Sáng sớm hôm sau.

Rốt cuộc Tư Không Trường Phong cũng tỉnh, hắn cảm thấy toàn thân thoải mái không nói nên lời, nhưng lúc đứng dậy lại thấy hơi choáng váng. Hắn định thần nhìn kỹ lại, phát hiện mình bị tống vào một vò rượu.

“Sao... sao lại thế này?” Tư Không Trường Phong kinh hãi.

“Tỉnh rồi à? Tới ăn sáng không?” Một giọng nói gọi hắn, Tư Không Trường Phong quay đầu lại, thấy Bách Lý Đông Quân đang ngồi cạnh đó, ăn màn thầu uống cháo trắng. Tư Không Trường Phong nhảy khỏi vò rượu, day day huyệt Thái Dương: “Có chuyện gì vậy?”

“Hôm qua ngươi ngất xỉu, cậu đã cứu ngươi lại.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Mạng ngươi còn lớn, gặp được cậu của ta. Ngươi có biết cậu thích nhất là gì không?”

“Là gì?” Tư Không Trường Phong ngất ngư ngồi xuống, nhận lấy cái màn thầu mà Bách Lý Đông Quân đưa tới.

“Cậu của ta có một sở thích được viết trên áo là ‘độc chết ngươi’. Còn có một sở thích không viết lên áo là cứu sống ngươi. Khi còn trẻ cậu của ta hành tẩu trên giang hồ, thích nhất là dùng độc độc chết người rồi lại lấy độc trị độc, cứu sống người. Cho nên có người gọi cậu là Độc Bồ Tát. Ối, sao con này vẫn còn?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt

Tư Không Trường Phong nhìn theo ánh mắt Bách Lý Đông Quân, hoảng sợ. Chỉ thấy một con rắn nhỏ màu xanh bò ra từ cổ áo của hắn, âm u lè lưỡi rắn.

“Thêm cơm thêm cơm.” Bách Lý Đông Quân giơ đũa kẹp lấy con rắn nhỏ kia.

“không muốn sống nữa à!” Một tiếng quát khẽ vang lên. Ôn Hồ Tửu đẩy cửa phòng, giơ tay, đôi đũa trong tay Bách Lý Đông Quân lập tức gãy rời, con rắn xanh nhỏ kia nhảy lên trời, trở lại tay Ôn Hồ Tửu rồi bò vào tay áo của hắn. Tiếp đó bọ cạp ba đuôi, cóc áo hoa, rết hai đầu, nhện đỏ cũng bò khỏi bình rượu, chui vào tay áo của Ôn Hồ Tửu.

“Có thấy kinh không?” Bách Lý Đông Quân hỏi Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong nhìn màn thầu trong tay, bỗng thấy khó mở miệng.

“Mấy thứ kinh tởm ấy đã cứu mạng ngươi đấy.” Ôn Hồ Tửu ngồi xuống cầm lấy một đôi đũa: “Ăn đi.”

Bách Lý Đông Quân cười tủm tỉm: “Cậu, cơm nước xong, chúng ta đi đâu?”

“Về Càn Đông Thành.” Ôn Hồ Tửu không buồn chớp mắt.

“Bây giờ Cố gia đã an toàn, con phố kia cũng khôi phục lại như trước, hay là cậu cho ta ở lại bán rượu thêm mấy hôm?” Bách Lý Đông Quân dò hỏi.

“Cơm nước xong thì đi.” Ôn Hồ Tửu nhấn mạnh.

“Cậu, trước đây cậu đâu có như vậy!” Bách Lý Đông Quân đập bàn mắng.

Ôn Hồ Tửu gõ thẳng lên đầu Bách Lý Đông Quân: “Mẹ ngươi nói lần này mà ta không dẫn ngươi về, lần sau sẽ hạ Toản Tâm Trùng trong rượu của ta. Khi còn nhỏ mẹ ngươi đã từng làm vậy rồi! Ngươi đừng có hại ta!”



“Độc thuật của cậu mà thua mẹ ta á?” Bách Lý Đông Quân không tin.

“Nhưng mẹ ngươi biết làm nũng.” Vị ca ca tốt nổi tiếng của Ôn gia thở dài một tiếng.

“Vậy Tiểu Bạch thì sao?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.

“Ngươi làm cách nào mang nó đến?”

“Ban ngày ngủ, buổi tối dẫn rắn đi, chạy một mạch trong đêm.”

“Ta liên hệ với đệ tử Ôn gia gần đây, bọn họ sẽ dẫn nó về Càn Đông Thành, yên tâm đi.”

Bách Lý Đông Quân bĩu môi nhìn sang phía Tư Không Trường Phong.

“hắn không chung đường với chúng ta, đừng nghĩ tới chuyện dẫn hắn về Càn Đông Thành.” Ôn Hồ Tửu lập tức nhìn ra tâm tư của y.

“Vì sao? Dù sao Trường Phong cũng không việc gì, tới Càn Đông Thành chơi mấy tháng cũng có sao đâu?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.

“Hắn trúng độc của ta.” Ôn Hồ Tửu uống một hớp cháo.

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong ngơ ngác: “Độc gì?”

“Ngũ Độc Đoạn Trường. Ta cũng không giải được.” Ôn Hồ Tửu vẫn bình tĩnh uống cháo.

“Vì sao?” Hai người khó hiểu.

Ôn Hồ Tửu lấy từ trong lòng ra một tấm bản đồ, đặt trước mặt Tư Không Trường Phong, sau đó lại ngửa đầu uống một hớp cháo, lau miệng nói: “Tới nơi này, ở đó có một gã tên là Tân Bách Thảo. Ta tự nhận là trong thiên hạ không có ai không hạ độc chết được, hắn tự xưng là người chết cũng có thể cứu sống. Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn tỷ thí. Ta dùng Ngũ Độc Đoạn Trường tạm thời ngăn chặn thương thế của ngươi, ngươi mang độc tố khắp người này tới chỗ hắn, hắn sẽ tự biết là ta bảo ngươi tới. Hắn sẽ dốc toàn lực cứu sống ngươi để chứng minh hắn mạnh hơn ta. Đợi sau khi Ngũ Độc được giải, vết thương cũ của ngươi sẽ tái phát, chắc chắn hắn sẽ cho rằng đây là mai phục của ta, lại dùng hết khả năng để cứu ngươi.”

“Dược Vương - Tân Bách Thảo?” Tư Không Trường Phong sửng sốt.

Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Hắn có cứu được không?”

“Ai mà biết được? Dù sao ta cũng không trị được, ta là người hạ độc chứ có phải đại phu đâu.” Ôn Hồ Tửu nhún vai: “Đi đi, ngươi chỉ có mười ngày.”

“Mười ngày sau thì sao?”



“Sau mười ngày, Ngũ Độc Đoạn Trường phát tác, không tới một canh giờ sau ngươi sẽ chết, trước khi chết ruột gan tan nát, rất kích thích.” Ôn Hồ Tửu vỗ vai Tư Không Trường Phong: “Cảnh tượng đó, tốt nhất là đừng thấy. Đi đi!”

Ba người tới cửa Sài Tang Thành, Ôn Hồ Tửu mua một con ngựa cho Tư Không Trường Phong, lại mua một bình rượu: “Tâm trạng ra sao? Chuyến đi này có thể không về được đâu.”

“Đa tạ tiền bối.” Tư Không Trường Phong nghiêm mặt nói.

“Cảm ơn ta à? Sống chết ra sao còn chưa biết được mà.” Ôn Hồ Tửu cười nói.

“Ta vốn tưởng mình sẽ chết trên đường, không ai hỏi tới. Nhưng mấy ngày nay được gặp nhiều anh hùng hào kiệt như vậy, cảm thấy rất tiếc nuối. Dù chết ra sao, trước khi chết vẫn muốn phóng ngựa giơ roi, nâng bầu rượu, say trong làn gió xuân!” Tư Không Trường Phong quay đầu ngựa, lại buộc thương bên người, treo bình rượu bên hông: “Bách Lý Đông Quân, ta sẽ không chết, chúng ta gặp lại tại giang hồ!”

“Nhớ đấy, đừng có chết!” Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong giơ roi thúc ngựa đi khỏi, cao giọng hô.

Tư Không Trường Phong phất tay, không nói gì.

“Là người nên đứng trong giang hồ.” Ôn Hồ Tửu cười nói.

Bách Lý Đông Quân giơ khuỷu tay thúc Ôn Hồ Tửu một cái: “Cậu, vậy cậu nói xem ta có phải người nên chết trong giang hồ hay không?”

“Không phải.” Ôn Hồ Tửu ngưng cười.

“Thế là người thế nào?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Người bị cha mẹ giơ gậy đánh chết.” Ôn Hồ Tửu giơ tay gõ đầu Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân xoa đầu: “Cậu, ta có một chuyện nhỏ nhờ cậu. Ta có thể theo cậu về Càn Đông Thành, hơn nữa sau này sẽ tập võ nghiêm túc, ngoan ngoãn đọc sách.”

“Nhưng làm sao...” Ôn Hồ Tửu nhướn mày.

“Cậu có thể dẫn ta tới một nơi không?” Bách Lý Đông Quân cười nói.

“Đừng nghĩ tới Thiên Khải Thành, ta sẽ bị ông nội ngươi đánh chết mất.” Ôn Hồ Tửu thở dài, từ nhỏ Bách Lý Đông Quân đã quấn lấy hắn đòi hắn dẫn tới Thiên Khải Thành uống Thu Lộ Bạch. Nhưng Thiên Khải Thành là nơi tiểu công tử của Bắc Ly gia tuyệt đối không thể đặt chân tới.

“Không cần tới Thiên Khải Thành, cứ dẫn ta đi dọc giang hồ được không?” Bách Lý Đông Quân cất cao giọng nói.

Ôn Hồ Tửu sửng sốt: “Ngươi còn thấy hứng thú với giang hồ?”

“Ta đã thấy Bắc Ly bát công tử, gặp được Tư Không Trường Phong. Ta vừa thấy một góc của giang hồ này, dù sao cũng là tiện đường, hay là cậu cứ dẫn ta theo, lên đường tới giang hồ thật sự!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play