Dịch: Athox

Đại đương gia của Cố gia chết ly kỳ nơi đất khách quê người, tin tức được đưa về là đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo nhưng thi thể không được chuyển về. Có điều Cố phủ mới để tang được mấy ngày lại bỗng đổi thành đồ đỏ.

“Xung hỉ xung hỉ.” Một nam tử trung niên ục ịch vẻ mặt tươi cười ngồi ở cửa đón khách, vừa vẫy tay với khách khứa vừa lặp đi lặp lại câu này.

“Bây giờ Cố gia và Yến gia, hai thế lực mạnh mẽ liên thủ, sau này chắc chắn Cố gia sẽ càng hưng thịnh hơn hiện tại, xin Tam gia đừng quá lo lắng.” Khách đến vỗ nhẹ lên vai hắn rồi đi vào phòng tiếp đón.

Vị được gọi là tam gia này đương nhiên chính là một trong những người thống trị thực tế của Cố phủ hiện tại - Cố tam gia, còn vị Cố ngũ gia kia không xuất hiện trong tầm mắt mọi người mà náu mình giữa đám người, âm thầm bảo hộ an toàn trong Cố phủ ngày hôm nay.

Dù sao cũng là chuyện lớn nhất trong khu vực Tây Nam mấy năm nay, khách khứa liên miên không dứt, hết cả buổi sáng vẫn không dừng lại, mãi tới khi sắp trưa, khách đã ngồi đầy đại sảnh, nhưng vẫn có ba bàn phía trên không một bóng người. Cố tam gia khẽ nheo mắt: “Sắp tới giờ tốt rồi mà.”

“Huệ Tây Quân đến.” Một âm thanh hùng hậu vang lên, lập tức ngắt đứt suy nghĩ của Cố tam gia, hắn vội vàng cúi đầu, khom lưng, cung kính tới cực hạn, cúi đầu gập gần tới mặt đất: “Bái kiến Huệ Tây Quân!”

Huệ Tây Quân chậm rãi ra khỏi xe ngựa, hắn mặc bộ y phục quý phái nhưng khí sắc lại không được tốt, sắc mặt hơi vàng, quầng mắt cực thâm, tay còn cầm một cái khăn tay, đi vài bước là không nhịn được ho khan vài tiếng. Hắn gật đầu coi như đáp lời Cố tam gia, ngay sau đó bước vào sảnh tiếp đón. Hắn hạ giọng nói với người bên cạnh: “Kém xa đại đương gia Cố gia.”

“Cố tam gia, Cố ngũ gia, tuy có uy danh nhưng tài cán có hạn, cho nên nhiều năm rồi mà không thể quản lý chuyện trong nhà.” Người hầu bên cạnh nhỏ giọng đáp.

Huệ Tây Quân lắc đầu: “Chẳng khác nào nô tài.”

Người hầu mỉm cười: “Khu vực Tây Nam sau này, chắc là của Yến gia rồi.”

Có vẻ Cố tam gia đã đoán trước chuyện Huệ Tây Quân sẽ lạnh nhạt như vậy, hắn đứng dậy, mỉm cười lạnh lùng, tiếp đó ngẩng đầu, trong lòng phát lạnh, vì hắn đối mặt với một đôi mắt.

Càng thêm lạnh lẽo, mang theo một chút tà khí sát ý.

“Bạch Giao Môn.” Cố tam gia khẽ nhíu mày.

Cho dù trước nay luôn mặc áo trắng che mặt đi lại trong khu vực Tây Nam, nhưng tới tham gia hôn lễ trong phủ mà vẫn mặc áo trắng như vậy, có vẻ quá thiếu tôn kính.

Cố tam gia nhìn người trên xe kéo: “Bạch Vô Hạ phó môn chủ.”

Bạch Vô Hạ kia nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt: “Tam gia, có phải đang cảm thấy chúng ta mặc đồ trắng tới tham gia hôn lễ của quý phủ là không thích hợp?”

Cố tam gia mỉm cười: “Đúng là không thích hợp.”



“Vậy chúng ta đi nhé?” Bạch Vô Hạ cười một tiếng.

Cố tam gia sửng sốt.

“Ta đi rồi, cũng khó mà trả lời Yến Biệt Thiên.” Bạch Vô Hạ nói năng không hề kiêng kỵ.

Sau lưng Cố tam gia đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Chẳng qua là vai phụ lướt ngang qua mà thôi, chẳng lẽ lại thật sự chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử. Chúng ta mặc áo trắng như vậy, không khéo vị nhị công tử ương bướng không chịu nghe lời kia lại càng vui vẻ?” Bạch Vô Hạ cúi đầu hỏi.

Cố tam gia vẫn im lặng không nói gì.

“Khởi giá, về...” Bạch Vô Hạ đột nhiên cất cao giọng hô.

Cố tam gia vội vàng nghiêng người: “Bạch phó môn chủ, mời vào.”

