Vưu Nhã nghe thấy chất giọng quen thuộc, khẽ rùng mình đưa mắt sang nhìn.
Lưu Duật đứng ở phía cửa nhà ăn, mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên, tức giận nhìn Vưu Nhã, cậu hôm nay chỉ mới tới trễ có mấy phút, nữ nhân không biết điều kia lại dám làm loạn.
Lưu Duật cất bước tiếng gần đến phía Ái Lạc, bầu không khí trong nhà ăn chợt im lặng như tờ. Bởi vì Vưu Nhã đứng chắn Ái Lạc, nên mọi người đang dò nghĩ Lưu Duật đến đây là vì Vưu Nhã, chỉ riêng Hạ Y ngồi dửng dưng xem trò vui, cô đã đoán chắc được chuyện gì sẽ xảy ra, không có mệt não mà đi đoán xem nam chính Lưu Duật kia sẽ lên tiếng vì ai.
Cả Vưu Nhã cũng nghĩ rằng Lưu Duật là đang muốn cùng mình chống lại tiện nhân kia, ánh mắt lấp lánh mong chờ nhìn cậu ta, còn tỏ vẻ đắc ý liếc sang Ái Lạc .
Nhưng nằm ngoài như đoán của cô ta, Lưu Duật thản nhiên đi lướt qua Vưu Nhã . Đến khi cô ta nhận ra, đã thấy mình bị đẩy xa sang một bên, còn Lưu Duật đang đứng ngay trước mặt Ái Lạc, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô, mày nhăn lại, nhẹ nhàng lấy khăn tay ra phủi đi chỗ thức ăn đang dính đầy trên người cô, sau đó quàng tay ôm lấy bả vai dìu Ái Lạc đi ra khỏi nhà ăn. Lúc đến gần Vưu Nhã cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
"Duật!" Vưu Nhã cảm thấy chính mình đang trở thành trò đùa, mọi người trong nhà ăn đều chuyển hết ánh mắt qua người cô ta như một kẻ thứ ba không biết hổ thẹn chen chân vào tình yêu của người khác. "Anh vì tiện nhân đó mà trở mặt với em?!"
Lưu Duật liếc sang Vưu Nhã, từ trong khóe mắt tỏa ra hàn khí bức người, làm cô ta ngay lập tức im bặt, không ngăn được cơ thể mình không ngừng run rẩy.
"Lật mặt?" Lưu Duật nhếch khóe môi khinh bỉ, dùng thái độ xa cách mà nói, "Vưu tiểu thư, cô dựa vào cái gì mà dám nói như vậy? Thân là vị hôn thê của tôi, cô tốt nhất nên biết thân biết phận một chút, đừng để cho tôi xem thường cô. Nói không chừng sau khi hủy hôn, tôi và cô có thể suôn sẻ đường ai nấy đi, còn nếu không... hậu quả cô tự biết."
"Hủy... hủy hôn? Anh!!" Vưu Nhã nghe thấy hai từ này sắc mặt trắng bệch, ấm ức trợn mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt. Rõ ràng người ở bên Lưu Duật phải là cô ta, vậy mà vì cái gì lại như vậy?
Lưu Duật nói cũng không thèm nói nữa, hừ lạnh một tiếng rồi ôm Ái Lạc đi khỏi nhà ăn.
Lưu Tử Luân còn đang ngớ người nhìn sự việc vừa mới diễn ra trước mắt. Một lúc sau mới hồi thần, nhanh chóng bưng khay dọn dẹp rồi gấp gáp đi tìm Ái Lạc cùng Lưu Duật.
Mọi người thấy hết chuyện vui, xì xầm một chút rồi cũng không để ý ba người kia nữa, thoáng chốc trở lại tiếp tục hoạt động của mình.