Chương 23 - Quả nhiên không phải ngốc

Tuy từ lần đầu gặp, Tưởng Thiếu cũng đã biết Đàm Thu không để ý người khác có phát hiện chuyện cậu giả ngốc hay không. Nhưng cậu ta cũng rõ, tuy không biết vì sao Đàm ca phải giả ngu nhưng hiện tại cậu hiển nhiên không muốn chủ động bại lộ.

Cho nên cho dù là anh trai có hỏi, cậu ta cắn chết cũng nói Đàm Thu là thật sự ngốc.

Nhưng cậu lại quên, đây là anh trai ruột của cậu.

Từ nhỏ nhìn cậu lớn lên, chẳng cần cậu mở miệng, Tưởng Chiêu đã biết có chuyện gì. Cho nên không có gì bất ngờ, lại thêm lời của Hoắc Cảnh Hành, anh rất nhanh xác định được:

"Đàm Thu quả thật không phải ngốc."

Hoắc Cảnh Hành: "Nói chi tiết."

"Không có gì để nói." Bên kia Tưởng Chiêu nói: "Em trai tôi, tôi hiểu rõ, nó hâm mộ kẻ mạnh nhưng lại có chút Diệp Công thích rồng[1], ví dụ như nhìn thấy cậu thì chẳng khác gì chim cút vậy. Tuy nó không được mạnh mẽ là thật, ngày thường cũng chẳng đàng hoàng nhưng làm việc điều có chừng mực."

"Những thứ khác không nói, nếu nó gặp được người khuyết tật mù mờ nào đó, thông thường nó sẽ hỗ trợ người ta một hồi, cũng tuyệt đối sẽ không nói loại chuyện này trước mặt hoặc sau lưng họ. Như trường hợp của Đàm Thu, lại còn là bạn bè của nó, nếu nhắc tới cùng lắm nó sẽ nói người ta không thông minh, chứ không bao giờ nói người ta ngu ngốc."

Đây cũng là điều khiến Tưởng Chiêu cảm thấy bình thường, dù sao việc Tưởng Thiếu gọi một kẻ ngốc là Đàm ca cũng không phải không thể giải thích.

Nhưng hiện tại,

"Sáng nay tôi lơ đãng nhắc tới Đàm Thu, nói cậu ta có vẻ như không giống ngốc lắm. Nhưng thằng bé kia lập tức phản bác, nói Đàm Thu là thật sự ngốc, 100% ngốc."

Nói như vậy.......... Nếu Đàm Thu thật sự đầu óc có vấn đề thì Tưởng Thiếu hẳn là sẽ đồng ý với Tưởng Chiêu, lại nói vài câu kiểu như, 'quả thật, em thấy cậu ấy rất bình thường'.

Nhưng cậu ta không nói, còn một mực khẳng định người ta ngốc.

Hoắc Cảnh Hành hiểu rõ, "Cảm ơn." Lại nói, "Đừng để em trai cậu biết cậu ta lộ."

Tưởng Chiêu: "OK."

Lại nhìn về phía Đàm Thu còn đang vui vẻ ăn uống, thật sự nhìn không ra cậu đang giả ngu. Chẳng qua cũng bình thường, ngẫm lại mấy năm nay ở Đàm gia không thể không giả ngu, cũng không được gặp người ngoài, cũng có khả năng tính cách của cậu ấy vốn là như vậy.

May mắn có Tưởng Thiếu, nếu không hắn cũng không phát hiện chuyện này.

Đàm Thu nào biết hắn nghĩ gì, còn nghĩ rằng người ta đang suy nghĩ chuyện công việc, dẫu sao cái bản mặt nghiêm túc kia cũng hơi hù người.

Ăn xong vài món điểm tâm rồi cậu còn tủm tỉm cười, "Cảm ơn anh cho tôi điểm tâm nha, ăn ngon thật, ngày mai còn không?"

Hoắc Cảnh Hành: "......"

Cậu đúng là không khách sáo.

