Xe ngựa đi cả ngày rồi thì Bách Lý Đông Quân mới tỉnh dậy khỏi hôn mê, y cảm thấy toàn thân bủn rủn, khó chịu khó tả, miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện Ôn Hồ Tửu đang nhìn y với ánh mắt lạnh như băng.
“Tỉnh rồi?” Ôn Hồ Tửu lạnh nhạt nói một câu.
Bách Lý Đông Quân giơ tay ôm đầu: “Ta đã uống bao nhiêu...”
“Một mình uống rượu của một bàn, ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ tới giữa trưa ngày mai cơ?” Ôn Hồ Tửu liếc mắt nhìn y.
Bách Lý Đông Quân thử đứng dậy: “Ta ngủ lâu lắm rồi à? Sao ta cảm thấy xương cốt khắp người tan ra thành từng mảnh?” Nhưng Bách Lý Đông Quân vừa vươn người là cảm thấy dưới chân vướng víu. Y cúi đầu, phát hiện một thanh trường kiếm đang để ngang dưới chân mình. Y cau mày, cúi người cầm lấy trường kiếm, nhẹ nhàng rút nửa thanh kiếm ra, chỉ cảm thấy trên thân kiếm như bao phủ bởi một làn hơi nước, có một mùi hoa sen nhàn nhạt, y ngơ ngác; “Sao lại có một thanh bảo kiếm thế này? Từ đâu ra?”
“Ngươi không nhớ à?” Ôn Hồ Tửu nghi hoặc quan sát y một chút: “Đây là bảo kiếm cấp Tiên Cung mà thiếu trang chủ của Danh Kiếm sơn trang Ngụy Trường Phong rèn ra, tên là Bất Nhiễm Trần. Lúc đó ngươi còn nói nhất định phải mang nó đi.”
“Ừm... có chút ấn tượng.” Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Nhưng... sao lại tới tay ta?”
“Sao lại tới tay ngươi?” Ôn Hồ Tửu cười lạnh một tiếng, vươn tay tới, nhắm thẳng vào yết hầu Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân sửng sốt, kinh hãi hét lên: “Ngươi làm gì đó!” Tiếp đó Ôn Hồ Tửu vung tay xuống, đoạt lấy thanh trường kiếm này, hắn khẽ nhíu mày: “Thật sự... Không nhớ được vì sao thanh kiếm này lại nằm trong tay ngươi?”
Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải cậu giúp ta đoạt lấy?”
“Mẹ ngươi có tìm sư phụ dạy kiếm thuật cho ngươi không?” Ôn Hồ Tửu hỏi.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Không có.”
“Ngươi đã học kiếm thuật bao giờ chưa?”
“Dốt đặc cán mai.”
“Nhưng hôm qua ngươi đã dùng kiếm pháp tuyệt diệu nhất thế gian.”
“Hả?”
“ Hơn nữa, công lực trên người đã tới cảnh giới Kim Cương!” Ôn Hồ Tửu trừng mắt với Bách Lý Đông Quân, quát khẽ.
Bách Lý Đông Quân chớp chớp mắt: “Cậu, cậu đang nói gì vậy?”
“Thật sự... không biết gì ư?” Ôn Hồ Tửu giơ tay che trán, khẽ lắc đầu: “Xem ra chỉ có về Càn Đông Thành mới có thể biết đáp án.”
Bách Lý Đông Quân lấy lại thanh kiếm từ tay Ôn Hồ Tửu, nói: “Cậu, ta không biết cậu đang nói gì, nhưng ta muốn xác nhận lại một chuyện với cậu.”
“Nói đi.”
“Thanh kiếm tuyệt thế tên là Bất Nhiễm Trần này, có phải từ nay nó thuộc về ta không?”
“Đúng vậy.”
“Đi! Về Càn Đông Thành, cho cha mẹ mở mang tầm mắt!”
————————————————————————————————
Thiên Khải Thành.
Hoàng thành đế đô của Bắc Ly, là đô thành lớn nhất toàn bộ Bắc Ly, cũng là nơi tập trung tiền của trong thiên hạ, quyền lực trong thiên hạ và tài tử trong thiên hạ.
“Một kẻ ngày nào cũng chỉ biết đọc sách đến chết mà cũng xứng với bốn chữ ‘thiên hạ kỳ tài’?” Trong một khoảng sân hào hoa phú quý, một võ sĩ cầm kiếm nhìn thư sinh cầm sách đi qua đi lại, nói với vẻ khinh thường.
“Đọc sách trong thiên hạ, tìm hiểu chuyện thiên hạ.” Một vị công tử trẻ tuổi mặc giáp nhẹ, gương mặt tuấn tú đi ra từ trong điện. “Làm sao ngươi hiểu được tâm của vị công tử đa tài này.”
“Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường.” Thư sinh buông sách trong tay xuống, quay người sang hướng khác. “Sau ngày hôm nay là ta đọc xong sách ở đây rồi, ta sẽ lên đường.”
“Công tử định đi đâu?” Công tử mặc giáp nhẹ hỏi.
Thư sinh mỉm cười, chỉ về phương nam: “Thì tới Nam Quyết.”
“Nam Quyết đường xá xa xôi, xưa nay không hòa thuận với Bắc Ly ta. Công tử chỉ là một thư sinh, cẩn thận kẻo có đi mà không có về.” Vị võ sĩ kia có vẻ rất khinh thường thư sinh vẫn luôn ở trong phủ ăn uống chùa.
Thư sinh quay người, đặt sách trong tay xuống bàn đá, cõng cái rương đựng sách ở bên cạnh lên: “Ta chỉ yêu đọc sách mà thôi, chính trị trong sạch, thiên hạ thái bình. Đã từng nghe nói có người yêu đọc sách mà đắc tội với người khác chưa? Ta đi chuyến này chắc chắn sẽ về, một năm sau gặp lại.”
Công tử mặc giáp nhẹ mỉm cười: “Mong được gặp lại người.”
“Đúng rồi, có một con bồ câu đưa thư của ngươi vừa bay về.” Thư sinh ném cái ống trúc cho công tử giáp nhẹ. “Chắc là từ nơi rất xa, bồ câu có vẻ rất mệt mỏi.”
“Bồ câu đưa thư trong phủ ta chưa bao giờ đưa thư cho người xa lạ, ngươi làm sao lấy được!” Võ sĩ kia quát khẽ.
“Cách điều khiển bồ câu, học trong sách.” Thư sinh xoay người vẩy nhẹ tay. “Tạm biệt.” Nói xong sải bước ra sân.
Võ sĩ kia rất bất mãn, nhưng vị công tử mặc giáp nhẹ lại lắc đầu: “Không cần cảm thấy bất mãn, đừng nhìn hắn suốt ngày chỉ biết đọc sách, hắn là người có đại tài.”
“Tay thì trói gà không chặt, trăm việc không có gì dùng được, ấy là thư sinh.” Võ sĩ lắc đầu.
Công tử mặc giáp nhẹ mỉm cười: “Đúng vậy. Xem xem là ai đưa thư... Ai u, nét chữ thế này chắc không phải Lôi Mộng Sát rồi, là Lạc Hiên. Lạc Hiên, Danh Kiếm sơn trang...” Nụ cười của công tử mặc giáp nhẹ từ từ biến mất, cuối cùng cau mày, sau khi đọc xong lại dùng thốn kình vê nát tờ giấy trong tay.
“Sao vậy?” Võ sĩ hỏi.
“Xem ra... thật sự không thể không ra khỏi Thiên Khải Thành một chuyến.” Vị công tử kia thở dài một tiếng.
Trên đường lớn, xe ngựa của Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Đông Quân đang phóng như bay, Ôn Hồ Tửu ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, còn Bách Lý Đông Quân mân mê thanh kiếm ‘Bất Nhiễm Trần’, dáng vẻ hết sức vui mừng.
“Đào thiết tinh trong năm ngọn núi và sáu đấu kim anh mới rèn ra. Sau khi rèn xong còn tắm tiên khí trong hồ sen trên núi cao ngàn trượng suốt ba năm, khó lường khó lường. Kiếm này giết người mà không dính máu, vào bùn mà chẳng hôi tanh, cậu ơi, thật sự thần diệu như vậy à? Cậu nói xem kiếm này thần diệu như vậy, liệu có thể vào kiếm phổ, lên làm Thập Đại Danh Kiếm không?”
Ôn Hồ Tửu không buồn nhấc mí mắt lên: “Kiếm có thể vào kiếm phổ hay không phải nhìn người cầm kiếm chứ không phải nhìn kiếm.”
“Sau khi về ta sẽ bảo mẹ tìm cho mình một vị đại sư kiếm đạo, chăm chỉ luyện kiếm. Lần sau gặp tên Tư Không Trường Phong kia cũng có thể đánh với hắn một trận!” Bách Lý Đông Quân thu kiếm lại, vén rèm xe ngựa: “Cậu, sắp đến nơi rồi.”
Ôn Hồ Tửu gật đầu, nói đầy ẩn ý: “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Hai canh giờ sau, ba chữ ‘Càn Đông Thành’ trang trọng uy nghiêm cũng đập vào mắt bọn họ, mà cách thành nửa dặm đã có gần trăm thiết kỵ đang chờ đợi. Bách Lý Đông Quân nhìn một cái thăm dò rồi nhảy từ trong xe ngựa xuống, giọng nói đầy vui sướng: “Trần phó tướng, sao các ngươi lại tới! Đã lâu không gặp.”
Khóe miệng vị tướng quân mặc giáp nặng kia co giật một chút, không đáp lời Bách Lý Đông Quân mà chỉ bước tới một bước, vứt một cái xích sắt ra. Hai bên lập tức có binh lính chạy tới nhận lấy xích sắt.
“Người đâu, trói Bách Lý Đông Quân lại cho ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT