Chương 11: Tú sắc phối thang
Trong tay có quá nhiều thứ, không cách nào buông tay. Tiết Ý Nồng ném mọi thứ trong tay ra khắp nơi, đang muốn giang tay ra đón Từ Sơ Đồng, nhưng lại bị bao y phục dưới chân quấn lấy, một thảm kịch nhân gian cuối cùng cũng không tránh khỏi.
Cả người té nhào đè lên người Từ Sơ Đồng, còn bị mấy bao đồ mang đến rơi đập trên lưng, trên đầu.
Mọi người sớm bị dọa sợ đến ngu người, nào là há miệng, nào là che miệng, đôi mắt trợn to như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Thời gian dường như lắng đọng, mọi người như bị đông cứng.
Tiết Ý Nồng nháy mắt, nhìn ngay đôi mắt gần trước mặt, cũng đang kinh ngạc như nàng. Nàng dời mắt nhìn xuống, thì thấy mũi của Từ Sơ Đồng, sau đó phát hiện mình đang gặm môi người ta.
Môi rất mềm nha, Tiết Ý Nồng còn muốn cắn cắn thử, hiếm khi có cơ hội thân mật với người khác, nàng cũng không chắc đôi môi của nam và nữ có khác nhau gì không.
Sau đó, Lạc Nhạn đi đến, nhìn thấy mọi người trước Cẩm Tú Cung đang đứng bất động, lớn tiếng nói: "tránh ra.. tránh ra.." Nhìn thấy Tiết Ý Nồng ở phía trước bị ngã sấp mặt, nơi nào còn để ý ba bảy hai mươi mốt, "Hoàng thượng, ngài không sao chứ!"
Hoàng thượng ngã xuống tại sao không có ai thèm đỡ ngài dùm một cái, những người cũng lười biếng quá đi, còn đúng đó nhìn, còn nhìn nữa, cẩn thận Hoàng thượng mà biết các ngươi thấy chết mà không cứu, sau này tính sổ cho chừa.
Lạc Nhạn buông đồ vật trong tay xuống, kéo Tiết Ý Nồng lên, phát hiện phía dưới còn có người bị đè ép. Nàng khẽ gọi nói: "Hoàng thượng ngài không sao chứ?"
"Không sao." Nàng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xung quanh, nhiều người như vậy, chuyện xảy ra lúc nãy nhất định đã bị người ta nhìn thấy hết thảy. Những cung nhân này nhanh chóng xoay người che mặt, chỉ cần Hoàng thượng không nhớ mặt, hẳn là sau này sẽ không bị tính sổ.
Tiết Ý Nồng nhịn không được mặt đỏ gay.
Từ Sơ Đồng được Tồn Tích đỡ lên, vỗ vỗ bụi trên váy. Nàng mới vừa rồi vấp ngã và đá trúng một cái gì đó, suýt ngã nhào, quả nhiên chuyện "bất ngờ" ngoài dự đoán đã xảy ra. Nhìn mặt Tiết Ý Nồng đỏ lên, Từ Sơ Đồng suýt chút nữa muốn bật cười, tân hoàng dường như rất dễ xấu hổ nha.
"A, trẫm không phải cố ý, nương nương đừng nên trách trẫm."
"Thần thiếp làm sao dám."
Không dám, đó chính là sẽ! Vì chút chuyện nhỏ này mà sẽ tính toán với mình sao. Tiết Ý Nồng liếc mắt nhìn sang nơi khác, nhanh nhanh có người đến giải vây cho mình a, Hoàng thượng vô cùng xấu hổ, "Trẫm đến đây là vì trưng dụng hai gian phòng của nương nương, chờ ngày hè nóng nực trôi qua trẫm sẽ trả lại cho nương nương, còn nương nương thì sao? Nương nương muốn đi nơi nào."
"Cả thiên hạ này đều là của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn ở nơi nào thì ở nơi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần giải thích với thần thiếp, dù ngài ở nơi này cả đời, cũng được. Thần thiếp và Tồn Tích sẽ dời đến cung khác, quấy rầy Hoàng thượng sẽ không tốt."
