**Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.**
Hạ Y vốn tư thế ngủ không thoải mái nên ngủ không sâu, bị đồng hồ sinh học trong đầu đánh thức. Cô mở mắt, xoay xoay cổ, không quên nhìn nam hài đang nằm trên người mình vẫn còn đang an ổn ngủ.
Glenn đầu tựa gần cổ Hạ Y, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài rũ xuống, mái tóc bởi vì cú ngã xốc tối qua nên có chút rối, hơi thở hắn đều đặn, hoàn toàn không có dấu hiệu bị động tỉnh.
Hạ Y không nhịn được muốn ngắm Glenn một chút, mặc dù hắn chỉ mới chín tuổi, thế nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp hút người, có thể nhìn ra được dáng vẻ tuyệt thế sau này, tựa thiên thần xa ngã, trong sáng mà tội lỗi.
Hạ Y đang suy nghĩ không biết có nên gọi hắn dậy hay không thì cảm giác người Glenn khẽ nhích, hàng mi run nhẹ, từ từ mở mắt. Cô cũng kịp dời tầm mắt mình đi, làm một mặt bình thường như cũng vừa mới dậy.
Glenn đầu tiên là thoát khỏi người cô, ngồi sang một góc khác, ánh mắt lại không chuyển dè chừng nhìn cô.
Nhìn gì! Bà đây mới chưa làm gì ngươi đâu!
Hạ Y bị nhìn đến có chút lúng túng: "Điện hạ, người dậy rồi."
"Ừm."
"Điện hạ còn nhớ hôm qua không, là thần ngỏ ý muốn ôm người ngủ, thật chỉ như vậy..."
"Ừ."
"V-Vậy thần đi chuẩn bị bữa sáng cho người..." Hạ Y nói xong nhanh chân xuống giường, cúi chào hắn một cái rồi ra khỏi phòng.
Thực lòng cô có chút kì quái, nhóc con này sao sau một đêm lại trở nên nhu thuận hơn rồi?
Glenn ngồi trầm mặc trên giường.
Tối hôm qua, hắn rõ ràng ngủ được. Đây là lần đầu tiên trong một năm qua kể từ đêm đáng khiếp hôm đó, hắn ngủ ngon giấc...
Hạ Y rất nhanh đem bữa sáng lên, lần này là của đầu bếp hoàng gia làm.
Glenn nhìn những món nhàm chán trước mặt, hơi nhíu mày.
"Đây là món của nhà bếp?"
Hạ Y không rõ nghiêng đầu: "Vâng. Sao thế ạ?"
"Ta không ăn. Đem xuống."
"Không được đâu điện hạ, bữa sáng cung cấp năng lượng cho một ngày của người đó. Người cũng nên ăn một chút đi..." Hạ Y khuyên nhủ.
"Ta nói không thích! Sao ngươi lắm lời thế!?" Glenn gắt gỏng lớn giọng, mặt tự nhiên có chút hồng hồng.
Hạ Y mím mím môi, rốt cuộc gật đầu: "Được rồi. Vậy thần bảo nhà bếp làm món khác cho người..."
"..."
Glenn không nói nữa, một mặt chán ghét quay sang hướng khác.
Hạ Y thật bất đắc dĩ. Nhóc con này, thái độ lại thay đổi thất thường thế chứ!
Cô ngoài mặt không tỏ thêm điều gì, nhu thuận quay ra khỏi phòng, đóng cửa.
Khép cửa lại, Hạ Y chưa vội đi ngay, cô đứng tại cửa trầm mặc. Ánh mắt sâu thêm mấy phần.
Giả ngây ngô không hiểu sự đời thế là đủ rồi.
Người đọc ngôn tình lâu năm như cô, sao có thể xa lạ những cái tình tiết ấu trĩ này? Glenn đây chính là dở chứng.
Hắn đang mong muốn một món ăn vừa mới lạ lại vừa ấn tượng.
Hạ Y nhoẻn miệng cười, cô hiển nhiên biết mình phải làm món gì thay thế rồi.
Từ hôm đầu tiên cô đích thân làm bữa sáng cho Glenn, khi Hạ Y bưng khay ăn xuống lầu, quản gia nhìn thấy đã kinh ngạc thốt lên:
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy điện hạ ăn nhiều đến vậy đấy!"
Đúng vậy, Hạ Y sau đó hỏi thêm qua, quản gia kể lại, những năm này điện hạ của bọn họ ăn uống thất thường, có khi nếm một miếng rồi tuyệt không động nữa. Lâu lâu mới miễn cưỡng ăn nhiều hơn, nhưng cũng không lần nào sạch chén như lần này.
Hạ Y từ đó đã cảm thấy món ăn của mình trở nên đặc biệt đối với hắn. Có khi đã trở thành món khoái khẩu của hắn.
Vậy thì cứ thuận theo lý mà hành chương đi!
Hạ Y sau khi đã kĩ càng chắc chắc rồi càng không nán lại lâu, nhanh chóng xuống phòng bếp muốn mượn một góc nhỏ.