Một buổi tối, Đàm gia cứ như vậy mà náo loạn, Đàm Tử Tình tát xong vẫn chưa hết giận, trực tiếp nhào lên cấu xé.
Đàm Ngọc Vi dưới tầng sợ ngây người.
Hai người này ngày thường không phải rất thân thiết sao, sao lại đánh nhau rồi.
Vẫn là Đàm Ngọc Hạo (anh trai Đàm Tử Tình) phản ứng nhanh, đi qua kéo em gái mình ra, hỏi: "Sao lại thế này, sao lại đánh người."
Đàm Tử Huyên oan ức, "Em không biết sao lại thế này, là do em không tốt chọc tới chị Tử TÌnh."
"Không, là tôi muốn biết, tôi có chỗ nào không tốt, để cô hại tôi như vậy." Đàm Tử Tình cả người tức giận.
Khoảng thời gian này, ả đều cảm thấy chuyện này do Đàm Thu gây ra, hiện giờ mới biết được, căn bản chẳng có gì trừng hợp cả, là có người thiết kế.
Nếu là nhà đại bá, Đàm Ngọc Vi hay Đàm Tử Nhan làm thì thôi đi, vậy mà lại là 'chị em tốt' Đàm Tử Huyên làm, ả vừa tức vừa không hiểu.
"Nếu không phải tôi vừa vặn nghe được ghi âm, còn không biết bị dắt mũi bao lâu nữa."
Đàm Ngọc Hạo liền nói ngay: "Ghi âm nào?"
Đàm Tử Huyên cũng ngơ, dù sao ả cũng mới hai mươi tuổi, chưa đủ trấn tĩnh, lập tức thất thanh hỏi: "Ghi âm gì cơ?"
Sao có thể có ghi âm.
"Không ngờ đi!" Đàm Tử Tình nói: "Đàm Thu gì cũng không hiểu, gì cũng không biết, vậy mà lại biết ghi âm đấy."
Buổi tối náo loạn lớn như vậy, Đàm lão phu nhân cũng biết, lập tức vỗ bàn gọi Đàm Thu xuống dưới nói chuyện.
Đàm Thu ngáp một cái, chậm rì rì đi xuống, "Sao thế?" Cậu tựa hồ một chút cũng không hiểu, đang xảy ra chuyện gì.
Đàm Tử Tình nói: "Ghi âm đâu, mau lấy ghi âm ra."
Đàm Tử Huyên trong lòng đã hoảng loạn thành một mảnh, vẫn không quên cãi: "Nào có ghi âm, Đàm Thu ở nhà cả ngày còn dùng ghi âm làm gì. Nó ghi âm làm gì, nó ở nhà còn ghi âm, quá đáng sợ, sau này ai dám nói chuyện với nó."
Đây cũng là đang âm thầm đe dọa Đàm Thu, không thể nói có ghi âm.
Đàm Tử Tình hừ lạnh, "Tôi nghe được rõ ràng, Đàm Thu, chính là cái mà cậu nghe được trong phòng, mau mang ra."
Đàm Thu cắn môi, nhìn thoáng qua Đàm Tử Huyên, làm bộ có ghi âm nhưng không thể mang ra.
"Cháu xem nó làm cái gì, mang ra đây." Đàm lão phu nhân đánh nhịp.
Đàm Thu vì thế mới lục túi, mang ra đoạn ghi âm Đàm Tử Huyên xúi giục cậu từ chối Tưởng Thiếu. Lần này, Đàm Tử Huyên mặt càng trắng.
Đàm lão phu nhân bất mãn nhìn ả một cái, bà biết mấy đứa cháu hay tính kế nhau, này cũng không sao cả. Nhưng lấy tiền đề là không đụng chạm tới lợi ích của Đàm gia, giờ Đàm Tử Huyên lại xúi giục đi đắc tội người Tưởng gia, này lại là một chuyện khác.
"Không phải cái này." Đàm Tử Tình không vừa lòng, tuy việc này ả cũng muốn khen một câu tốt lắm nhưng đoạn ghi âm này không phải thứ ả muốn.
"Ban nãy ghi cái này!" Đàm Thu nói: "Tôi sợ không nhớ được nên ghi âm lại, lần sau nghe cẩn thận hơn."
Đàm Tử Tình cả giận nói: "Là đoạn cậu nghe ở trong phòng, có liên quan đến Tiêu Trác Nhiên."
Đàm Thu 'a' một tiếng, "Cái đó cũng phải phát sao?"
Đàm lão phu nhân lại lần nữa đánh nhịp: "Phát."
Kết quả, mọi người đều biết Đàm Tử Huyên làm trò gì... Đàm Thu mở ghi âm, trong lòng cười lạnh, chuyện này làm một lần thì thôi, lại còn định làm lần nữa, lần này cậu phải cho Đàm Tử Huyên lãnh đủ.
Kỳ thật chuyện Tiêu Trác Nhiên không có ghi âm, nguyên chủ đâu có nghĩ đến chuyện này. Tất nhiên nội dung ghi âm cũng là thật, đó là do Đàm Thu dùng pháp thuật của tu hành giới làm ra. Tới hôm nay có chỗ dùng.
Việc này vừa ra, Đàm Tử Huyên lập tức không giả vờ làm bạch liên hoa nổi nữa. Tuy có người sớm biết ả không phải người tốt lành gì, nhưng trước kia chỉ nghĩ ả tính kế phe đối địch, nào ngờ người một phe ả cũng dám tính.
Có chuyện này, nhà nhị bá cũng nhà nguyên chú có sinh ra khoảng cách không thì chưa rõ, chẳng qua Đàm Ngọc Vi cũng Đàm Tử Nhanh cũng ở đây sắp phải cười chết.
Lại cảm thấy Đàm Tử Huyên cũng đủ độc, cái gì cũng dám làm.
Chuyện yến hội lần trước, Đàm lão phu nhân đã không hài lòng ả, giờ này càng bết bát hơn, "Không hổ là nữ nhân xuất thân bần hàn, không ra dáng gì cả."
Đàm Thu nghẹn miệng, thời buổi này còn phân chia nhà giàu nhà nghèo gì nữa? Cậu qua nhà Tưởng Thiếu mấy lần, cũng không cảm thấy nhà người ta phân chia 'giai cấp' như Đàm gia nữa.
Chẳng qua cũng phải, đôi khi chỉ có cái nhà chẳng ra gì thì mới để ý mấy cái đó.
Nếu không thì không thể thể hiện được bản lĩnh của bọn họ.
Nhưng nhìn mấy người Đàm gia, tựa hồ chẳng ai cảm thấy lời này có gì không đúng, chỉ có một nhà Đàm Tử Huyên thay đổi sắc mặt. Sau đó Đàm lão phu nhân lại tiếp tục xử lý chuyện này, thu hồi cửa hàng trên danh nghĩa của Đàm Tử Huyên, chuyển qua bồi thường Đàm Tử Tình.
Hơn nữa còn phạt ả thêm nửa năm tiền tiêu vặt.
Đàm Tử Huyên nghe xong mặt trắng bệch, cửa hàng kia là quà sinh nhật 18 tuổi của ả, kiếm được rất nhiều tiền, giờ lại còn bị trừ nửa năm tiền tiêu vặt, khoảng thời gian này ả liền khó khăn.
Chẳng qua sau khi tan, nhìn thấy Đàm Thu, ả vẫn cười lạnh, không sao, Đàm Thu mới thảm hơn.
Chưa từng có tiền tiêu vặt.
Hơn nữa, cậu chưa từng được cho bất kỳ cửa hàng nào, thậm chí đến việc vào công ty cũng không thế, không có bất kỳ thứ gì, muốn làm gì cũng không được..... Nhưng một tên ngu xuẩn như vậy lại liên lụy ả, tức chết ả rồi.
Việc này không chỉ Đàm Tử Huyên bất mãn, Đổng Thu Mạn cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Dù sao cái của hàng kia là do hai mẹ con bà tìm mọi cách khiến Đàm lão phu nhân vui vẻ mới có được. Rất sinh lời, không chỉ Đàm Tử Huyên mà cả bà cũng thường xuyên tới cửa hàng lấy tiền, tất cả đó là tiền lãi của cửa hàng kiếm được.
Kết quả hiện tại cửa hàng không có, sau này hai mẹ con bà tiêu cái gì.
"Sao con lại nhúng tay vào chuyện này cơ chứ, thằng Đàm Thu nó thích ra ngoài với Tưởng Thiếu thì kệ nó, con quản làm gì." Đổng Thu Mạn oán giận nói.
