"Nhất Bác, đây là bức vẽ hôm nay anh vẽ, em xem giúp anh, nó có vấn đề gì không?"
Vương Nhất Bác cắn đầu bút chì, cầm lấy bản thiết kế do anh Lưu đưa đến, một bên gặm móng tay trái, một bên dùng ngón tay trỏ vạch lên nhìn xem, "nó không phải ở chỗ đây, là ngay tại chỗ này, nơi đây, chỗ kết nối mạch điện hình như có vấn đề, để em nhìn một chút."
Vương Nhất Bác vừa nói vừa kéo mảnh giấy qua, đánh dấu một đường, bắt đầu phân tích, "anh nhìn xem nơi đây, anh mắc nối tiếp nhau, nếu chỗ này bị hỏng, toàn bộ bộ phận sẽ bị tê liệt." Cậu lấy bút chì vẽ nhẹ vào chỗ đó và nói với anh Lưu, "thật ra cách giải quyết cũng dễ dàng thôi, phần này, phần này, phần này..."
Cậu nói mấy câu như thế, Anh Lưu đẩy kính lắng nghe, rồi chợt nhận ra mà thở dài, "được rồi Nhất Bác, nhìn em nhỏ hơn anh, nhưng về phương diện này lại thông minh hơn anh rất nhiều, đúng là một thiên tài nhỏ."
Vương Nhất Bác bĩu môi xấu hổ cười, "nào có cái gì gọi là thiên phú....em học rất kém, chỉ là em và anh trai của mình đã thỏa thuận rằng, khi anh ấy trở thành sinh viên đại học sư phạm Bình Thành, em phải học tập chăm chỉ, để đuổi kịp anh ấy."
"Kỳ thật tiếng anh của em không được tốt." Vừa nói cậu vừa khẩn trương nhìn anh Lưu, "tối nay anh có thể giúp em học bổ túc không, em mời anh ăn hamburger."
"Thằng nhóc này, tại sao không hỏi anh, anh còn đang lãnh lương ở trong nước, Lưu ca không cần em mời, buổi tối em đến ký túc xá tìm anh, anh sẽ giảng cho em."
Vương Nhất Bác mỉm cười, cúi đầu xuống, để lấy lại bản thiết kế. Mấy ngày trước, cậu tìm được hai du học sinh người Trung Quốc trong vòng kết nối, đưa tiền mua lại thẻ thư viện của bọn họ, lén lút mượn sách từ thư viện, có những chỗ không có phiên dịch cậu không hiểu được, còn anh Lưu lại là một sinh viên xuất thân từ trường đại học ngoại ngữ, nói tiếng anh vô cùng lưu loát, làm người khác phải ghen tị.
Lúc ra ngoài, gió lạnh ban đêm vẫn quấn chặt lấy quần áo của cậu, sau khi cậu qua đây, cậu lại cao thêm, giày đã chật đến mức không mang được nữa, nên cậu phải miễn cưỡng thay một đôi giày thể thao, để mang vào mùa đông, chân vẫn còn lạnh, cậu mang thêm hai đôi tất, cậu nghiến răng gắng gượng mà đi.
Vương Nhất Bác nhanh chân đi đến một cửa hàng bán hamburger gần ký túc xá, cậu nhớ rằng anh Lưu thích món hamburger kẹp thịt bò ở đây nhất, Vương Nhất Bác mua hai cái, mua thêm một ít khoai tây chiên, cùng một lon cocacola, sau đó ôm vào lòng rồi chạy về thật nhanh.
Anh Lưu chưa ăn tối, khi nhìn thấy hamburger của Vương Nhất Bác, anh từ chối hai lần, sau đó cuối cùng vẫn là nhận lấy. Vương Nhất Bác không ăn, cậu ăn rau hầm không có mùi vị ở nhà ăn, ở đây tìm được đầu bếp người Trung thật sự rất khó. Vì vậy cậu nuốt nước bọt khi nhìn thấy cái miệng dính đầy dầu mỡ của anh Lưu.
Anh Lưu ăn uống no nê, liền chỉ cho cậu hết những nội dung ở trong sách, những chỗ mà cậu không hiểu, anh còn tìm thêm một vài cuộn băng, và cuốn từ điển tiếng anh dày cộp, bỏ vào trong túi màu đen đưa cho cậu.
"Em còn nhỏ như vậy, nhưng học tiếng anh rất nhanh, đây, cuốn băng này là lúc trước anh dùng để luyện nói, ở Bình Thành không dễ dàng gì tìm được bản ghi âm gốc BBC, nhưng ở đây không cho phép nghe bằng radio, em đem giấu ở trong chăn mà nghe lén, cứ cầm lấy mà dùng, không cần phải trả gấp cho anh.
"Em rất cảm ơn Lưu ca, em nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập." Vương Nhất Bác cẩn thận đem nó ôm vào trong tay.
Cậu đến đây chớp nhoáng đã một năm rưỡi, có điều bọn họ đã kéo dài thời gian, phải hai năm rưỡi cậu mới có thể trở về, nhưng dù sao cậu cũng học được nhiều kỹ năng, cho nên cậu rất vui vẻ.
Nửa năm bọn họ sẽ được gọi về nhà, nhưng họ cần phải làm đơn, có rất nhiều người lớn hơn cậu, cho nên cậu cũng không muốn cạnh tranh với họ, cậu không biết tình hình ở nhà như thế nào, cũng không biết Tiêu Chiến đã viết cho cậu bao nhiêu thư, mẹ cậu ở nhà có mở ra đọc thay cậu hay không.
....
Hạ Thiên ngược gió lạnh vào nhà, rét đến mức sụt sịt, Trương Khải nằm trên giường xem sách, nhìn thấy anh trở về, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện lên một nụ cười. Tóc của hắn đã bạc gần hết, nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi, vẻ đẹp trai của tuổi trẻ thể hiện qua những thăng trầm của cuộc đời.
"Em về rồi."
Hạ Thiên chà xát hai tay vào nhau cho nóng lên, cởi bỏ quần áo lạnh buốt bên ngoài, làm ướt khăn lau mặt, bê một chậu nước ấm đến bên giường.
Trương Khải duỗi tay ôm lấy cổ anh, Hạ Thiên ôm lấy eo hắn, ý bảo hắn ngồi dựa vào đầu giường. Anh vạch chăn mền lên, dùng khăn lau thân thể cho hắn.
"Hôi không, haha." Trương Khải cười, nhéo nhéo mũi Hạ Thiên.
Anh cũng cười, cẩn thận lau cho hắn, "ừ, ông già hôi hám."
Anh nhéo nhéo chân Trương Khải, khiến cho Trương Khải bật cười, "từ từ, đau chết anh rồi, bạo lực gia đình a...."
"Ngược lại em mong anh đau." Hạ Thiên nói xong mang một cái đệm mới cho hắn, vừa trải lên lại bị Trương Khải làm ố vàng.
"Này! Anh cố tình phải không? Em vừa lau xong cho anh."
"Có lẽ em sẽ không yêu anh nữa, bởi vì anh đang làm phiền em." Trương Khải nhìn tấm nệm ướt, nói đùa, sau đó mặt rất nhanh thoáng buồn, "thật ra anh hy vọng em đừng yêu anh nữa, bỏ lại anh, em có thể về nhà."
Hạ Thiên đặt chậu nước bẩn xuống đất, ôm lấy hắn dùng sức mà hôn "không yêu anh thì cũng sẽ không yêu ai khác." Nói xong, lại hôn hắn, một lúc sau mới buông ra.
"Miệng anh khô hết rồi, cả ngày không uống nước, anh sợ đi tiểu đúng không? Không sao, anh cứ uống nhiều nước, nếu đau tiểu thì cứ tiểu, em sẽ chuẩn bị một trăm cái đệm, anh cứ tùy tiện mà tiểu.
"Hai ngày nay trời lạnh quá, lát nữa em sẽ nói với Tiêu Chiến, không cho cậu ấy ra ngoài, để cậu ấy ở nhà trông anh uống nước, cậu ấy không có cẩn thận như em, nhưng bất quá có thể giúp anh đổi đệm, loại chuyện nhỏ nhặt này với cậu ấy cũng không có gì khó."
Trương Khải thở dài, nhéo nhéo lỗ tai Hạ Thiên, "Thiên nhi, ở lại cùng anh em sẽ chịu khổ."
"Thì có làm sao, em hạnh phúc là được." Hạ Thiên lại trải một cái chăn mới, chuẩn bị đem chăn dơ đi giặt.
"Trước hết em phải đi gọi Tiêu Chiến về ăn cơm trước, rồi mang chăn đi giặt." Hạ Thiên nói xong, mặc áo bông đi ra ngoài.