“Cố tam gia, trong khu vực Tây Nam này, nếu Cố tam gia muốn sống tiếp, ta xin khuyên ngươi một câu.” Bạch Vô Hạ ngồi trên xe kéo, được nâng vào trong phủ. Lúc đi ngang qua người Cố tam gia, hắn hạ giọng nói: “Làm dê quen rồi, có thể dựa vào việc được che chở để sống sót. Nhưng nếu một con sói có trái tim dê, như vậy bất luận là con sói từng là đối thủ hay con dê từng ngoan ngoãn dịu dàng, đều sẽ giết nó. Hiểu không?”

Ánh mắt Cố tam gia hiện vẻ hung ác.

“Ánh mắt này đúng rồi.” Bạch Vô Hạ cười nói.

Cố tam gia nhìn lên trời, lau mồ hôi trên trán: “Người của Yến gia vẫn chưa tới à?”

“Còn thời gian hai nén hương nữa là tới giờ lành.” Quản gia của Cố phủ đi tới nói.

“Vị đương gia kia không tới, giờ lành cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.” Cố tam gia thở dài.

“Mộc Ngọc Hành - Yến gia, đến!”

Cố tam gia đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một đội nhân mã lớn nhất từ sáng tới giờ đang đi tới trước cửa Cố phủ. Quản gia liếc mắt một cái, cảm thán: “Yến đại đương gia làm vậy là đưa toàn bộ Yến gia đến đây rồi.”

Trên xe ngựa, một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cường tráng, mặc một bộ trường bào tinh xảo quý phái, phía trên được khảm ngọc thạch sang trọng. Bên hông hắn dắt một thanh trường đao lớn, toát lên vẻ mạnh mẽ. Từ khi hắn bước chân xuống, Cố phủ vốn đang xôn xao lập tức tĩnh lặng hơn vài phần.

“Yến Biệt Thiên.” Bạch Vô Hạ ngồi trong sảnh, nhìn cảnh tượng bên ngoài, lẩm bẩm một tiếng.

Yến Biệt Thiên đứng thứ ba trong nhà, khi hắn mười chín tuổi, đại công tử Yến gia vốn là người thừa kế đột nhiên chết đuối. Khi hắn hai mốt tuổi, nhị công tử bị kẻ thù giết chết. Khi hắn hai sáu tuổi, cha hắn cũng mất. Hắn trở thành đương gia trẻ tuổi nhất của Yến gia trong ba đời này. Những việc này trông thì là trùng hợp, nhưng trong mắt dại đa số mọi người, nó quá trùng hợp. Yến Biệt Thiên hành động như sấm rền gió cuốn, tài năng cao siêu, nếu không phải Cố gia cũng có một Cố Lạc Ly tài hoa tuyệt thế, vị trí đứng đầu khu vực Tây Nam đã là của hắn từ lâu rồi.



“Tam gia.” Khác với Huệ Tây Quân và Bạch Vô Hạ, Yến Biệt Thiên rất cung kính, như vãn bối gặp mặt trưởng bối, làm một đại lễ.

“Yến đương gia, mời vào, mời vào.” Cố tam gia vội vàng nghiêng người.

Yến Biệt Thiên gật đầu, dẫn người nhà tiến vào.

Mọi người thấy nhân số Yến gia đến đây, cũng lắp bắp kinh hãi.

Chỉ riêng khách khứa của Yến gia đã tương đương với một nửa số người của tất cả các môn phái khác, thế này là định hôn lễ xong thì tiếp quản luôn Cố gia à?

Khách khứa đều ngồi xuống.

Cũng chỉ còn một lát là đến giờ lành.

Cố tam gia chạy vào nhà, lau mồ hôi trên trán: “Mau mời tân lang tân nương ra đây!”

Cố Kiếm Môn mặc quần áo đỏ, còn có Yến Lưu Ly đội khăn voan đỏ được người khác dẫn từ hai bên đi vào. Cố Kiếm Môn mặt không biểu cảm, Yến Lưu Ly rảo bước bình tĩnh.

Không nhìn ra chút vui mừng nào, cũng không thấy được chút phẫn nộ nào.

Bạch Vô Hạ liếc mắt sang Huệ Tây Quân, Huệ Tây Quân cũng nhìn lướt qua hắn.

Rất nhiều người ở đây chỉ là bị bắt phải tới chứng kiến kết cục của trận tranh đoạt hạng nhất này. Chỉ có hai người bọn họ thân phận đặc thù, thứ họ mong được xem hơn, đương nhiên là một trò hay.

Nhưng nếu khấu đầu rồi, trò hay cũng sẽ kết thúc.

“Khách khứa còn chưa tới hết, sao tiệc mừng đã bắt đầu rồi.” Một giọng nói trẻ tuổi đột nhiên vang lên.

Cố tam gia cả kinh, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa.

Một thiếu niên nhanh nhẹn trông mới mười bảy mười tám tuổi đang đứng trước cửa.

Bạch Vô Hạ nở nụ cười.

Quả nhiên vẫn có trò hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play