"Đúng vậy." Đàm Ngọc Hồi cũng nói: "Đối phó với thằng ngốc kia cứ dùng bạo lực là được, chị làm mấy thứ này làm gì, cuối cùng còn bị ghi âm!"
Đàm Tử Huyên cũng tức giận không nhẹ, giờ hai người họ còn oán trách ả! Hai người thì thông minh rồi, thông minh đến mức một người ngồi xe lăn, một người lo lắng Đàm Thu trở lại bình thường?
Tức chết ả.
Bên kia, Đàm Thu lại thần thanh khí sảng, ài, quả thực không thú vị gì hết, không đánh mà thắng, cũng do kẻ địch quá ngốc, không thể so sánh với những kẻ mà cậu từng chiến đấu qua!
Phỏng chừng đến bây giờ, Đàm Tử Huyên còn không biết chính ả mới là người bị tính kế!
Ai, thật là ngốc quá đi!
Cậu không biết Đàm Tử Huyên còn khinh bỉ cậu không có tiền, nếu biết cậu có khi còn phải cười đau ruột. Sao lại không có tiền, lúc trước có Tưởng Thiếu cho, giờ lại thêm La Tiểu Phong, hai vị thiếu gia này đều là người có tiền, tiền tiêu vặt cũng không cùng đẳng cấp với con cháu Đàm gia!
Nhẹ nhàng, Đàm Thu hiện tại có khoảng một ngàn vạn trong tay.
Đừng nói nếu cậu muốn kiếm tiền, tùy tiện làm vài cái đều kiếm được rất nhiều tiền.
Dù sao người có bản lĩnh thì không sợ nghèo.
Cậu vào khoang trò chơi, mở game giả thuyết định chơi chốc lát.
Trên thực tế, không có Tiêu Kiến Dung bày trò thì cũng không có nhiều người gọi cậu đi đánh nhau. Ngoại trừ việc này thì cậu còn nhận được yêu cầu thêm bạn tốt, ID tên là [ Đàm ca thiên hạ đệ nhất ]
Ách......
Khỏi cần nghĩ, hẳn là La Tiểu Phong vừa sửa lại tên.
Đợi cậu đồng ý, La Tiểu Phong lập tức hỏi vị trí của cậu, cùng Tưởng Thiếu phi qua. Hai người bọn họ lười ra ngoài, ai ngờ lại gặp nhau trong trò chơi, thuận tiện thương lượng sự việc.
Mà hiện tại Đàm Thu online, việc đầu tiên tất nhiên là cáo trạng.
Tiêu Kiến Dung kia dám có ý đồ xấu xa với Đàm ca, không thể tha thứ.
Đàm Thu không khỏi sửng sốt, tuy rằng có chuyện từ yến hội lần trước, nhưng Đàm Thu cũng không nghĩ tới đối phương sẽ nhằm vào cậu. Dù sao bọn họ chưa bao giờ chạm mặt nhau, cũng vô oán vô thù. Hơn nữa Tiêu Kiến Dung đầu óc có vấn đề à? Đã ôm được La Tiểu Phong rồi còn muốn bắt thêm Tưởng Thiếu?
"Là do tôi chậm hiểu sao?" Đàm Thu nói, cậu không tài nào hiểu được mạch suy nghĩ của giới trẻ bây giờ!
Tưởng Thiếu lắc đầu, "Kỳ thật tôi cũng không hiểu được suy nghĩ của mấy kẻ não tàn."
Ai có thể hiểu chứ?
Mặc kệ có hiểu hay không, La Tiểu Phong đều đã mài dao soàn soạt. Dù sao Tiêu Kiến Dung suýt khiến hắn thành kẻ thù của Đàm ca, cái này không thể nhịn được.
"Nếu không phải cha không nghe lời tôi, thì tôi đã để nhà tôi hủy hợp tác với nhà cậu ta rồi." La Tiểu Phong nghiến răng nghiến lợi, "Dù sao cũng không vấn đề gì, tôi không chơi với cậu ta, cũng có thể thông báo cho các tiểu đệ cô lập cậu ta cũng được."
Tưởng Thiếu cũng đồng ý, "Ai ngu mà chơi cùng cậu ta chứ, dù sao tôi cũng không ngu."
Hai người nói thầm xong, La Tiểu Phong đột nhiên dừng lại, có lẽ có tin tức. Hắn xem xong nhìn về phía Đàm Thu, mời:
"Đàm ca đi đánh nhau không? Bên tôi có trận này."
