Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của các kiếm khách, Lôi Mộng Sát cũng ngơ ngác: “Rốt cuộc bọn họ làm sao vậy? Cái gã Bách Lý Đông Quân này đang dùng kiếm pháp gì?”

Ánh mắt Lạc Hiên vẫn luôn dõi theo thanh kiếm trong tay Bách Lý Đông Quân, miệng lẩm bẩm: “Tây Sở kiếm ca, Vấn Đạo Vu Thiên.”

“Kiếm là kiếm, ca là ca, ta chỉ thấy kiếm chứ có nghe lời hát nào đâu?” Lôi Mộng Sát hỏi.

“Có là vì người hát đã chết, thế gian chỉ còn lại kiếm này, hỏi với trời xanh.” Lạc Hiên nói.

“Đợi đã! Tây Sở kiếm ca.” Rốt cuộc Lôi Mộng Sát cũng phản ứng lại: “Là Tây Sở kiếm ca năm xưa một kiếm đối phó với chín ngàn Phá Phong Quân?”

“Tây Sở Nho Tiên ngâm nga lời hát, Kiếm Tiên cầm kiếm, trên thành Lạc Tang, một thanh kiếm một khúc ca đấu với chín ngàn Phá Phong Quân. Sau ngày hôm đó, Nho Tiên kia hộc máu chết trên tường thành, trường kiếm của Kiếm Tiên gãy mũi, nhuốm máu sa trường. Lạc Tang Thành bị phá, Tây Sở mất nước. Kiếm khách duy nhất có thể so bì với Lý tiên sinh trong học đường đã ngã xuống, thiên hạ không còn ai thấy được Vấn Đạo Vu Thiên. Nhưng hôm nay, chúng ta lại được thấy.” Lạc Hiên lau nước trên khóe mắt: “Là may mắn của kiếm khách chúng ta.”

“Ta cũng nghe truyền thuyết này rồi, ta không phải kiếm khách, không có nhiều cảm thán như các ngươi. Ta chỉ có một thắc mắc.” Lôi Mộng Sát nhìn lên trên đài: “Con mẹ nó vì sao Bách Lý Đông Quân lại biết kiếm thuật này?”

Điệu kiếm vũ của Bách Lý Đông Quân càng lúc càng nhanh, vừa rảo bước tung hoành, vừa cao giọng cười dài.

“Ha ha ha ha ha! Sảng khoái sảng khoái!”

“Còn có rượu không!”

“Cho ta rượu!”

“Tiểu công tử, tiếp lấy!” Vương Nhất Hành vung trường kiếm, hất một bình rượu trên bàn lên đài. Bách Lý Đông Quân nhận lấy vò rượu, ngửa đầu lên uống một hớp, thân hình lắc lư, Bách Lý Đông Quân cười nói: “Hóa ra đây là kiếm thuật, đây là kiếm thuật!”

“Đợi đã, ngoài kiếm ra! Hình như còn một bài ca!”

“Hát thế nào nhỉ!”

“Cầm kiếm lên chín tầng trời...” Kiếm của Bách Lý Đông Quân bỗng ngừng lại.

“Có bài ca thật này!” Lôi Mộng Sát sửng sốt.

Bách Lý Đông Quân đờ đẫn một lát, đột nhiên vung kiếm: “Không nhớ được không nhớ được, đúng là mới nghe trong mộng thôi. Múa kiếm tiếp thì hơn, múa kiếm tiếp nào!”



Hắn đã quên mất trên đài còn có một người, chỉ lo múa điệu kiếm vũ tuyệt thế của mình. Trường bào phất phới, kiếm khí bừng bừng, thi thoảng lại uống một ngụm rượu, cuồng ngạo như tiên nhân hàng thế.

Chỉ trong giây lát, mọi người như thấy được kiếm tiên trẻ tuổi một người một kiếm ngăn trước mặt Phá Phong Quân dũng mãnh nhất thế gian.

Tống Yến Hồi thu kiếm, như đang quan sát điệu kiếm vũ này.

“Yến Hồi.” Lão già Thành Dư khẽ nhíu mày.

Đúng là điệu kiếm vũ tuyệt thế, nhưng lão già Thành Dư vẫn nhận ra Bách Lý Đông Quân không phải kiếm khách chân chính, hắn có điệu kiếm vũ tuyệt thế nhưng không có thủ đoạn đối địch. Tống Yến Hồi chỉ tạm thời bị điệu Tây Sở kiếm ca này làm cho chấn động, nhưng nếu đánh tiếp, trong vòng trăm chiêu Tống Yến Hồi sẽ thắng. Tống Yến Hồi cũng thầm hiểu chuyện này, nhưng hiện giờ hắn chỉ quan sát điệu kiếm vũ kia, im lặng không nói gì.

“Vô Song Thành có một đệ tử như vậy, thật hiếm có.” Ôn Hồ Tửu nói đầy ẩn ý.

Lão già Thành Dư quay đầu lại nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Bách Lý hầu gia, thật to gan.”

Ánh mắt Ôn Hồ Tửu cũng lạnh băng: “Lão già Thành Dư ngươi là người trong giang hồ, định quản chuyện của triều đình à?”

“Là chuyện của triều đình hay là chuyện của giang hồ?” Lão già Thành Dư cười lạnh một tiếng.

Trên đài, rốt cuộc Bách Lý Đông Quân cũng thu kiếm, hắn chống kiếm xuống đất, đôi mắt gần như nhắm lại, miệng lẩm bẩm: “Kiếm này, dùng xong rồi.”

Tống Yến Hồi đột nhiên cúi mình hành lễ: “Công tử kiếm thuật tuyệt thế, xứng với danh kiếm cấp Tiên Cung này.”

“Ngươi từ bỏ?” Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Tống Yến Hồi.

Tống Yến Hồi cười nói: “Thứ ta nhận được hôm nay nay còn quý giá hơn thanh kiếm này. Từ nhỏ ta đã dùng Thủy Nguyệt kiếm vốn đã quen tay. Chẳng qua phụng lệnh sư phụ, không thể không tới lấy kiếm. Nhưng ta không bằng ngươi, kiếm nên là của ngươi.”

“Nhưng ngươi vẫn còn đứng.” Bách Lý Đông Quân lảo đảo: “Còn ta... sắp ngã rồi.”

“Kiếm thuật của ngươi cao minh hơn ta, thứ thua kém chỉ là thuật giết người. Hôm nay chỉ so kiếm chứ không đọ chuyện giết người.” Tống Yến Hồi lại thi lễ, tiếp đó đi xuống đài. Lão già Thành Dư thần sắc nghiêm nghị, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì, chỉ vỗ vai hắn: “Thái độ của ngươi đối với kiếm đúng là không biết nên nói gì cho phải.”

“Thế mới xứng hai chữ Vô Song chứ.” Tống Yến Hồi cười nói.

“Tây Sở kiếm ca, phối với Bất Nhiễm Trần. Kiếm này không uổng.” Ngụy Trường Phong cắm thanh Bất Nhiễm Trần vào vỏ kiếm, đưa cho Bách Lý Đông Quân: “Bách Lý công tử, thanh kiếm này là của ngươi.”

Ngụy Đình Lộ thở dài: “Đưa thanh kiếm này cho hắn là đắc tội với Vô Song Thành đấy.”



“Nhưng kết giao được với phủ Trấn Tây Hầu và Lão Tự Hào Ôn gia.” Ngụy Trường Phong nhướn mày: “Vụ giao dịch này, không lỗ.”

“Bất... Bất Nhiễm Trần. Tuyệt điệu!” Bách Lý Đông Quân nhận lấy Bất Nhiễm Trần, tiếp đó thân thể ngã ngược ra sau. Cũng may một người đỡ được y kịp thời. Ôn Hồ Tửu lắc đầu: “Đúng là bất ngờ, một thanh kiếm tốt như vậy mà bị thằng nhóc nhà ngươi lấy được!”

Ngụy Trường Phong cười nói: “Được thấy kiếm pháp tuyệt diệu như vậy, tiểu công tử lấy kiếm này cũng không có gì hổ thẹn.”

“Nếu đã vậy, xin cáo từ!” Ôn Hồ Tửu cõng Bách Lý Đông Quân lên, nhìn sang phía đám người Lôi Mộng Sát: “Mấy vị công tử có muốn thanh Bất Nhiễm Trần này không?’

“Thanh Bất Nhiễm Trần này thì không cần.” Thanh Ca công tử Lạc Hiên giơ tay, nhận lấy Thanh Ca kiếm mà Ôn Hồ Tửu đưa trả.

“Nhưng thanh kiếm mà Ôn tiên sinh đang cõng, ta lại rất muốn.” Người nói tiếp là Mặc Trần công tử.

“Có lẽ ở đây có rất nhiều người muốn!” Liễu Nguyệt công tử ngồi trong kiệu cười nói.

“Nhưng chúng ta là công tử, không thể tùy ý ra tay đoạt đồ của người khác.” Lôi Mộng Sát nói lời cuối.

Thất phu vô vội, mang ngọc thành tội. Tuy tiểu công tử của Bách Lý gia không phải thất phu, nhưng khối ngọc này lại quá hi hữu, ngay cả thân phận Bách Lý tiểu công tử cũng không thể bảo hộ được! Hơn nữa có một việc hắn nhất định phải xác định với phủ Trấn Tây Hầu, nếu chuyện này xảy ra vấn đề, như vậy e là phủ Trấn Tây Hầu cũng gặp tai họa ngập đầu!

“Cáo từ.” Đương nhiên Ôn Hồ Tửu cũng hiểu chuyện này, cõng Bách Lý Đông Quân lên, tung người nhảy ra ngoài gian nhà.

Trong sân, có ít nhất mười mấy kiếm khách đồng thời đứng dậy, xoay người định đuổi theo.

Ôn Hồ Tửu cõng Bách Lý Đông Quân, đi ngang qua đám người Lôi Mộng Sát, quay đầu nhìn lại: “Bắc Ly bát công tử, danh bất hư truyền.”

“Có lẽ sang năm sẽ là cửu công tử.” Lôi Mộng Sát cười nói.

“Cửu công tử?” Ôn Hồ Tửu tung người rời khỏi.

Lôi Mộng Sát hạ giọng lẩm bẩm tự nói: “Cửu công tử, tửu công tử, thú vị.”

Tiếp đó bốn vị công tử nghiêng người, ngăn trước cửa, chặn đường đám kiếm khách kia.

Lôi Mộng Sát ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Các vị kiếm khách, mời ăn xong bữa tiệc này rồi hãng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play