Chẳng qua hắn nhìn Đàm Thu cũng tương đối thuận mắt, ở chung cũng nhẹ nhàng, không phản cảm cái thái độ được voi đòi Hai Bà Trưng này. Còn có Đàm gia bức một đứa nhỏ đến mức này, cho dù giả ngốc thì Hoắc Cảnh Hành cũng không có ác cảm gì với cậu.

Mà những thứ này cũng chẳng phải khó khăn gì cho nên hắn coi như đồng ý.

Đàm Thu cong cong đôi mắt, bụng nghĩ người này cũng thật dễ bắt nạt....... Bên ngoài đồn đãi Hoắc tổng lạnh lùng cao ngạo, cả người giống như tảng băng, quả thật là vớ vẩn.

Đến khi ở trong game giả thuyết gặp lại Tưởng Thiếu, Đàm Thu nói chuyện này với cậu ta. Tưởng Thiếu gần như ngây ngốc, đây thật là Hoắc đại ca mà cậu ta biết sao?

Đến việc Đàm Thu có thể dựa vào lượng tử thú của Hoắc Cảnh Hành cũng đủ kỳ quái.

Chẳng qua, "Vì sao?????"

Đàm ca nhà cậu tuy vừa đẹp vừa tinh xảo nhưng Hoắc đại ca không phải người sẽ để ý mặt mũi người khác xấu hay đẹp a! Mấy năm nay số mỹ nhân theo đuổi hắn tuyệt đối không thiếu, tuy không đẹp bằng Đàm Thu nhưng kém một tí cũng không ít. Một đống rồi một tá vây xung quanh nhưng có thấy hắn động tâm đâu!

"Chắc là vì tôi ngốc!" Đàm Thu vô cùng bình tình, "Ừm, chẳng phải lúc trước đã nói sao, coi như anh ta đang dỗ trẻ con đó, hẳn là sẽ kiên nhẫn một chút."

Tưởng Thiếu: "......"

Nói như vậy, hình như cũng hợp lý......

Nhưng Đàm ca, ngài không cảm thấy tội lỗi à, ngài ngốc thật à, ngài rõ ràng đang giả ngốc đó.

Nhưng không ngờ rằng mấy hôm sau Hoắc Cảnh Hành đều mang đồ đến, chẳng qua trừ ngày đầu tiên tự tay mang đến, những ngày sau hắn phải đi công tác, không ở chủ tinh nên đồ ăn vặt, điểm tâm các thứ do trợ lý Tả gửi đến.

Trợ lý Tả không biết là có được nhắc nhở trước hay không, hay là tất cả người bên cạnh Hoắc tổng đều thức thời như vậy. Tóm lại, cả buổi đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, không nghe, không nhìn, không nói, chỉ yên lặng đưa đồ. Đợi Hoắc Cảnh Hành nhắn tin cho Đàm Thu, hắn liền đưa đồ, sau đó lập tức rời đi.

Đàm Thu còn đang nghĩ, nếu người tới là một người bát quái hoặc là cái hoa si còn không dễ ứng phó, kết quả thật ra lại bớt lo.

Hơn nữa, trợ lý Tả nhìn qua không tệ lắm, cậu lại càng vừa lòng.

Đúng vậy, Đàm Thu là một tên nhan khống.

Từ khi cậu ở trong trứng đã có ý thức, ngày ấy yêu quái ở Yêu giới chỉ có đẹp hơn chứ không có đẹp nhất, hơn nữa đều đối xử vô cùng tốt với thằng nhãi con là cậu đây. Sau này có nhân loại lẻn vào trộm cậu ra ngoài, mà tên trộm kia vốn chẳng ra làm sao cả, lại còn khiến cậu bị nhuộm đen, đương nhiên kẻ nhuộm cậu còn xấu hơn.

Sau này được hai vị cha nuôi mua về, tẩy về màu sắc ban đầu, tinh ý phát hiện bên trong có vật sống, nên lại cẩn thận nuôi dưỡng cậu.

Đương nhiên, dung mạo hai vị cha nuôi cũng thuộc hàng số một số hai của tu hành giới.

Cho nên không thể trách Đàm Thu cực kỳ để ý khuôn mặt, thật sự khi còn là ẩu tể đã bị người 'xấu' hãm hại, rồi lại được người 'đẹp' cứu giúp. Tuy rằng lớn lên cậu cũng biết không thể nhìn mỗi mặt, có mỹ nhân tâm địa rắn rết, lại có người xấu xí lại thiện lương vô cùng, chẳng qua cái tật nhan khống thì vẫn không sửa được.

Bình thường nếu gặp được người hợp mắt thì cũng không cảm thấy gì, chỉ đơn thuần cảm thấy ưa nhìn mà thôi.

Nếu không cậu cũng sẽ không đùa Hoắc Cảnh Hành.

Thật sự, dung mạo người này quá hợp ý cậu, trên người còn có hương vị của cây ngô đồng, quả thật là cực phẩm.

Mấy ngày nay Đàm Thu trải qua rất vui vẻ, bên kia lại có người không cao hứng nổi. Những người khác thì không sao cả, một kẻ không có lợi ích như cậu sống chết cũng chẳng liên quan đến bọn họ. Nhưng ba mẹ con Đổng Thu Mạn thì khác, đặc biệt là Đàm Ngọc Hồi sớm đã tức điên người rồi.

Vốn dĩ bình thường nguyên chủ sống đã không tốt lắm, Đàm Ngọc Hồi còn thường thường tìm cậu bắt nạt. Hiện tại Đàm Thu càng ngày càng dễ chịu, cậu ta sao có thể nhịn được.

Mà cậu ta vừa ngu vừa tệ, ra tay cũng vô cùng dùng lực. Nếu không lần trước ngáng chân cũng chẳng phải ngồi xe lăn, mới ngưng được vài hôm, cậu ta lại bắt đầu động tâm tư.

"Người thông minh sẽ không ngã cùng một chỗ hai lần." Đàm Ngọc Hồi nói thầm, "Lần trước tuy không rõ vì sao nhưng lần này tốt nhất là không cần dùng chân ngáng đường."

Rồi lại thấy: "Sao mình có thể vì chuyện này mà lùi bước, chẳng lẽ mình lại sợ nó sao?"

"Phải rồi."

Đàm Ngọc Hồi mắt sáng ngời, cậu ta đi kiếm đoạn dây thừng, sau đó, buộc một đầu ở cổng, rồi giấu đi đến ngày hôm sau.

Cậu ta biết mấy ngày nay Đàm Thu ngày đêm điên đảo, buổi sáng đều dậy sớm ra ngoài một chuyến, bởi vì có người mang điểm tâm ngọt cho cậu.

Mấy điểm tâm tinh xảo này.......

Nghĩ, Đàm Ngọc Hồi càng thêm âm trầm, "Một thằng ngốc cũng xứng ăn sao."

Lần này nhất định phải giảo huấn thật tốt thằng ngốc này.

Người trong nhà đều đi rất sớm, muộn nhất là cậu ta, còn không phải đến buổi chiều mới ra ngoài. Đàm Ngọc Hồi nắm rõ điểm này cho nên ngày hôm sau cố ý đi muộn một chút, chờ Đàm Thu ra ngoài lấy điểm tâm.

Chờ Đàm Thu ra khỏi cổng, Đàm Ngọc Hồi lập tức lôi đoạn dây thừng kia ra. Một đầu đã được buộc chặt, không bị ai phát hiện. Cậu ta chạy sang bên kia, nếu như căng dây, đoạn dây vừa vặn đến cổ chân..... Hừ, cậu ta cố ý tra trên tinh võng, độ cao này dễ làm người ta ngã nhất.

Tuy với độ này thì khá dễ thấy, nhưng Đàm Thu mà một đứa ngốc mà, có ăn ngon liền vui vẻ nhảy nhót, khẳng định sẽ không nhìn đường.

Đến lúc đó vấp ngã, điểm tâm cũng rớt, thằng ngốc kia khẳng định phải khóc.