"Không quấy rầy, trẫm còn cảm thấy ở đây quá rộng lớn, rất vắng vẻ, nương nương cứ ở lại, đừng đi đâu hết."
"Nhưng mà, như vậy đối với thanh danh của hoàng thượng không tốt cho lắm."
Nếu cứ nói như vậy, nàng sợ những thứ này sẽ bị làm quá. Để Từ quý phi ở lại, mới có thể có đồ ăn ngon, nàng cũng muốn nếm thử một chút, dĩ nhiên cái khao khát nhỏ nhoi đó nàng cẩn thận che giấu không thể để cho người khác biết.
"Thanh danh của Trẫm hà tất dựa trên người khác, tốt hay xấu, thời gian có thể kiểm nghiệm hết thảy, ngược lại là để tránh hiềm nghi mà đối xử với nương nương như vậy, trẫm thật giống như ức hiếp nương nương, truyền ra ngoài mới thật khó nghe. Nương nương cứ ở lại đây, còn trẫm tìm một gian phòng, chỉ như vậy! Lạc Nhạn, nhanh nhanh đem nơi này dọn dẹp một chút..."
Lạc Nhạn ngu ngơ 'Dạ' một tiếng.
Sau khi thương lượng đến thương lượng lui, Từ Sơ Đồng quyết định nhường phòng mình cho Tiết Ý Nồng, "Hoàng thượng còn trẻ cơ thể nhiệt, gian phòng của thần thiếp lại mát mẻ, thần thiếp tìm gian khác ở là được."
"Như vậy sao có thể."
"Thần thiếp đã quyết định, Hoàng thượng cũng không nên từ chối, Tồn Tích, cho người dọn dẹp gian phòng."
Tiết Ý Nồng sợ còn đẩy qua đẩy lại như vậy thì trời cũng tối rồi, tự nhiên không từ chối nữa. Đồ đạc trên giường của Từ Sơ Đồng đồng loạt đổi thành của Tiết Ý Nồng, nàng miễn cưỡng bá chiếm ghế quý phi của Từ Sơ Đồng, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa, rất mát mẻ!
Không chỉ nằm, mà còn trở mình qua lại.
Lạc Nhạn thấy vậy, cười nói: "lúc này Hoàng thượng hẵn là xưng lòng vừa ý, chẳng qua là bây giờ thì thoải mái, không lâu nữa phiền toái sẽ kéo đến thôi."
"Mặc kệ nó, mình thoải mái mình biết. Đúng rồi, bên nương nương đã an bài như thế nào, đã tìm được gian phòng mát mẻ để ở chưa? Trẫm vốn là muốn ngủ gian bên ngoài, để cho nàng ngủ bên trong. Nhưng mà nàng cứ nói cái gì nam nữ trong cùng một phòng, rồi cái gì cái gì nữa, làm trẫm choáng váng đầu óc, chúng ta chiếm chỗ ở của nàng, cũng không thể bạc đãi nàng."
Lạc Nhạn nói: "dạ phải, không bằng Hoàng thượng ban thưởng nhiều nhiều cho nương nương, nô tỳ nghe nói nương nương vì Hoàng thượng làm chè đậu xanh, để cho ngài thanh nhiệt giải độc!"
Tiết Ý Nồng không khỏi cảm khái, "Làm Hoàng thượng thật là tốt, muốn cái gì sẽ có cái đó, muốn có người hầu hạ sẽ có người hầu hạ." Nàng thật sự là cái gì cũng không muốn làm, cũng không muốn động.
Từ Sơ Đồng đã bưng chè đậu xanh đến.
Nhìn nàng xiêm y thuần trắng thanh tịnh, dường như toát ra một sự lạnh lùng, Tiết Ý Nồng nhìn thấy đầy hâm mộ, nhìn lại chút mình, thật sự là muốn lấy kéo cắt đứt hai ống tay áo.