Cây cổ thụ ngoài đồng ruộng vẫn lặng lẽ đứng đó, dưới tàn cây một bóng người gầy gò ngẩng đầu đứng đó, dù trong đêm tối, vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của anh, đôi mắt đó đang nhìn ánh sao sáng trên bầu trời.
Hạ Thiên ôm cánh tay đi qua, trời càng lúc càng lạnh, đi một lúc cảm giác như lạnh cóng cả lỗ tai.
"Một nghìn hai trăm hai mươi mốt.....một nghìn hai trăm hai mươi hai...." Thân ảnh kia loạng choạng, trong miệng lẩm nhẩm.
"A Chiến, đã đến giờ ăn cơm rồi." Hạ Thiên hét lên một tiếng, bóng dáng gầy gò xoay người.
"Hôm nay đợi mãi cũng không thấy cậu trở về."
"Có lẽ ngày mai nó sẽ xuất hiện, trời tối rồi, máy bay đang nghỉ ngơi, những con chim cũng đã đi ngủ." Hạ Thiên nói, rồi bước đến gần anh.
Bởi vì lạnh mà mũi của Tiêu Chiến đỏ lên, nhưng anh không sợ lạnh, khịt mũi một cái, chỉ chỉ lên bầu trời, "không có máy bay đâu, đã lâu rồi vẫn không có, em phải đợi khi nó xuất hiện."
"Em muốn ăn bánh trứng không?"
"Muốn ăn."
"Vậy bây giờ chúng ta trở về ăn cơm, sau đó đi ngủ, ngày mai em lại đến đây đợi, được không?"
"A! Em muốn ăn, được rồi, đi thôi."
Tiêu Chiến đứng dậy, phủi bụi trên mông, cẩn thận cầm lấy một cuốn sách đã cũ nát ở bên cạnh, ôm vào trong ngực, đi theo Hạ Thiên trở về.
Thôn Thảo Tiên từ lâu đã không còn gạch xanh ngói đỏ, càng về đêm, càng đổ nát, càng hoang vắng, phía xa chỉ có một căn nhà sáng đèn, đó là nhà của họ.
"A Chiến, trưa mai em có thể trở về nhà thay đệm cho chú Khải được không? Anh muốn vào thị trấn một chuyến."
"Vâng! Có thể."
"Nếu anh ấy bốc mùi, hãy lau sạch sẽ cho anh ấy, được không?"
Tiêu Chiến cười vỗ ngực, "vâng, em có thể."
"Được rồi, A Chiến của chúng ta là tốt nhất." Hạ Thiên sờ lên mái tóc đã dài của anh, mò đến vết sẹo kia.
"Khi nào thì em có thể tỉnh táo lại đây hả A Chiến?" Hạ Thiên nghĩ thầm, thở dài đau lòng.
Tiêu Chiến ôm lấy quyển sách, bước từng bước đi ra sau lưng Hạ Thiên, trong miệng lầm bầm, "máy bay, máy bay, máy bay lớn..."
"A Chiến, nghe chú Khải nói, hai ngày nay em đều vẽ tranh sao?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Thiên một lúc, tựa hồ hiểu được ý của anh, liền mở sách cho Hạ Thiên xem.
Giấy vở đã bị nhuộm bẩn thành màu nâu, nhăn nhúm lại, phía trên vẽ một đứa bé trai, với hai má phúng phính, cầm trên tay một cái cối xay gió.
"Đây là Nhất Bác, Tết Nguyên đán đã kết thúc, em ấy nói, em ấy sẽ trở lại đây bằng máy bay."
"Em phải đợi em ấy."
"Nhất định phải đợi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi về đến nhà. Tiêu Chiến vào trong, nhìn thấy Trương Khải, anh bước đến, dúi đầu vào lòng hắn, cọ cọ.
"Hôm nay con đợi máy bay, nó có đến không?"
"Dạ không, ngày mai con sẽ tiếp tục đợi."
"Em cảm thấy giống như Tiêu Chiến đã tỉnh lại một chút." Hạ Thiên để cơm trên bàn, nói, "cậu ấy cho em xem những bức tranh của Nhất Bác, càng lúc càng giống."
"Hy vọng là như vậy." Trương Khải xoa đầu Tiêu Chiến, dùng đôi tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt lạnh giá của Tiêu Chiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT