Tình cảm của Hạ Tử Luân đối với Hạ Y được thông báo là đã chuyển thành thích. Mặc dù sau đó vẫn chưa chịu tăng thêm, nhưng Hạ Y hẳn quen với trường hợp của thế giới trước, không có cằn nhằn bất mãn thái quá nữa, vẫn là đều đặn công việc theo đuổi anh mọi ngày. Nhờ thế mà Hạ Tử Luân càng tự nhiên hơn, không còn cứng ngắc hành vi của cô như ban đầu nữa, chính bản thân anh cũng nhận ra mình là ngày càng cưng chiều tình cảm với cô em gái này, chẳng khác nào tiếp nhận, song vẫn là không tiết chế được.

Hạ Tử Luân với công việc cùng chức quan không nhỏ thế kia thì không thể không sắm cho mình một căn nhà lớn riêng. Anh chủ yếu là sinh hoạt ở đó, có dịp mới về nhà vài hôm. Nhưng mấy ngày nay có Hạ Y nhõng nhẽo, vẫn là vui vẻ tình nguyện ở lại ăn ngủ ở Hạ gia.

Hôm nay như thường lệ, Hạ Tử Luân vừa thay đồ xuống lầu, thấy ba mẹ Hạ ngồi ở ghế sô pha cười cười nói nói gì đó. Mẹ Hạ phát giác ra anh, quay lại ngoắc ngoắc tay.

"Tiểu Luân, ba mẹ bảo này."

Hạ Tử Luân thấy mẹ gọi thì cũng lễ phép đáp lại: "Vâng, con nghe ạ?", vừa nói vừa nhanh nhẹn bước xuống bậc thang.

Đợi cho Hạ Tử Luân xuống tới ngồi vào ghế, mẹ Hạ tươi cười ôn tồn noí: "Ba mẹ tính thế này. Y Y cũng đã đến lúc tìm kiếm một vị hôn phu vừa ý, cha mẹ định hứa hôn con bé với một quý tử của các bạn mẹ. Sau đó sẽ cho hai đứa gặp nhau hòng bồi dưỡng tình cảm, con thấy thế nào?"

Nghe thấy mẹ Hạ nhắc đến chuyện cưới gả Hạ Y, sắc mặt Hạ Tử Luân cư nhiên trầm xuống.

"Mẹ thấy con có vẻ thân với con bé nhất, chắc cũng biết mẫu người con bé thích là gì chứ? Có thể gợi thử cho ba mẹ xem nào."

"Con..."

"Hử? Con sao thế? Có gì khó nói à?" Thấy Hạ Tử Luân cứ ậm ừ không nói, mẹ Hạ khó hiểu nhíu mày.

"Mẹ." Hạ Tử Luân ngẩng đầu, kiên định nhìn mẹ Hạ: "Nếu con nói người Y Y thích là con, mẹ có đồng ý không?"

"Hàm hồ!" Cha Hạ phản ứng nhanh, kích động đứng lên đập bàn lớn giọng: "Hai đứa là anh em đấy! Mày có biết mày đang nói cái gì không?"

"Anh em thì thế nào! Chẳng phải chỉ là trên danh phận thôi sao! Con và Y Y kỳ thực chưa hề chung huyết thống!" Hạ Tử Luân không phục cãi lại.

"Mày... Mày..." Cha Hạ tức đến không động được, bàn tay run run chỉ vào Hạ Tử Luân trợn mắt nhìn anh. Mẹ Hạ lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đỡ lấy cha Hạ, quay snag nghiêm mặt nhìn Hạ Tử Luân.

"Ông à, bình tĩnh đã. Tiểu Luân, con nói nghiêm túc cho mẹ, hôn sự của Y Y không phải là thứ có thể đem ra đùa."

Hạ Tử Luân sắc mặt không đổi: "Mẹ, con nghiêm túc. Y Y là thích con, con cũng muốn cùng em ấy..."

"Đủ! Thằng nghịch tử này! Mày hết người để trêu ghẹo rồi hả!? Bây giờ đến Y Y con bé mày cũng không buông tha sao!"

"Đừng tưởng tao không biết cái thói ăn chơi thích trêu hoa ghẹo nguyệt của mày. Y Y còn nhỏ chưa hiểu sự đời, mày tính làm hư cả con bé mới vừa lòng phải không!" Cha Hạ hai mắt đỏ ngầu trừng trừng Hạ Tử Luân, quát một trận rồi đứng thở hổn hển, xem ra là vô cùng tức giận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play