Trong khi ăn chè đậu xanh, ánh mắt vẫn cứ liếc kiện lụa trắng trên người Từ Sơ Đồng, bên trong mặc một chiếc khăn quấn ngực, không cần mát mẻ như vậy chớ. Ăn một muỗng, nhìn một cái, ăn một hớp, lại nhìn một cái nữa.
Từ Sơ Đồng hiểu ý, nhưng giả bộ như không biết. Tân hoàng rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, làm sao có thể chống đỡ được.
Lạc Nhạn ở bên cạnh từ miệng phát ra vài tiếng "hừ... hừ.. ", Hoàng thượng à, ánh mắt của ngài không được đúng cho lắm, làm sao có thể vừa ăn chè vừa ngắm mỹ nhân như vậy a, nhan sắc của nô tỳ cũng không tệ a, cũng không thấy ngài nhìn trộm a! Không phải ngài đã trúng độc hồ ly của gian phi chứ.
Tiết Ý Nồng ăn chè xong, Từ Sơ Đồng lại ân cần hỏi nàng có muốn ăn nữa không."Không cần, chỗ này của nương nương thật là thoải mái. Nương nương rời đi rồi, sao có thể a, đã quen chỗ ở mới chưa? Nếu không chờ qua một vài ngày, trẫm cho người sửa lại gian phòng của nương nương, như vậy mọi người đều thoải mái. Vốn dĩ, trẫm chỉ muốn mượn gian ngoài của nương nương sống tạm một khoảng thời gian, lại sợ lời ra tiếng vào, như vậy đối với nương nương không tốt..."
Nàng là Hoàng thượng, có gì đâu phải sợ. Nhưng Từ Sơ Đồng là nữ tử, lại là thê thiếp của tiên hoàng, thân phận tương đối nhạy cảm, nàng không thể không chú ý.
Từ Sơ Đồng nói nàng không sợ nóng, cho nên cũng không có gì, "Hoàng thượng không cần phí tâm vào những thứ này, thần thiếp có chỗ nào cảm thấy không tốt, nhất định kêu người sắp xếp thỏa đáng."
"Như vậy a, cũng tốt." Tiết Ý Nồng suy nghĩ một chút cũng không có chuyện gì khác, chẳng qua là người ở chỗ này, không thể thiếu được chung đụng bữa ăn, thẹn thẹn thùng thùng biểu đạt ý này ra, Từ Sơ Đồng cười chúm chím, cảm thấy tân hoàng này rất dễ thẹn thùng, ít nhiều có chút tâm tư trêu chọc, chẳng qua đối phương là Hoàng thượng, nên cũng không dám làm quá mức.
"Hoàng thượng chịu nể mặt đến thưởng thức trù nghệ của thần thiếp, đó là vinh hạnh của thần thiếp."
"Nương nương đáp ứng?"
" Ừ."
Tiết Ý Nồng vui mừng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến mình lợi dụng người ta mà còn rất vui vẻ như vậy, có chút không nói nên lời, đành nói: "Nương nương nếu thiếu thứ gì chỉ cần nói với bọn họ để bọn họ làm cho, cứ nói là trẫm nói."
"Tạ Hoàng thượng."
Từ Sơ Đồng không nói thêm gì, mang Tồn Tích rời đi. Nàng vừa rời đi, Lạc Nhạn ở bên cạnh nãy giờ, thấy không thể im lặng được nữa, nàng sợ hãi nhìn Tiết Ý Nồng, "Hoàng thượng ngài mới vừa rồi nhìn trộm nương nương mấy lần như vậy, không tốt lắm đâu, nếu để nương nương hiểu lầm thì phải làm sao?"
"Trẫm nhìn trộm một chút có gì quan trọng đâu, nàng là nữ tử, trẫm cũng không phải là... như nàng vậy, sao mà không nhìn được, hơn nữa nàng ăn mặc mát mẻ như vậy , Lạc Nhạn a, có phải ngươi cũng nên thay đổi cho gió vô một chút không, nhìn ngươi mồ hôi chảy ròng ròng, y phục cũng bị thấm ướt hết......"
