Dịch: Athox 

Ngôn Thiên Tuế bước lên trước một bước, chỉ một bước này thôi, Tư Không Trường Phong và Bạch Đông Quân đã lùi về sau ba bước. Một cơn gió không biết từ đâu tới thổi bay trường bào của Lôi Mộng Sát. Lôi Mộng Sát mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí.

Sau đó đột nhiên tung người nhảy tới.

Ngôn Thiên Tuế lập tức vung đao.

Lôi Mộng Sát không mang binh khí, đương nhiên cũng không thể mang binh khí, vì hắn tới từ Phích Lịch Đường Lôi gia khóa đao treo kiếm. Hắn giơ một ngón tay điểm nhẹ lên đao bầu của Ngôn Thiên Tuế.

Nhẹ nhàng hời hợt, cứ như chuồn chuồn chạm nước.

Sau đó đao của Ngôn Thiên Tuế không thể tiến thêm một bước.

“Chỉ một ngón tay đã chặn được đao bầu nặng thiên quân. Phích Lịch Đường Lôi gia quả nhiên danh bất hư truyền.” Tư Không Trường Phong nhỏ giọng tán thưởng.

Lôi Mộng Sát mỉm cười, vẻ mặt ung dung.

Trên trán Ngôn Thiên Tuế lại chậm rãi đổ mồ hôi, hắn hoàn toàn không thoải mái chút nào. Hắn muốn thu hồi đao bầu của mình, nhưng thanh đao lại như dính chặt vào tay Lôi Mộng Sát, có rút thế nào cũng không được. Hắn trầm giọng nói: “Lôi môn, Kinh Thần Chỉ!”

“Lôi môn Kinh Thần Chỉ, một tay ba khúc, lời này tên Bất Ly.” Lôi Mộng Sát đột nhiên thu hồi ngón tay, lực đạo của Ngôn Thiên Tuế không cách nào dừng lại, cầm đao đột nhiên thối lui về phía sau.

“Khúc thứ hai tên là Bất Quy.” Ngón trỏ và ngón giữa của Lôi Mộng Sát khép lại, lại giơ một ngón tay đối với Ngôn Thiên Tuế.

Cho dù trận đầu đã rơi xuống hạ phong, nhưng dù sao Ngôn Thiên Tuế cũng là cao thủ nổi danh trên giang hồ, lập tức ổn định lại tâm thần, vung thanh đao bầu lên, múa thành một đóa hoa đao. Hoa đao nở rộ, một đóa biến thành mười đóa, mười đóa biến thành trăm đóa.

Hoa lại sinh hoa, hoa nở trăm đóa.

Tư Không Trường Phong nhìn tới hoa cả mắt, hắn nuốt nước miếng một cái, trong lòng kinh hãi. Nếu vừa rồi Ngôn Thiên Tuế thi triển công phu như vậy, e là mình đã nằm dưới đất lâu rồi. Hắn cười khổ một tiếng: “Ta thu hồi lại lời nói vừa rồi, cho dù ta dùng chiêu đó thì hắn cũng không chết, nhưng ta chắc chắn sẽ chết. Bạch Đông Quân... Sao ngươi lại không hề kinh ngạc?” Hắn quay đầu lại mới phát hiện, vẻ mặt của Bạch Đông Quân rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng buổi chiều hắn chỉ nhìn đối phương chặt thịt mà đã kinh ngạc cảm thán.

Bạch Đông Quân sắc mặt vô tội: “Võ công này hiếm có lắm sao? Lúc chiều ta cho rằng hắn là đồ tể nên mới kinh ngạc như vậy, nhưng bây giờ đã biết hắn là người học võ. Học võ thì có bản lĩnh như vậy đâu có gì là lạ?”

Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày: “Hóa ra ngươi thật sự là cao thủ?”

Đối mặt với Hoa Khai Bách Đóa của Ngôn Thiên Tuế, Lôi Mộng Sát lại trấn định hơn nhiều, chỉ thứ hai của hắn đã thi triển.

Phá hoa mà tới.

Lưỡi thanh đao bầu này lập tức nứt toác.

Ngôn Thiên Tuế hét lớn một tiếng, giơ thanh đao bầu đã nát kia chém xuống, rõ ràng là tư thế ngọc nát đá tan.

“Khúc thứ ba tên là Kinh Thần.” Khóe miệng Lôi Mộng Sát cười lạnh, điềm nhiên vươn chỉ thứ ba.



Bạch Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong: “Ta chỉ hỏi một câu thôi, người trong giang hồ các ngươi luôn thế này à, vừa đánh nhau lại vừa tự giải thích à?”

Nhưng Tư Không Trường Phong không để ý tới lời của Bạch Đông Quân, chỉ kinh ngạc cảm thán nhìn cái chỉ tay của Lôi Mộng Sát.

