữu dụng, cứ tiếp tục dùng, ai gia không có ý kiến. Chẳng qua là khi có người trong cung thích hợp, một khắc cũng không thể giữ lại."

Tiết Ý Nồng nói: "Chính là ý này."

Từ Sơ Đồng tạm thời lưu lại, Tiết Ý Nồng cũng thở phào nhẹ nhõm, ở lại nói mấy câu tán gẫu với Thái hậu, trấn an bà ấy nên ra ngoài đi dạo một chút, thư giãn một chút. Từ Dưỡng Tức cung trở về, Tiết Ý Nồng cũng không đề cập đến chuyện bị Thái hậu tra khảo, chẳng qua là trong cung tai mắt khắp nơi, chuyện này vẫn được truyền khắp hậu cung.

Đầu tiên là những phi tần sau lưng châm ngồi cho Thái hậu xử lý Từ Sơ Đồng, nào biết nàng ấy lại thuận lợi vượt qua kiểm tra.

"Hồ ly tinh này quả thật số quá tốt, người nào cũng đều che chở cho ả. Cũng không biết ả đã dùng yêu thuật gì trên người Hoàng thượng."

"Đừng vui mừng quá sớm, Hoàng thượng không phải nói rồi sao, chỉ cần hậu cung có người thích hợp để quản lý, không sợ hồ ly tinh không bị phế. Hoàng thượng cũng đáp ứng Thái hậu, muốn phế bỏ ả, chuyện này chỉ là sớm hay muộn, tỷ muội chúng ta cứ chờ xem kịch vui là được."

Nụ cười âm hiểm hiện trên từng khuôn mặt.

Cẩm Tú Cung, Từ Sơ Đồng ngồi ở đó, nâng tách trà trong tay, nghe Tồn Tích báo cáo chuyện này, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.

"Nương nương, chuyện này ngài thấy thế nào ?" Ngay cả nàng cũng nhìn ra hoàng thượng là đang kéo dài thời gian, xem ra Hoàng thượng đối với nương nương nhà nàng thật là có chỗ bất đồng.

"Chỉ bằng các nàng cũng muốn động đến Bổn cung, thật là mơ mộng hảo huyền, Bổn cung trước kia đối đãi các nàng ấy cũng không tệ, sao vào lúc này cống ngầm mà cũng đòi lật thuyền, thật là chán sống."

Tồn Tích nói: "Nương nương, có muốn nô tỳ đi xử lý các nàng không?"

"Không cần, đám tép riu không tạo ra nổi sóng thần. Trước mắt chủ yếu là ra sức lấy lòng Hoàng thượng, chỉ cần hắn không chịu, những người còn lại nói gì cũng đều là nói nhảm."

Tồn Tích nói: "Nương nương anh minh."

Đang nói chuyện, thì bên ngoài truyền đến giọng nói lanh lảnh của Nhậm công công, Tiết Ý Nồng đến. Từ Sơ Đồng không thể không đứng dậy nghênh đón, "Hoàng thượng hồi cung, trong triều mọi chuyện thuận lợi chứ?" Nàng nở nụ cười ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn Tiết Ý Nồng.

"Vô cùng tốt, nương nương thì sao? Đã làm những gì?"

Tiết Ý Nồng vừa vào, cung nhân vội vàng chuẩn bị nước để nàng lau mặt, lau tay, đi một đường dài, mặt bị phơi nắng đỏ au.

Từ Sơ Đồng bưng trà qua, nước trà không nóng không lạnh. Tính toán thời gian, lúc này uống là hợp lý.Tiết Ý Nồng uống một hơi hết nửa chén, ngồi xuống nói: "Nương nương cũng ngồi đi, đừng đứng." Lại kêu Nhậm công công đem tấu chương hôm nay mang đến nơi này, "Không muốn đi nữa, mệt mỏi!" Để cho Lạc Nhạn quạt cho nàng, rồi tán gẫu với Từ Sơ Đồng. "Nương nương đã làm gì trong sáng nay?"

"Cũng không có gì, chủ yếu là chuẩn bị ít đồ ăn cho Hoàng thượng, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi một chút, nếu không nữa thì thêu thùa may vá, đọc sách một chút để giết thời gian."

"Nói như vậy, ngày nào cũng làm mấy việc này không nhàm chán sao?"

Từ Sơ Đồng nói: "Khá tốt, đa phần nữ tử trong cung đều sống như vậy."

Tiết Ý Nồng gật đầu, cảm thấy như vậy thật buồn chán, không có ý nghĩa, "Không đi ra ngoài dạo một chút sao? Ngự hoa viên, hoa nở thật là đẹp, nương nương cũng nên thường xuyên đi dạo để thư giãn."