Đàm Ngọc Hồi nghĩ đến cảnh tượng kia lập tức vô cùng đắc ý.

Cậu ta còn lo lắng Đàm Thu có thể trực tiếp nhảy qua dây thừng cho nên lúc đối phương chạy tới gần còn cố ý hô to. Quả nhiên Đàm Thu nghiêng đầu nhìn cậu ta, Đàm Ngọc Hồi đại hỷ, càng dùng sức kéo dây thừng.

Sau đó....... Bang, cậu ta trực tiếp bị kéo về phía trước, gặm bùn.

"Sao, sao có thể." Lúc bò dậy, Đàm Ngọc Hồi còn choáng váng, sau đó mới cảm giác được đau đớn, lòng bàn tay khẳng định trầy da, thậm chí đầu gối, khuỷu tay, trán cũng có chút đau, không biết có phải cũng bị thương hay không.

Đàm Ngọc Hồi đau đến mức không nói ra lời, còn có chân của cậu ta......hình như lại bị trật khớp.

"Ngọc Hồi à, em không sao chứ?" Đàm Thu xách điểm tâm ngọt cùng trà sữa đứng cạnh, nghiêng đầu vô tội, "Sao em lại quỳ dưới đất thế này? Như thế rất thoải mái à?"

Dù sao cậu cứ bảo là cậu không biết chuyện gì xảy ra, chính là cái chuyện có kẻ định hại cậu rồi lại tự chuốc họa vào thân.

Nhìn dáng vẻ này, có vẻ Đàm Ngọc Hồi sắp ngất được rồi!

Mà Đàm Thu còn khiêu khích cậu ta thêm, "Sao em lại không đứng dậy, có cần gọi người tới đỡ không?"

"Không, không được gọi người!" Đàm Ngọc Hồi nóng nảy, cậu ta vốn ỷ vào Đàm Thu ngốc nghếch không thể nói nên mới không kiêng dè gì bắt nạt người ta. Đến lúc đó chỉ cần bảo Đàm Thu tự ngã là xong chuyện. Tốt nhất là ngã gãy tay, gãy chân gì đó, sau Tưởng Thiếu khẳng định sẽ không để ý đến cậu nữa.

Ai biết sức lực của đối phương lại lớn như vậy, trực tiếp kéo cả dây thừng lẫn cậu ta về phía trước, cậu ta không phản ứng kịp cuối cùng ngã thành như vậy.

Mà trường hợp này, dù Đàm Thu không hiểu nhưng nếu cậu gọi những người khác tới thì lại khác, vạn nhất kinh động đến bà nội thì càng không ổn.

Đàm Ngọc Hồi dù ngốc cũng hiểu, chuyện ngày hôm nay, dù cậu ta chịu thiệt thì cũng phải nuốt vào trong bụng, nếu nói ra, người gặp rắc rối không phải Đàm Thu mà là cậu ta.

Tuy Đàm Ngọc Hồi bị thương, nhưng là tự làm làm tự chịu. Hơn nữa, vẫn còn Đàm Ngọc Vi vẫn đợi chuyện cười của cậu ta.

Cậu ta cắn răng, bò dậy, nhanh chóng cất tang chứng vật chứng (dây thừng), sau đó mới lo lắng nhìn lại chính mình. Cũng quá thảm........ Lại ngẩng đầu, Đàm Thu đã sớm không thấy bóng dáng.

"Tức, tức chết mất! Shhhh, đau quá!" Đàm Ngọc Hồi tức giận ở đó nửa ngày, đến tận lúc có người nhìn thấy, cậu ta mới khóc lóc về tìm bác sĩ.

Có người hỏi cậu ta sao lại bị như vậy.

Đàm Ngọc Hồi: "Không cẩn thận ngã."

Đàm gia: "......"

Giỏi đấy, đường phẳng mà còn ngã được như vậy. Trước kia chỉ thấy cậu ta ngốc, ai ngờ còn ngốc đến như vậy.

Đàm Ngọc Hồi: "......"

Tức giận!!!

Đàm Thu lại vô cùng sung sướng, vui vẻ ăn điểm tâm ngọt, chuẩn bị lên tầng chơi game một lát, lại nhận được tin nhắn của Tưởng Thiếu. Đối phương gửi cho cậu một đường link, run rẩy hỏi:

"Đàm, Đàm ca, đây là cậu sao?"

Đàm Thu mở ra thì thấy (nghe), thì ra là phó bản kia bị người ta đăng lên diễn đàn.

Mà cậu không bao giờ lướt diễn đàn nên không biết.

Nếu là trước đây, Tưởng Thiếu có thể nắm bắt thông tin sớm nhất, nhưng trong khoảng thời gian này, cậu ôm được đùi cho nên chậm rãi hơn rất nhiều. Không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm diễn đàn, sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.

Hơn nữa, phó bản này Đàm Thu không giới thiệu tên tuổi, trò chơi cũng không ghi hình, mọi người chỉ biết đây là một đại lão mặc đồ ngủ khủng long, ngay cả diện mạo cũng không chú ý. Dù sao chuyện ngày đó quá mức chấn động , bộ đồ khủng long cũng quá bắt mắt nên Tưởng Thiếu mới phát hiện chậm.

Nhưng cậu hoài nghi đây là Đàm Thu cũng không phải không có lý do. Bởi vì Đàm Thu cũng có một bộ đồ ngủ như vậy, tự mình mua nhưng bảo rằng cậu mua.

Hơn nữa, hành động cũng rất giống, tay không xé địch, trừ bỏ Đàm ca thì còn ai có thể?

Đàm Thu: "......"

Cậu không muốn thừa nhận, đó là cậu.

Dù sao đây chính là bằng chứng cho việc cậu ngu ngốc ngủ quên giờ, cũng may cậu không có thói quen mặc mấy loại đồ ngủ ít vải, nếu không chuyện này chẳng phải còn 'vui' hơn sao.

"Là tôi." Đàm Thu: "Ngủ quên."

Ở trước mặt tiểu đệ, mất mặt thì mất mặt đi! Đàm Thu nghĩ.

Tưởng Thiếu lập tức trả lời, "Quả thật là cậu, không hổ là Đàm ca!" Tùy tiện nói một câu đều như trang bức.

Đây là phải đến trình độ nào mới có thể ngủ ngon trước khi vào trò chơi

Người khác đều là mất ngủ cả đêm đó!

Tưởng Thiếu lại thổi phồng chém gió thêm một lúc nữa, sau mới cảm khái: "Đàm ca quả thật anh hùng xuất thiếu niên. Cứ lúc nào tôi nghĩ cậu đã đủ lợi hại rồi thì cậu lại có thể lợi hại hơn, còn tiện thể đổi mới thế giới quan của tôi."

Đó là trùng tộc, là chủng tộc chiến đấu cá nhân mạnh mẽ nhất, là mối nguy hiểm mà Đế quốc hằng năm đều phải điều động rất nhiều binh sĩ, đội quân đi thanh trừng! Tuy rằng trong trò chơi có thể không mạnh bằng ngoài đời, nhưng nó vẫn có thể xé nát một NPC đó. Kết quả thì sao, ở trước mặt Đàm ca còn không phải là chạy, một cái lại một cái chạy còn nhanh hơn chó đuổi, chỉ sợ bị chém thành hai nửa.

Lợi hại, trâu bò, trừ bỏ mấy từ này Tưởng Thiếu không thể tìm từ nào khác hình dung.

Cậu ta vốn không có đủ trình độ như trên diễn đàn.

Có người còn viết, nào là trùng tộc ở trước mặt cậu khóc huhu, nào là 'ta không đuổi mấy người, không động mấy người, cầu buông tha'..... các thứ.

Chỉ tiếc trong trò chơi không thể ghi hình, nếu không gif, meme gì đó cũng đều có.

Đàm Thu mở diễn đàn, mở hệ thống giọng nói, chuẩn bị nghe xem mọi người đang nói gì.

Những bình luận đầu tiên đều cho rằng đây là chiêu trò câu view.

– Bài viết này quả thật giả trân nhất tôi từng thấy, sao chủ tus không viết luôn có thần tiên hạ phàm, trực tiếp mang người chơi ra cửa đi.

– Xem này, lại một tên điên.

– Tôi cũng hy vọng có đại lão bảo kê, nhưng đại lão thì vẫn là người, chủ tus đang nói thần tiên đấy hả?

– Tránh đường, tránh đường, để tôi đánh cho chủ tus tỉnh.

– Cút, cút, cút, ông đây nói thật, lừa mấy người thì được gì, được tiền à, có shjt ý. Không được gì thì lừa mấy người làm gì.

– Chủ tus bị điên thật rồi.

Lúc này, những người chơi khác cũng vào diễn đàn,

– Tôi biết kiểu gì cũng có người đăng diễn đàn mà, không ngờ vẫn đến chậm một được. Tôi có thể chứng minh, chủ tus nói đúng sự thật, tôi cũng ở trong phó bản kia, trường hợp này, quả thật, đến giờ tôi vẫn còn chưa hết sốc đâu.

– .......Lại lại lại lại lại có một tên điên nữa.

Sau nữa cũng có thêm một ít người chơi đứng ra làm chứng, kết quả vẫn không ai tin tưởng, còn bị coi thành một trò đùa. Vô số người bên dưới cũng tỏ vẻ bản thân gặp được đại lão tay không xé quỷ, càng nói càng giả, tóm lại không ai tin.

Đợi đến lúc Tưởng Thiếu biết chuyện, cái tus này đã được người sử dụng giám định thuật. Đây là một chức năng của trò chơi, cần điểm sinh tồn, dùng xong liền biết thật hay giả.

Cũng chẳng biết là đại lão nào chịu chi, giám định được bài viết này không phải giả, là đã từng thật sự xảy ra.

Lần này người chơi trực tiếp phát điên........

– Thật thật thật à?????? Sức chiến đấu mạnh như vậy, mấy vị đại lão đầu bảng cũng không sánh bằng! Vị đại lão này quá lợi hại!

– Má nó, xin lỗi vì phát ngôn lúc trước, đại lão thật sự tồn tại. Cầu đại lão đừng ghi hận loại tép riu như tôi, sau này gặp mặt cầu bảo kê!!!

– Chủ tus không điên, tôi mới điên!

– Mặt sưng lên rồi.........Đừng hỏi vì sao, tự vả quá đau! Xin hỏi, làm sao để gặp đại lão, hoặc là, đại lão ăn gì mà mạnh thế?

– Tôi cũng muốn biết, đại lão ăn gì mà lớn, cũng là người mà sao khác nhau thế?

Đàm Thu thầm nghĩ đừng nói bậy, tôi có phải người đâu.

Tôi là ĐẠI–YÊU–QUÁI.

"Bái đại thần."

"Bái đại thần +1"

"Bái đại thần +100000∞"

Kéo xuống dưới, Đàm Thu lại ' xem ' được một đống người đang muốn mặc giống đại thần, đang hỏi chủ tus xem hôm đó đại thần mặc bộ khủng long nhỏ nào.

Đàm Thu nghe tiếp, vậy mà đã có người chốt đơn, cũng có người nói hiện tại đã mặc vào người.

Đàm Thu: "......"

Không thể trêu vào không thể trêu vào!

—--------------------------------------------------------------

[1] Diệp Công thích rồng: Điển tích "Diệp Công thích rồng" kể rằng Diệp Công từ nhỏ luôn nói rất thích rồng và mọi đồ đạc đều khắc hình rồng; rồng thật trên trời biết chuyện cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công; Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa.

Diệp Công chẳng phải thực sự yêu thích rồng. Cái mà ông ta thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng hoặc hình tượng của rồng.

Ngụ ý của thành ngữ "Diệp Công thích rồng" có thể liên hệ từ nguồn gốc của điển tích cũng như câu chuyện trong điển tích, chính là có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play