Lôi môn Kinh Thần Chỉ, vì ra tay cực nhanh, có thể xé tan gió mạnh, âm thanh đó như quỷ thần kêu khóc, thế nên được gọi là Kinh Thần Chỉ. Đệ tam chỉ này là chiêu chỉ tuyệt sát, nếu Lôi Mộng Sát ra tay, như vậy Ngôn Thiên Tuế chắc chắn không sống qua được chỉ này. Hai tùy tùng cảm nhận được uy thế này, lén lút thối lui về cạnh cửa, bắn một mũi lệnh tiễn lên bầu trời đêm.

Bỗng nhiên Lôi Mộng Sát mỉm cười, đột ngột rút lui. Hắn nghiêm mặt thu hồi chỉ thứ ba, đột nhiên lùi lại phía sau một bước, ống tay áo dài phất một cái, một loạt ngân châm cắm trên sàn nhà một cách chỉnh tề.

Lôi Mộng Sát ngẩng đầu, giọng nói thăm thẳm: “Đã lâu không gặp, Châm bà bà.”

Không biết từ lúc nào ngoài cửa đã có một bà lão mái tóc hoa râm, trong tay bà lão còn cầm một cái giày thêu, đang cúi đầu nghiêm túc khâu từng mũi kim một, cứ như mọi chuyện xảy ra trong phòng không liên quan gì tới mình. Nhưng nghe Lôi Mộng Sát nói vậy, bà lão vẫn ngẩng đầu lên, gương mặt hiền từ, như một bà cụ hiền từ gần gũi: “Hóa ra là thằng nhóc thối nhà ngươi.”

Ngôn Thiên Tuế thu đao, cung kính thối lui sang một bên: “Bà bà.”

Bạch Đông Quân vươn tay chạm nhẹ vào Tư Không Trường Phong: “Người vừa rồi là Diêm Vương, thế đây là ai?” Mạnh Bà à?”

“Mạnh Bà cái mẹ ngươi, Ngươi không nghe thấy bọn họ gọi bà ấy là Châm bà bà à?” Tư Không Trường Phong tức giận nói.

Bạch Đông Quân nghi hoặc nói: “Châm bà bà là tên bà ta à?”

“Châm thêu ánh nến, trăm thước không người sống. Ngươi không ở giang hồ, không hiểu sự lợi hại của Châm bà bà. Dù sao hai tên Diêm Vương cộng lại cũng không đánh nổi một mình bà ta.” Tư Không Trường Phong nhìn sang Lôi Mộng Sát, Chước Mặc công tử này có thể đối phó với hai cao thủ cùng lúc không?

Châm bà bà ngoài miệng thì nói nhưng tay vẫn không dừng lại: “Này nhóc, hai người chúng ta hợp lực, phần thắng của ngươi không lớn. Trên con đường đoạn hồn này không phải chỉ có hai người chúng ta. Nếu thức thời, nể mặt nhà ngươi, ngươi đi đi, chúng ta không giết ngươi, để hai người kia lại.”

“Vì sao nhất định phải giết bọn họ? Bọn họ còn trẻ tuổi như vậy, còn có rất nhiều tương lai đáng mong chờ! Thiếu niên tốt vậy, rượu được cất lại ngon như thế, giết thì đáng tiếc quá.” Lôi Mộng Sát hỏi.

“Làm gì có nhiều vì sao như vậy, Diêm Vương nói bọn họ sẽ chết thì bọn họ phải chết.” Châm bà bà dừng kim chỉ trong tay, hài lòng cầm đôi giày lên nhìn trái nhìn phải.

Lôi Mộng Sát nhún vai: “Nếu ta nói không thì sao? Diêm Vương lời vàng đoạn sinh tử, nhưng ta có thể một cái miệng ba cái lưỡi đảo loạn thị phi. Hắn nói một câu chết thì ta nói câu không chết. Tính theo hắn hay tính theo ta?”

Châm bà bà đột nhiên đứng dậy, lấy từ trong lòng ra hai đôi giày, gộp cả đôi vừa thêu xong kia, đồng thời ném vào trong phòng: “Thêu cho các ngươi đấy, đi vào đi.”

“Đây là giày gì?” Tư Không Trường Phong khó hiểu.

Châm bà bà lạnh nhạt thốt lên hai chữ: “Giày thọ.”

“Cấm!” Lôi Mộng Sát đột nhiên cao giọng quát lớn.

Tư Không Trường Phong cảm thấy nguy hiểm tiếp cận, kéo Bạch Đông Quân lại ngăn phía sau, trường thương vung lên, bảo vệ chỗ yếu của hai người. Châm bà bà vung ống tay áo, hơn mười mũi phi chăn tản mác ra.

Lôi Mộng Sát xuất liền chín chỉ, tiếp đó vung tay, châm nát rơi đầy đất, hắn cười nói: “Mấy năm trước bà bà đã chơi trò này rồi, giờ có thứ gì mới mẻ hơn không?”



“Ngươi thì có gì mới mẻ? Tới tới lui lui vẫn chỉ là ba chỉ đó.” Hai tay Châm bà bà khép lại trong tay áo, đột nhiên nhấc lên, gần trăm mũi châm bạc trút xuống như thiên nữ tán hoa, nếu là người thường chắc đã bị chiêu này đánh thành cái sàng.

Nhưng Lôi Mộng Sát vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Ngươi thích mới mẻ thì ta cho ngươi mới mẻ. Lần này ta chỉ dùng một chỉ.” Hắn thu tay vào ống tay áo, ngay tiếp đó ngón trỏ nhẹ nhàng búng ra, một thứ gì đó rời tay, đụng phải châm bạc trên không trung, lập tức nổ tung, cũng phá tan chỗ châm bạc còn lại, khiến chúng bay tứ tán.

Châm bà bà lộ vẻ kinh ngạc: “Thuốc nổ của Lôi môn, Thanh Thiên Phích Lịch.”

Lôi Mộng Sát hài lòng thu tay, những mũi châm bạc kia vỡ vụn. Bỗng nhiên có tiếng ‘rầm’ ‘rầm’ ‘rầm’ vang lên, tiếp đó mùi rượu đột ngột lan khắp quán.

Tư Không Trường Phong hít một hơi, bất an quay đầu nhìn lại.

Bạch Đông Quân đẩy Tư Không Trường Phong ra, sau đó thấy lu rượu mà mình đặt trong góc đã bị đống châm bạc kia đánh xuyên qua, rượu ngon đang chảy cuồn cuộn ra ngoài.

Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế có đặc điểm hoàn toàn tương phản, Ngôn Thiên Tuế có thể dùng một thanh đao bầu uyển chuyển nhẹ nhàng như một cây kim thêu hoa, còn mũi châm của Châm bà bà lại có khí thế tựa thiên quân.

“Ngươi thật to gan!” Bạch Đông Quân quay đầu lại nhìn Châm bà bà, gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm này rất có khí thế, ngay cả Châm bà bà vốn luôn bình tĩnh thản nhiên cũng thấy sửng sốt. Nhưng bà ta nhanh chóng khôi phục thần sắc, chỉ cười lạnh đáp lời: “To gan?”

“Ngươi có biết ngươi đã phá hỏng thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này không?” Bạch Đông Quân vẫn hùng hùng hổ hổ.

Châm bà bà nhíu mày: “Chỗ rượu đó à?”

“Đó là... rượu ngon nhất trên thế gian này.” Bạch Đông Quân gằn từng chữ một. “Ngươi phải trả giá đắt.”

Lôi Mộng Sát thu tay, vẻ mặt hoang mang nhìn Tư Không Trường Phong một cái. Tư Không Trường Phong đáp lại hắn bằng một ánh mắt càng hoang mang. Thiếu niên trẻ tuổi này võ công kém nhất ở đây, vì sao giọng điệu lại lớn lối nhất?

Bạch Đông Quân đột nhiên quát khẽ một tiếng: “Tiểu Bạch!”

Nơi này chỉ có mình hắn họ Bạch, nhưng đương nhiên không phải hắn gọi bản thân.

Lúc này sàn nhà đột nhiên chấn động, như có thứ gì đó bên dưới muốn xuyên qua sàn gỗ lao lên!

“Thằng nhóc nhà ngươi nuôi cái gì dưới hầm thế?” Tư Không Trường Phong kinh ngạc hỏi.

“Tiểu Bạch!” Bạch Đông Quân lại quát lớn.

Chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, toàn bộ sàn nhà trũng xuống. Lôi Mộng Sát và Tư Không Trường Phong lùi sang một góc, Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế cũng lùi ra cửa. Bọn họ đều lộ vẻ kinh hãi, chỉ có Bạch Đông Quân vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, y giang hai tay, thứ vừa chui từ dưới hầm ra đã nâng y lên.

Cuối cùng mọi người cũng thấy được nó.

Đó là một con rắn lớn óng ánh như ngọc, dài tới gần mười trượng, nó nâng người, khiến quán rượu gần như chật cứng. Nó có vẻ bất mãn vì phải ở dưới hầm lâu ngày, thân hình vặn vẹo một hồi lâu mới ổn định lại. Khi nó vặn người, bàn ghế cũng bị xoắn thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng nhó thở ra một hơi dài rồi yên tĩnh lại. Ngay sau đó nó cúi người xuống, âm u lè lưỡi rắn, bình tĩnh nhìn những người bên dưới.

Bạch Đông Quân đứng trên đầu con rắn lớn, nghiêm túc lặp lại với Châm bà bà: “Phải trả giá đắt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play