" Dạ, đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Hoàng thượng quan tâm như vậy, tương lai nữ tử nào được Hoàng thượng thích, nhất định rất có phúc. "

Thích sao? Cảm giác đã lâu lắm rồi. Tiết Ý Nồng thất thần, rồi nói: "Thích một người nào phải là một chuyện dễ dàng, nhất là làm Hoàng thượng, sẽ có cơ hội được thích nhiều hơn, nhưng trong lòng trẫm hiểu rõ, các nàng thích chẳng qua là quyền lực. Nếu trẫm cái gì cũng không có, làm gì có ai thèm ngó trẫm một cái chứ? Thay vì có nhhững cái hư danh náo nhiệt kia, trẫm thà chỉ có một người."

Từ Sơ Đồng mỉm cười, "Hoàng thượng sao lại nói như vậy, trên đời này luôn sẽ có người thật lòng đối với Hoàng thượng. Theo ý thần thiếp, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, bên cạnh hoàng thượng có người, cũng sẽ không nghĩ như vậy." Nàng tuy an ủi Tiết Ý Nồng, nhưng mà lời nói của Tiết Ý Nồng ít nhiều đã chạm vào trái tim của nàng. Chẳng qua là làm Hoàng thượng, có rất nhiều chuyện cũng là thân bất do kỷ. Từ Sơ Đồng chỉ nghĩ Tiết Ý Nồng còn trẻ, đem chuyện nghĩ đơn giản, cũng không muốn uốn nắn hắn. Nhưng chuyện hôm nay , Tiết Ý Nồng là đang bảo vệ nàng, cho nên ánh mắt khi nhìn Tiết Ý Nồng có thêm mấy phần cảm kích.

Cho dù ngày sau bị phế, nàng cũng có đầy đủ thời gian để treo lên cây cao trước mặt này rồi.

Tiết Ý Nồng bị ánh mắt của Từ Sơ Đồng làm cho không được tự nhiên, nàng nói: "Nương nương nói có lý, trẫm sẽ nhớ, nếu một ngày nào đó, nương nương có thích ai, trẫm cũng sẽ vì nương nương làm chủ, sẽ không để cho nương nương chịu oan ức."

Từ Sơ Đồng luôn mãi tạ ơn, chẳng qua là trong lòng rốt cuộc xem thường. Trải qua rất nhiều chuyện, cõi lòng tan nát đã lâu, nàng không còn đủ sức đi yêu thích một người.

Tiết Ý Nồng thấy nàng ấy trả lời vui vẻ, nhưng ánh mắt lại tịch mịch, không kiềm được mấy phần suy đoán, rốt cuộc là đoán không ra.

Bên ngoài cửa cung, Nhậm công công mang theo mấy tên thái giám đem tấu chương đến, chất đống như núi. Từ Sơ Đồng thấy nàng bận rộn, vội vàng đứng dậy không muốn quấy rầy nàng nữa, đi ra ngoài, một làn gió lạnh quét qua.

Lời nói của Tiết Ý Nồng, cũng khiến đáy lòng nàng rung động từng trận.

Tồn Tích thấy Từ Sơ Đồng ngẩn người, vội vàng tiến lên nói: "Nương nương sao vậy? Lúc nãy không phải còn nói chuyện với Hoàng thượng rất tốt sao. Sao giờ lại buồn."

"Đúng nha, ngay cả Bổn cung cũng không hiểu chính mình. đại khái là nữ tử hay buồn vu vơ, có khi vì một chút chuyện mà loạn nghĩ cả ngày." Ánh mắt của Từ Sơ Đồng nhìn xa xăm. Trong lòng cười nhạo bản thân, chỉ là một chút thương hại, mà tự bản thân mình lại cảm thấy mùa xuân trăm hoa đua nở.

Nàng lắc đầu một cái, cảm thấy hết thảy đều là ảo giác.

Cuộc sống bình yên trôi qua mấy ngày, nhưng mà sự im lặng luôn ẩn chứa sự đáng sợ cho những sóng gió bất ngờ nổi lên.

Mấy ngày nay, Tiết Ý Nồng còn chưa vào triều. Trong triều đã sớm bàn luận sôi nổi, vì chuyện Hoàng thượng sống ở Cẩm Tú Cung. Một đám người đang giận sôi máu, đối với hành động của Hoàng thượng chỉ chỉ chỏ chỏ. Một nhóm người duy trì sự im lặng, cúi đầu nhìn mũi chân không biết đang suy nghĩ gì.

Mà lúc này Tiết Định Sơn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đỏ trạm trổ hình rồng, nhìn bá quan văn võ. Bên tai nghe thấy những lời không tốt đối với Tiết Ý Nồng. Hai mắt hắn híp lại, lộ ra vẻ nguy hiểm, bầu không khí hỗn loạn trong triều lập tức an tĩnh, yên lặng.

Tảo triều còn chưa bắt đầu, đã có người báo với Tiết Định Sơn: "Thái thượng hoàng ngài nhìn xem, Hoàng thượng nên xử lý chuyện này sao cho thỏa đáng?"

Tiết Định Sơn yên lặng không nói, hắn tuy là Thái thượng hoàng, tuy lời nói của hắn có sức nặng ngàn cân. Thái độ của hắn có thể tạo ra sóng to gió lớn ập lên đầu nhi tử của hắn. Hắn hiểu được bên trong chắc chắn có nội tình, chẳng qua là hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ sao?"

"Hạ thần cho rằng đây là việc công, là trách nhiệm của chúng thần."

" Ừ."

Tiết Định Sơn từ chối phát biểu thêm. Những thứ đó nên thảo luận với các đại thần trước, thảo luận không kết quả, mọi người lại tiếp tục nghị luận, cho đến khi giọng cao thé của Nhậm công công vang vọng khắp triểu đình.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Triều thần hỗn loạn đều ngậm miệng lại, xếp thành hàng theo thứ tự từ quan phẩm cấp cao nhất đến thấp nhất. Vừa thấy Tiết Ý Nồng tọa long ỷ, đồng loạt quỳ xuống, hô to vạn tuế.

"Bình thân!"

Giọng nói của nàng không lớn, nhưng trong đại điện an tĩnh khiến cho mọi người đều nghe đươc rất rõ ràng. Sau khi các đại thần đứng dậy, Nhậm công công lập lại khẩu quyết thường ngày, "Có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều."

Hắn vừa dứt lời, thì có quan viên bước ra khỏi hàng. "Khải tấu bệ hạ, thần Từ Khiếu Lương có chuyện khải tấu. Những ngày gần đây thần nghe được bệ hạ sống chung với Từ quý phi trong cùng một cung, không biết có chuyện này không? Vi thần nhận thấy, hành động này của bệ hạ là trái với luân thường đạo lý, thỉnh Hoàng thượng tam tư."

Tiết Ý Nồng lẳng lặng nghe, nàng cũng biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Nhưng nàng cũng không thèm để ý lời nói của những người này. Chẳng qua là quét mắt nhìn mặt Từ Khiếu Lương, lại gọi Nhậm công công tiến lên, Tiết Ý Nồng nói mấy câu nói vào lỗ tai hắn, Nhậm công công gật đầu.

"Còn ai muốn tấu gì nữa không?"

Lại có hai vị quan, cũng bước ra khỏi hàng cùng tấu chuyện này. Bọn họ lẳng lặng chờ Tiết Ý Nồng xử trí, Tiết Ý Nồng rũ mắt nói: "Trẫm hiểu rồi, lời các ngươi nói, trẫm sẽ suy tính."

Đại thần vừa nghe, Hoàng thượng lại ngoan ngoãn nghe lời, nói đúng trọng điểm, vốn muốn công kích hoàng thượng, bây giờ ngược lại không biết làm thế nào cho phải.

Đây là cuộc tỷ thí đầu tiên giữa tân hoàng và văn võ bá quan. Một khi tân hoàng thỏa hiệp, từ nay về sau sẽ mở ra một cục diện mới khi quyền thế sẽ nằm trong tay bọn quan lại. Tiết Ý Nồng hiển nhiên hiểu chuyện này rất rõ ràng, chẳng qua là nàng tạm thời nhượng bộ, còn có những mưu toan tính toán riêng.

Quả nhiên, khi nàng vừa nói xong, lập tức có người chất vấn.

"Hoàng thượng cần cân nhắc trong bao lâu đây? Một ngày, hay là một tháng, hoặc là một năm, hoặc là lâu hơn."

Tiết Ý Nồng cảm nhận lời nói của người này đầy sự áp bức. Văn võ bá quan cũng tỏ vẻ khâm phục người này. Hắn dám chất vấn Hoàng thượng như vậy, bất kể là Tiết Ý Nồng tiến về phía trước, cũng hoặc lui về phía sau, người này đều lấy được danh tiếng.

Tiết Ý Nồng tay nhẹ nhàng chống lên tay vịn của long ỷ, ánh mắt bình tĩnh nhìn vẻ mặt bướng bỉnh, có chòm râu bạc trắng trước mặt, nàng nên làm sao mới đúng đây?

"Cao đại nhân nghĩ sao?"

Cao Thụy không ngờ, Hoàng thượng không trả lời mà còn hỏi ngược lại hắn, hắn làm sao biết được, hắn nói: "Dĩ nhiên là càng sớm càng tốt, chuyện này càng kéo dài, thanh danh của bệ hạ càng bất lợi. Nếu để truyền đến trong dân gian nói ngài đam mê tửu sắc, bỏ bê triều chính, hoặc là chiếm đoạt hoàng tẩu, nghe cũng chẳng tốt lắm đâu."

Tiết Ý Nồng nói: "Lời Cao đại nhân nói có chút đạo lý, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ, một ngày quá ngắn, một năm quá dài, vậy trong vòng một tháng đi!"

Quần thần không còn lời gì để nói, lại tấu những chuyện khác, cuối cùng cũng chỉ chiếu lệ tấu khắp nơi đều rất tốt.


*** 23/10/2021 ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play