Tại sao Hoàng thượng có thể nói mấy chuyện này nghiêm túc như vậy chứ. Mặt Lạc Nhạn đỏ rần, dù biết hoàng thượng là nữ tử, nhưng là đang trong dáng vẻ của nam tử, nàng luôn sẽ hỗn loạn, sẽ hiểu lầm được không?
Lạc Nhạn phất ống tay áo một cái nói: "Không thèm nói với ngài nữa, nô tỳ đi ngủ."
Tiết Ý Nồng nhìn nàng rời đi, cười hắc hắc:"Thật thú vị."
Sau khi Tồn Tích và Từ Sơ Đồng rời đi, đem mâm đặt lên bàn, để cho tiểu nha đầu bưng đi ra ngoài, Tồn Tích đóng cửa, thần thần bí bí cười nói: "Nương nương, chuyện rất thuận lợi phải không?"
Một khi Hoàng thượng đến đây, thì sự việc sẽ nhanh chóng tiến triển. Những điều này mắt nàng đều nhìn thấy, khi Hoàng thượng ăn chè, đã nhìn lén biết bao nhiêu là lần chỗ hấp dẫn nhất của nữ tử, thậm chí còn nhìn chằm chằm. Tồn Tích xem ra, đây quả thực là 'Chuyện tốt lành sắp đến', mị lực của nương nương nhà nàng, đổi thành người khác vẫn phát huy tác dụng như bình thường, Tồn Tích không khỏi có chút đắc ý.
Ai ngờ bị Từ Sơ Đồng dội một chậu nước lạnh, "Hắn nơi nào là đang nhìn Bổn cung, hắn là đang nhìn y phục của Bổn cung."
"Cái gì? Nhìn y phục." Nàng không nghe lầm chứ.
"Ngươi đứng dĩ nhiên là nhìn không rõ ràng lắm, nhưng Bổn cung rất rõ ràng, hắn có tâm động với Bổn cung hay không, điểm này Bổn cung vẫn có thể biết." Trong ánh mắt Tiết Ý Nồng không có cái loại đó si mê dục vọng. Trong lòng nàng cảm thấy cũng thật kỳ lạ, từ trước đến nay, nàng luôn hấp dẫn nam tử trước mặt, chưa bao giờ thất bại. Có lẽ tân hoàng còn trẻ, mới mười tám tuổi, vẫn còn rất trẻ, vẫn chưa hiểu chuyện nam nữ. Hơn nữa nghe nói hắn trước kia vẫn luôn ở trong quân doanh, căn bản không có thời gian tìm hiểu tình cảm nam nữ, chỉ sợ lúc này vẫn còn rất non và xanh.
Thật rất muốn Tiết Ý Nồng phối hợp với mình, rốt cuộc đáng tiếc một chút. Từ Sơ Đồng thở dài một lần, nàng đây không phải là đã cưỡi lên lưng cọp, thì cũng không cần phải làm như vậy. Nhưng biết làm sao,nếu không tìm được núi lớn để dựa, nàng làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của Cung Kính Vương được.
Cho đến bây giờ, nàng cũng không có lựa chọn khác, cho nên cũng không thể làm gì khác hơn.
"Vậy.. nương nương tính toán tiếp theo sẽ làm gì?"
"Làm cho hắn một kiện trung y, cũng dùng loại lụa mỏng này, mặt bên ngoài thì không trang trọng, nhưng mặt bên trong, tối ngủ cũng mát mẻ."
Tồn Tích bổ sung : "Hơn nữa mỗi lần mặc vào, sẽ nghĩ ngay đến nương nương." Từ Sơ Đồng đối với việc trêu ghẹo của Tồn Tích từ chối cho ý kiến, xem như nàng làm cái này để lấy lòng không được sao.
Chẳng qua muốn làm tốt kiện y phục, không thể thiếu là hiểu rõ dáng người của Tiết Ý Nồng, hơn nữa phải hiểu rõ nàng ấy thích kiểu dáng như thế nào, rồi mới có thể may. Đây không phải là chuyện có thể làm trong một ngày.
Từ Sơ Đồng không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ, sau này từ từ rồi làm.