Đàm Thu nói ngay: "Đi."
Đi chứ!
Cậu cũng đồng ý đi rồi, Tưởng Thiếu đương nhiên cũng đi theo.
Kết quả, trong bang đều sợ ngây người, không hiểu chuyện gì xảy ra. [Bổn yêu thiên hạ đệ nhất] không phải thích nhất đuổi đánh bang chủ hay sao? Sao giờ lại cùng phe bọn họ?
Hơn nữa, bang chủ còn chân chó vô cùng, một hơi chỉ định năm vú em chuyên môn hỗ trợ cái tên này.
Bọn họ lâu lắm không online à, hay là vừa ngủ dậy đã xuyên qua thế giới khác, bọn họ không thể hiểu nổi cái vụ này luôn á!
Nhưng cũng không thể không nói, một trận này với Đàm Thu quả thật quá sảng khoái, có vú em chuyên môn hỗ trợ quả là không giống, thanh máu luôn đầy quả thực quá sung sướng.
Bọn họ bên này chơi thống khoái, bên kia lại có người cắn sắp vỡ răng.
Tiêu Kiến Dung tứk!
Y không ngờ được sự việc sẽ biến thành như vậy, rõ ràng ban đầu đều theo kế hoạch của y mà, lúc gặp phải Tưởng Thiếu cùng Đàm Thu, y còn cảm thấy ông trời đang giúp ý nữa. Cớ sao giờ La Tiểu Phong lại phản ứng như này, mắng dở liền hòa hảo? Mà lúc đó y cũng đâu bỏ lỡ cái gì, bọn họ cũng đâu có giải thích gì?
Tiêu Kiến Dung thậm chí hoài nghi bản thân có phải bị hôn mê trong chốc lát không, nhưng không có, cơ thể y vẫn khỏe mạnh bình thường, đâu có khả năng đột nhiên té xỉu.
Mà nếu ngất xỉu cũng tốt, như vậy La Tiểu Phong sẽ đưa y đến bệnh viện, có lẽ sẽ không gặp gỡ với Đàm Thu nữa.
Y còn không biết, hai người này về sau cũng sẽ không tiếp xúc với y nữa. Hiện tại y chỉ cảm thấy bản thân thật xui xẻo, rõ ràng đã lựa lúc không có ai, mà cuối cùng lại bị Hoắc Cảnh Hành nghe được......
Đối phương sẽ nghĩ gì về y bây giờ, y phải làm sao bây giờ.
Không, không sao, y nhất định vẫn còn cơ hội, y biết rất nhiều chuyện sau này, y có thể dựa vào cái này Đông Sơn tái khởi. So với Đàm Thu ngốc nghếch kia, y hữu dụng hơn nhiều.
Mà Đàm–bị người khác gọi là ngốc–Thu hiện tại vẫn đang vui vẻ đánh nhau với người khác, chìm đắm trong cảm xúc mỹ diệu được năm vú em bảo hộ.
Chờ cậu đánh sướng tay xong, thời gian cũng không còn sớm, nên offline.
Dù sao offline xong thì vẫn còn một bữa ăn khuya đang chờ câu.
Cũng chẳng phải thứ gì khác, mà chính là phần cháo cá lát đóng gói mang về kia.
Bởi vì hợp cơm cũng là hàng cao cấp nên cháo bên trong vẫn còn nóng, lại không đến mức bỏng miệng, vừa vặn là thời điểm ăn ngon nhất.
Đàm Thu vui vẻ ăn xong, còn chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang một chút. Đương nhiên vòng bạn bè của cậu cũng chẳng có ai khác ngoài Tưởng Thiếu vẫn đang bị chặn. Còn La Tiểu Phong, xin lỗi...... quên chưa thêm.
Như vậy cũng chỉ còn Hoắc Cảnh Hành.
ĐƯơng nhiên Đàm Thu sớm đã quên chuyện này.
Cậu còn cảm thấy rất hài lòng, nghĩ nghĩ, còn thêm một câu, Cảm ơn đã đãi!
Hai người bạn tốt mỗi người mời một bữa (bữa của La Tiểu Phong mời do Hoắc Cảnh Hành trả tiền, cho nên tính là hắn mời), vừa vặn cùng nhau cảm ơn, hoàn mỹ!
Đăng xong, Đàm Thu ngáp, đi ngủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT