Ngụy Đình Lộ bước lên trước vài bước rồi cất cao giọng nói: “Đây là thanh kiếm cấp Vân Thiên cuối cùng mà Ngụy mỗ chế tạo trong cuộc đời này. Nếu không có danh kiếm cấp Tiên Cung hiện thế, như vậy... đây là thanh kiếm cuối cùng của Ngụy mỗ.”

“Kiếm tên, Trường Ca!”

Mọi người đồng thời nhìn sang phía Vô Song Thành.

Quả nhiên lần này Vô Song Thành tới đây là có chuẩn bị trước, họ muốn lấy thanh kiếm Vân Thiên cuối cùng của trang chủ Danh Kiếm sơn trang Ngụy Đình Lộ.

Nhưng Thành Dư trưởng lão của Vô Song Thành chỉ nhấp một ngụm trà nóng, chậm rãi nói: “Có muốn thanh này không?”

Đệ tử trẻ tuổi kia khẽ nhíu mày: “Đúng là kiếm tốt.”

“Đáng tiếc.” Thành Dư trưởng lão thở dài một tiếng.

Vô Song Thành không có ai đứng dậy.

Bọn họ có vẻ không hứng thú với thanh kiếm Trường Ca này.

Cuối cùng, sau khi đợi một lát, có một kiếm khách nhảy lên trên đài.

“Truyền nhân của Ảnh Tông.” Ôn Hồ Tửu cười nói: “Vốn tưởng rằng Vô Song Thành kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ là người đầu tiên đi lên, không ngờ kế hoạch của bọn họ lại rơi vào khoảng không, đành phải tự lên đánh.”

“Còn có ai muốn lấy kiếm không?” Ngụy Đình Lộ cười hỏi.

Không ít người đã từ bỏ thanh kiếm cuối cùng này, cho nên lúc trước bọn họ đã dốc toàn lực chiến đấu. Bây giờ dưới đài chỉ còn lác đác vài người có thể giao chiến với truyền nhân của Ảnh Tông, đại đa số mọi người lắc đầu lia lịa, chỉ có vài người lên đài vì thanh kiếm Trường Ca kia nhưng chỉ vài kiếm đã bị đánh xuống.

“Xem ra thanh Trường Ca kiếm này là của ngươi rồi.” Ngụy Đình Lộ cười nói.

Truyền nhân Ảnh Tông nhìn về phía Vô Song Thành: “Bọn họ không định tới lấy à?”

“Bọn họ có mong muốn khác.” Ngụy Đình Lộ cười nói.

“Đợi đã!” Một âm thanh đột nhiên vang lên từ trên trời.

Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng, mái tóc cũng bạc trắng từ trên trời lướt tới, hạ xuống vững vàng trên đài, vung trường kiếm trong tay: “Ta tới lấy kiếm.”

Còn kiếm trong tay hắn như khắc từ một khối ngọc thạch hoàn chỉnh, phía trên lấp lánh ánh sáng, chưa đề cập tới chuyện sắc bén, riêng vẻ ngoài đã là cực kỳ đẹp đẽ.

“Kiếm đẹp lắm.” Ngụy Đình Lộ tán thưởng :”Vị thiếu hiệp này có kiếm tốt như vậy mà còn tới đây muốn đoạt lấy Trường Ca kiếm, có phải tham lam quá không?”

“Ta muốn đưa cho tiểu thư nhà ta làm quà, tiểu thư nhà ta giỏi đánh đàn cầm, chẳng phải rất hợp với thanh Trường Ca kiếm của ngươi ư?” Nam tử tóc trắng nhướn mày nói.

“Tại hạ Tống Trần thuộc Ảnh Tông, xin được nghe đại danh của các hạ.” Truyền nhân Ảnh Tông nhìn lướt qua thanh kiếm đẹp đẽ của đối phương, cúi đầu hỏi.



“Bạch Phát Tiên.” Nam tử tóc trắng ngạo nghễ đáp.

Tống Trần sửng sốt: “Bạch Phát Tiên, xin hỏi các hạ tới từ môn phái nào?”

“Ta tên Bạch Phát Tiên, đương nhiên tới từ Thiên Ngoại chi thiên.” Bạch Phát Tiên giơ thanh kiếm đẹp đẽ trong tay lên: “Đánh đi?”

“Nhanh lên, đừng để tiểu thư chờ lâu!” Một người áo tím xuất hiện dưới đài từ lúc nào chẳng hay, đang sốt ruột hô với Bạch Phát Tiên trên đài.

Ôn Hồ Tửu nhìn Bách Lý Đông Quân đã say như chết bên cạnh, cười nói: “Đúng là âm hồn bất tán, lai gặp bạn cũ.”

Đạo sĩ núi Thanh Thành Vương Nhất Hành lẩm bẩm: “Thiên Ngoại chi thiên, Bạch Phát Tiên, đúng là thú vị.”

Bạch Phát Tiên chậm rãi xoay người, tiếp đó trường kiếm ra tay, nhắm thẳng vào Tống Trần. Tống Trần rảo bước lướt lướt đi, trong kiếm pháp của Ảnh Tông bọn họ thì kiếm pháp chỉ là thứ hai, bộ pháp mới là thứ nhất. Ảnh Tông Bộ mà luyện tới cực hạn thì một người có thể biến thành ba người, một kiếm cũng có thể biến thành ba kiếm. Mà hiển nhiên Tống Trần đã được chân truyền, dưới bộ pháp của hắn, ba bóng người lấp lóe xung quanh Bạch Phát Tiên.

“Lợi hại.” Bạch Phát Tiên tán thưởng, thanh kiếm đẹp đẽ trong tay xoay chuyển, chặn một kiếm nhắm thẳng yết hầu của Tống Trần, lại xoay chuyển, chặn một kiếm phía sau, lại xoay chuyển, gạt một kiếm từ trên trời giáng xuống.

Kiếm của Tống Trần rất nhanh, bộ pháp cũng rất nhanh, nhanh tới mức người dưới đài không thấy được tung tích.

Còn kiếm của tóc bạc lại rất chậm, rất ưu nhã, cũng rất... đẹp.

Đẹp như kiếm của hắn vậy.

“Lên!” Bạch Phát Tiên tung người nhảy lên, trường bào phất phới.

Vương Nhất Hành thở dài: “Kết thúc rồi.”

“Rơi.” Trường kiếm của Bạch Phát Tiên giáng xuống.

‘Keng’ một tiếng, hai thanh trường kiếm giao nhau, kiếm của Tống Trần bị đánh rơi xuống đất. Bạch Phát Tiên hạ xuống, giơ tay nắm lấy yết hầu: “Kiếm là kiếm, khinh công là khinh công. Dùng khinh công để chơi kiếm thuật, không phải chính đạo.”

Người áo tím dưới đài thở dài: “Bản thân ngươi vốn là tà đạo, lại nói người khác không phải chính đạo.”

“Xin thiếu hiệp buông tay.” Ngụy Đình Lộ chậm rãi nói.

“Nếu ta không buông thì sao? Nếu vừa rồi ta không tránh được chiêu kiếm đó, ta đã chết rồi.” Khóe miệng Bạch Phát Tiên hơi nhếch lên.

“Ta nói, buông tay.” Ngụy Đình Lộ vung ống tay áo, trừng mắt nhìn Bạch Phát Tiên một cái.

Hắn không mang kiếm trên người, nhưng Bạch Phát Tiên lại cảm nhận được kiếm khí cực mạnh.

“Hóa ra đây mới là cao thủ.” Bạch Phát Tiên buông Tống Trần ra, bỗng thấy hứng thú.



“Bạch Phát, trở về.” Một giọng nữ từ xa vọng lại, âm thanh dịu dàng uyển chuyển, rất dễ nghe. Chỉ là mệnh lệnh đơn giản nhưng lại khiến người nghe rung động cõi lòng.

Bạch Phát Tiên lập tức thu kiếm, mỉm cười hỏi Ngụy Đình Lộ: “Ta có thể lấy kiếm không?”

“Là để vị cô nương vừa nói sử dụng?” Ngụy Đình Lộ hỏi.

“Đúng vậy.” Bạch Phát Tiên trả lời.

“Vậy thì, mời.” Ngụy Đình Lộ lùi lại phía sau một bước.

“Ngươi biết tiểu thư nhà ta?” Bạch Phát Tiên nghi hoặc hỏi.

Khóe miệng Ngụy Đình Lộ nhướn lên: “Ta còn biết cả Thiên Ngoại Thiên cơ.”

“Bạch Phát Tiên, đừng nói nữa.” Nam tử áo tím quát.

“Thú vị.” Bạch Phát Tiên nhấc thanh cầm kiếm lên, tung người xuống đài.

Dưới đài có không ít người căm hận bất bình, thanh kiếm cấp Vân Thiên cuối cùng trong đời Ngụy Đình Lộ nhưng lại rơi vào tay hai kẻ khó hiểu. Còn Vô Song Thành kia, vì sao vẫn không có động tĩnh?

“Không hổ là người có thể đấu kiếm với Liễu Nguyệt công tử, kiếm thuật còn cao hơn tưởng tượng của ta.” Ôn Hồ Tửu mỉm cười.

Bạch Phát Tiên đang định quay người bỏ đi, lại gặp phải ánh mắt của Ôn Hồ Tửu, sửng sốt: “Sao ngươi cũng ở đây?”

“Thật thiếu lễ phép, nhưng ngươi không nói câu này, ta còn tưởng ngươi đang theo dõi chúng ta.” Ôn Hồ Tửu lung lay chén rượu trên tay: “Uống một chén rồi đi.”

“Rượu của Ôn gia, ta không dám uống.” Bạch Phát Tiên lắc đầu.

“Vậy ngươi có xem thanh kiếm tốt hơn trong tay ngươi không?” Ôn Hồ Tửu lại hỏi.

“Tốt hơn kiếm trong tay ta?” Bạch Phát Tiên sửng sốt, tiếp đó đột nhiên quay người.

Ngụy Đình Lộ đứng trên đài ngạo nghễ tuyên bố: “Hôm nay Ngụy Đình Lộ còn có một chuyện, mong các vị hào kiệt chứng kiến. Hôm nay ta sẽ lùi về Chú Kiếm Các, chỉ làm thợ rèn kiếm, không làm trang chủ Danh Kiếm sơn trang nữa. Con trai ta, Ngụy Trường Phong sẽ thừa kế chức vị của ta.”

Thợ rèn kiếm trẻ tuổi vẫn luôn đứng bên cạnh bàn của Ôn Hồ Tửu mỉm cười, nói với Ôn Hồ Tửu: “Tiên sinh, rượu ở đây đã đủ chưa?”

“Ha ha ha ha, đủ rồi, mời ngươi đi đi.” Ôn Hồ Tửu cười nói.

Thợ rèn kiếm trẻ tuổi tung người nhảy lên, đứng trên đài.

Hóa ra hắn chính là trang chủ tiếp theo của Danh Kiếm sơn trang, Ngụy Trường Phong.

“Đây là khuyển tử Ngụy Trường Phong, thế nhân đều biết Ngụy Đình Lộ ta hai mươi ba tuổi đã kế thừa chức trang chủ Danh Kiếm sơn trang, năm đó ta rèn được ba thanh kiếm cấp Vân Thiên, đoạt hết danh tiếng trong đại hội thử kiếm lần đó. Cha ta lập ta làm trang chủ, không ai dám nói một câu. Mà ngày hôm nay, khuyển tử mười chín tuổi đã có thể lên làm trang chủ.” Ngụy Đình Lộ dừng lại một chút, tiếp đó lớn tiếng nói: “Chỉ vì khuyển tử làm ra, kiếm cấp Tiên Cung!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play