Editor: Lemon

Sau đó, hai người thuận lý thành chương trở thành bạn trai bạn gái.

Vu sư sống không biết bao nhiêu năm sủng nịch đáp ứng tất cả yêu cầu ấu trĩ của Nhiếp Hà.

Nhiếp Hà nói mình có thể ở trong tháp đen với anh.

Nhưng Nhiếp Hi lại như thế nào cũng không đồng ý, anh nói không biết vì sao anh không muốn để Nhiếp Hà ở lại tháp đen.

Vì thế anh dứt khoát kiên quyết dẫn dắt Nhiếp Hà trở lại thế giới hiện thực.

Nhiếp Hà phát hiện, anh cũng không nhớ rõ tiểu hoa hồng.

Cũng không nhớ rõ chính mình đã từng mất đi một phần ba linh hồn.

Nhưng Nhiếp Hà cũng không định nói cho anh.

-

Hôm nay, hạt châu màu trắng vẫn luôn nóng lên.

Nhiếp Hà tháo nó khỏi cổ tay trái, đưa tới trước mặt Nhiếp Hi.

Nhưng Nhiếp Hi lắc đầu, nói anh cũng không biết hạt châu này là thứ gì.

Chuyện có thể làm khó bạn trai Vu sư cường đại, Nhiếp Hà cảm thấy cần phải nghiên cứu một phen.

Vì thế cô tự mình tới nhà bạn trai, ở trong một đống sách tìm kiếm nửa ngày trời mới tìm được một quyển tên gọi là 《bí văn mạnh nhất đại lục》 sách “Bách khoa”.

Mở sách ra, đầu tiên đập vào mắt chính là mấy chữ trên trang lót giấy.

Hàng trên cùng là chữ viết thanh tú, “Cảm kích nhân sĩ: người soạn quyển sách này thực không có thường thức.”

Hàng chữ tiếp theo lộn xộn hơn hàng đầu tiên, thoạt nhìn là vội vàng viết xuống, “Quyển sách 80% đều là giả.”

Hàng cuối cùng chữ viết càng thêm qua loa, nhìn ra được người viết hàng này vô cùng tùy ý, “Người viết chữ phía trên là vợ tôi.”

Nhiếp Hà không còn gì để nói ăn một miệng cẩu lương, một lần nữa nhét quyển sách này trở về.

Cuối cùng tìm nửa ngày, Nhiếp Hà chỉ nhìn thấy trong một quyển sách có một loại cấm thuật có thể cho người vĩnh bảo thanh xuân.

Nhưng cụ thể làm như thế nào trong sách không có viết.

Nhiếp Hà hoài nghi, trên thế giới này căn bản không phương pháp gì có thể làm người ta vĩnh viễn tuổi trẻ xinh đẹp, cho nên cách làm của Ôn Cát Na nhất định sẽ bị phản phệ.

Sự thật là, cuối cùng bà ta thành một con quái vật dựa vào người tục mạng.

Sách không có ghi lại những việc này, cũng không có sách giải thích hạt châu màu trắng.

Nhiếp Hà đành phải mất mát trở về nhà.

Xa xa liền thấy Nhiếp Hi đứng ở cửa, không biết đã đợi bao lâu.

Nhiếp Hà chạy chậm qua, nhìn bạn trai gần ngay trước mắt, cảm nhận được niềm an ủi duy nhất, vì thế trực tiếp nhào qua đi lấy anh.

Nhiếp Hi cười một tiếng, đầu tóc màu bạch kim ở dưới ánh trăng giống như phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, cả người giống như tinh linh.

“Yêu anh nhất.”

“Ừm, anh cũng yêu em nhất.”

Giọng bạn trai thanh lãnh dễ nghe, lúc nói lời âu yếm có thể làm Nhiếp Hà trực tiếp đỏ lỗ tai.

Cô chôn mặt trong ngực Nhiếp Hi, giọng rầu rĩ, “Phạm quy, sao anh lại làm em rung động như vậy chứ.”

Nhiếp Hi nhịn không được cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu Nhiếp Hà.

-

Ban đêm, Nhiếp Hà trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh.

Cô đột nhiên ngồi dậy, ngây ngốc nhìn về phía cửa sổ thủy tinh được ánh trăng chiếu rọi, giống như tìm về một cảm giác ở nhân gian.

“Sao vậy em?”

Nhiếp Hi từ phía sau ôm chặt lấy cô, cằm vùi vào hõm vai cô, trong giọng nói thanh lãnh mang theo chút lười biếng.

“Em gặp ác mộng, mơ thấy có người ở phía đuổi theo em, sau đó em trốn vào một phòng, trong phòng là một cô gái bị trói, em muốn cứu cô ấy nhưng tay khống chế không được, em tự tay……tự tay giết chết cô ấy.”

Ngón tay Nhiếp Hi nắm hạt châu màu trắng trên tay Nhiếp Hà, nhắm mắt lại, sau đó nói: “Tới nhà Ôn Cát Na đi, đây là đồ vật bà ta để lại, có lẽ ở đó có đáp án.”

“Ừm.”

Nhiếp Hà vẫn là một bộ dáng mất hồn mất vía.

Nhiếp Hi quay đầu nhìn cô, cánh tay lôi kéo, thuận thế đẩy Nhiếp Hà ngã xuống giường, sau đó cúi người hôn xuống.

“Anh……ưm!”

Nụ hôn triền miên.

Nhiếp Hi hôn xong kéo chăn đắp lên người Nhiếp Hà, sau đó ghé bên tai cô nhỏ giọng nói: “Ngủ.”

Nhiếp Hà bị hôn đến choáng váng, lúc này lỗ tai đã tê dại, nhưng trong đầu không thể nghĩ được những thứ khác, vì thế ngoan ngoãn mà nằm im, không bao lâu liền ngủ mất.

-

Ngày hôm sau.

Lại lần nữa đi vào khu dân cư gần bờ biển, tâm trạng Nhiếp Hà đã không còn giống trước kia.

Từ xa nhìn lại, trên tường vàng ngói đỏ là cờ đỏ bay bay.

Bởi vì các cô gái bị bắt cóc đều bình an trở về nhà, tuy rằng mọi người rất tức giận nhưng bởi vì lý do mất trí nhớ cho nên ngoại trừ Khổng Hợp thì không cô gái nào nhớ đã từng xảy ra chuyện gì.

Sau khi tìm hung thủ không có kết quả, mọi người cũng từ từ bỏ qua.

Thành phố nhỏ lại lần nữa náo nhiệt trở lại, rốt cuộc thay đổi bầu không khí áp lực trước kia.

Nhưng làm cho Nhiếp Hà cảm thấy kỳ quái chính là, con gái nhà người đàn ông từng cản đường Nhiếp Hà hỏi có nhìn thấy quá một bé gái mặc váy trắng hay không vẫn không tìm được.

Sau đó Nhiếp Hà còn nhìn thấy người đàn ông cùng người phụ nữ khóc thúc thít trong đội ngũ tìm kiếm hôm đó đi ngang qua cửa hàng bán hoa, sắc mặc hai người đều tiều tụy, trong tay bao lớn bao nhỏ, hình như là muốn dọn khỏi đây.

Trong lòng Nhiếp Hà luôn là nhớ thương chuyện này, nhưng Nhiếp Hi cũng nói với cô lúc họ rời khỏi đường hầm trong đó cũng không còn cô gái nào bị nhốt.

Cho nên mỗi lần nhớ tới cô luôn cảm thán chuyện này.

Một đường đi tới chân núi, Nhiếp Hà chú ý hiện tại mỗi hộ gia đình đã không còn đóng chặt cửa như trước, mọi người đã khôi phục cuộc sống như trước kia.

Nhiếp Hà lại lần nữa đi vào nhà Ôn Cát Na, trong viện cỏ dại đã lên rất cao, một vài chậu hoa bởi vì không được tưới nước mà chết héo.

Tâm trạng Nhiếp Hà phức tạp đi vào cửa.

Vừa đi vào, hạt châu trong tay liền nóng lên như sắp thiêu đốt.

Nhiếp Hà lấy hạt châu ra, nhưng bởi vì hạt châu nóng lên mà tay cô run lên một chút, hạt châu thuận thế từ trong tay Nhiếp Hà rơi xuống trên mặt đất, “Lọc cọc” lăn xa.

Nhiếp Hà nhìn thoáng qua vết bỏng trên tay, cau mày đuổi theo.

Hạt châu lăn lăn, ngừng trước chậu hoa chuông gió Nhiếp Hà đặt.

Mà hiện tại cỏ chuông gió đã chết héo.

Nhiếp Hà ngồi xổm xuống định nhặt hạt châu lên, nhưng hạt châu lại nóng lên làm thủng một cái lỗ nhỏ trên sàn nhà, sau đó rơi xuống.

Nhiếp Hà nhìn chỗ sàn nhà, sau đó nhìn khe hở liên tiếp giữa sàn nhà cùng vách tường.

Mặt tường này không thích hợp, cô duỗi tay gõ gõ, phát hiện bên trong là rỗng ruột.

Cô lại cẩn thận sờ soạng vách tường, mơ hồ sờ ra hình dạng cửa, sau đó mò ra chỗ ổ khóa ngang với eo cô.

Chìa khóa hẳn là ở trên người Ôn Cát Na, nhưng hiện tại không có khả năng lấy được.

Cô nhìn chung quanh, sau đó đi vào phòng bếp, Nhiếp Hà nhìn qua dao phay cùng dao gọt hoa quả trên thớt, lúc muốn đi qua lấy lại phát hiện trong một góc có ánh sáng lóe lên.

Cô nghi hoặc đi nhìn, thấy có một cây búa đang dựa vào tường.

Tuy rằng đã lâu không được dùng qua nhưng lưỡi búa vẫn bóng lưỡng, có thể thấy được người sử dụng lúc trước nhất định thường xuyên mài giũa.

Nhiếp Hà cầm lấy, cảm nhận được cây búa này trọng lượng không nhẹ.

Cô trở lại ‘cánh cửa’ kia, vung búa lên chém xuống, vôi trên tường lộp bộp rơi xuống đầy đất, Nhiếp Hà dùng tay vẫy vẫy bụi trước mắt.

Không lâu sau bụi cũng từ từ rơi bớt.

Nhiếp Hà kéo chỗ khoá cửa bị phá vỡ, thấy được một cầu thang thông xuống dưới.

Cầu thang cũng làm từ gỗ, mỗi một bước đều nghe tiếng cọt kẹt.

Càng đi xuống mùi mốc meo càng ngày càng nặng, chui vào mũi làm người ta muốn nôn mửa.

Đi trong chốc lát, Nhiếp Hà rốt cuộc dẫm lên mặt đất kiên cố.

Dưới đây tối thui không có một chút ánh sáng, Nhiếp Hà đành phải lấy nến cùng diêm đem theo ra.

Sau khi ngọn nến được thắp sáng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Nhiếp Hà thậm chí đều đã quên hô hấp.

Trước mặt cô là một cái bàn thật lớn, ngọn nến chỉ có thể chiếu sáng góc bàn nhỏ chất một đống xương trắng đã cạo thịt sạch sẽ, bên cạnh còn đặt một cái đầu lâu.

Căn cứ thân hình xem ra hẳn là một đứa bé.

Cơ thể Nhiếp Hà cứng đờ, bên trái bàn đặt một bồn thịt phát ra mùi hôi thối, Nhiếp Hà cố nén cảm giác muốn nôn mửa, lại đi sang bên phải.

Cái bàn này lớn đến nổi có thể nằm mấy người trưởng thành.

Nhưng Nhiếp Hà đi vài bước lại không cẩn thận đá trúng đồ vật gì đó như là thùng.

Nhiếp Hà đưa nến xuống, lúc nhìn thấy đồ dưới chân thì như rơi vào hầm băng.

Đó là……

Váy trắng…… Sao?

Tóc thắt thành bím……

Tay chân cô đã tê dại.

Hiện tại cô không dám nghĩ tiếp, vì sao không thấy da……

Đại não đang điên cuồng cảnh cáo cô nhanh rời khỏi đây.

Nhưng hiện tại cô đã không khống chế được thân thể của mình, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, một viên hạt châu màu trắng từ bên cạnh lăn vào tầm mắt cô.

Nhiếp Hà lạnh lùng nhìn, phun ra một chữ: “Cút.”

Hạt châu không hề động.

Một lát sau, Nhiếp Hà mới phục hồi tinh thần lại, đứng dậy đi qua bế khung xương cùng đầu lâu lên, sau đó đi lên cầu thang trở lại phía trên.

Nhiếp Hà ném ngọn nến đi, hạt châu màu trắng lẳng lặng tiêu tán không trung.

Lúc Nhiếp Hà từ tầng hầm đi ra, giày không cẩn thận dẫm tới bãi vôi trên mặt đất.

Cảm giác được dưới chân có vật cứng, động tác cô dừng một chút, dịch chân nhìn thoáng qua.

Là một viên kẹo được dùng giấy gói màu sắc sặc sỡ.

Nhiếp Hà đặt xương trắng sang một bên, ngồi xổm xuống nhặt viên kẹo lên nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm giác được viên kẹo cứng đâm vào lòng bàn tay, loại cảm giác vi diệu đau đớn từ lòng bàn tay vẫn luôn truyền tới trái tim.

Một giọt nước mắt không khống chế được rơi xuống, thấm vào trong bãi vôi.

Nhiếp Hà đi tới bên sườn núi mới dừng lại.

Cô nhẹ nhàng buông bộ xương xuống, sau đó cầm cuốc lấy từ nhà Ôn Cát Na ra, từng cuốc từng cuốc bắt đầu đào đất.

Cuối cùng đào ra một hố đất nho nhỏ, Nhiếp Hà cẩn thận mà đặt xương trắng xuống, sau đó lấy viên kẹo kia ra, run run đặt bên cạnh đầu lâu, sau đó từng chút từng chút lấp đất lại.

Làm xong hết tất cả, Nhiếp Hà đứng yên thật lâu mới quay đầu về nhà.

Trên đường về nhà còn bị một người ngăn lại, nói cô tuổi còn trẻ đừng nên mặt ủ mày ê.

Một câu tuổi còn trẻ làm cho Nhiếp Hà đi vài bước đã nước mắt ngăn không được.

Lúc đi đến cửa nhà Nhiếp Hà đột nhiên ngừng bước chân, cô hỏi thanh niên đứng trong sân: “Có phải anh đã sớm biết rồi không?”

Nhiếp Hi đi tới, dùng đầu ngón tay xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt Nhiếp Hà, “Ừm.”

Sau đó anh ôm lấy Nhiếp Hà, thở dài, “Là anh không tốt.”

“Nếu, nếu ngày đó em cẩn thận một chút, có phải là có thể phát hiện ra, có phải có thể cứu em ấy…… Đều là em không tốt……”

Nhiếp Hi đau lòng nhìn cô, “Không có nếu, giả thiết của em cũng không thành lập, cho dù em phát hiện bà ta cũng sẽ lập tức động thủ với em.”

Nhiếp Hi thở dài, vỗ về đầu cô, dịu dàng nói: “Trên thế giới sẽ không chỉ có ban ngày, chúng ta ở dưới ánh mặt trời cực nóng, cũng phải học được nhẫn nại trong bóng đêm.”

Nhiếp Hi ôn nhu an ủi làm Nhiếp Hà hoàn toàn nhịn không được, dựa lên người anh khóc lớn.

Hoa trong sân giống như bị không khí thương tâm lây nhiễm, cánh hoa xinh đẹp rũ xuống, gió thổi qua liền rào rạt run rẩy, dường như đang nức nở.

Nhiếp Hà khóc đến khi không còn sức lực, được Nhiếp Hi ôm trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Nhiếp Hà giữ chặt tay anh, khụt khịt nói: “Nhưng phải nhẫn tới khi nào……”

“Nhẫn đến hừng đông, hoặc là nhẫn đến lúc em đủ mạnh mẽ.”

Nhiếp Hi cúi đầu hôn lên khóe mắt đỏ hồng của cô “Ngủ đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Cho dù là đêm tối cỡ nào anh vẫn sẽ mãi ở bên cạnh em.

—Hoàn—

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc rải hoa.

Đoản văn này viết rất gập ghềnh. Viết từ chín tháng đến tháng mười, sửa lại ba lần cuối cùng cũng có bản xuất hiện trước mắt mọi người, cũng không thể nói là bản làm tôi vừa lòng nhất, nhưng trước mắt năng lực của tôi cũng chỉ có thể viết thành như vậy.

Bộ thứ hai vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, cũng không bởi vì là bộ thứ hai mà tiến bộ bao nhiêu.

Hiện tại chỉ có thể nói, gặp lại ở bộ tiếp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play