Nông Gia Cổ Đại - Chương 47:

Edit: Trí Tín

---------------------

"Còn có cái trán bị thương của cha ta xem ra cũng rất là nghiêm trọng, bị gia gia đập ra ba cái lỗ thủng, cũng không biết còn có thể lại tốt lên hay không..." Vẻ mặt Chu Di lo lắng sốt ruột.

Khoé miệng Chu lão gia tử giật giật, cũng không đợi ông nói cái gì, Chu Di lại nói tiếp: "Đại nãi nãi, cha ta bị thương nghiêm trọng như vậy, cần phải có tiền xem bệnh nữa nha!"

"Xem cái rắm, một đám tiểu phụ dưỡng các ngươi cũng xứng đi xem bệnh, đi chết đi..." Chu Di bị nước miếng của Chu mẫu phun cho đầy mặt.

Chu Di vươn bàn tay bụ bẫm đờ đẫn lau đi nước miếng trên mặt, cũng không biết loại virus này có nghiêm trọng hay không, đừng để bị lây bệnh điên này của Chu mẫu, nghĩ đến hắn cũng giống như Chu mẫu bộ dáng cuồng loạn, thân mình liền nhịn không được mà phát run.

Trận trò khôi hài này liền như vậy mà kết thúc, lăn lộn một phen lại trở về khởi điểm, hiện tại chỉ xem thượng phòng và nhị phòng ai có thể chịu đựng được lâu hơn mà thôi.

Chu lão nhị là kiểu người không chịu ngồi yên, tuy rằng không đi làm công, nhưng ở trong phòng hắn lại làm cho Chu Di không ít đồ chơi nhỏ. Phụ tử hai người sớm chiều làm bạn cảm tình càng thêm thâm hậu.

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang..." Chu Di nhìn món đồ chơi trong tay, miệng thì lải nhải, Chu lão nhị đang xem xét cái bào gỗ trên tay, nghe câu này cảm thấy sao lại quen như vậy, chợt nhớ ra, hẳn là mấy câu từ trong sách mà Chu lão tứ thường xuyên treo bên miệng!

"Nhi tử, lời này con nghe từ chỗ nào?" Chu lão nhị buông mộc bào trên tay xuống, ôm Chu Di vào trong lòng hỏi.

"Con nghe Tứ thúc đọc a, Tứ thúc đọc một lần con liền nhớ kỹ, cha, con có thông minh không." Chu Di dương khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ đắc ý.

"Có chứ, còn thông minh cực kỳ, nhi tử của ta là thiên tài a." Chu lão nhị vui sướng cười to, đồng thời âm thầm phát thệ ở trong lòng, nhi tử của ta thiên tư tốt như vậy, không đọc sách thật sự đáng tiếc, một khi phân gia, liền lập tức đưa nó đi đọc sách.

Chu Di cười tủm tỉm ôm lấy cổ Chu lão nhị, hạt giống đã gieo, liền chờ khai hoa kết trái.



Chu gia hiện tại như lâm vào bầu không khí kỳ quái, mấy phòng khác đối với nhị phòng đều áp dụng thái độ làm lơ, mà Chu lão gia tử đối với Chu lão nhị cũng không có biện pháp.

Edit: Trí Tín

Chu lão nhị nói chân mình bị đau, vô pháp làm việc, tự hắn không muốn làm, cả nhà cũng không thể cột đầu mà lôi cổ hắn đi, hơn nữa còn nói rõ hiện tại nếu không phân gia thì cứ như vậy mà ăn vạ, đánh cũng đánh, Chu lão nhị lại không sợ, cũng không thể không cho cả nhà hắn ăn cơm, buộc Chu lão nhị ra ngoài làm công là một chuyện, nhưng nếu như thật sự đói chết người, vậy thì lớn chuyện rồi.

Chu lão tam ở nhà được mấy ngày, nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Chu lão nhị, liền bám vào bên tai Chu lão gia tử ra cái chủ ý.

Chu lão gia tử vừa nghe, lập tức trừng mắt liếc hắn một cái: "Câm miệng đi, chủ ý như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, nàng dù sao cũng là chất nữ của ngươi, nếu thật làm ra chuyện như vậy, lão Chu gia chúng ta còn có thanh danh gì nữa?"

"Cha nha, trong thôn này người ta bán nữ hài nhi còn thiếu sao, cũng có thấy họ xảy ra chuyện gì đâu, mấy đứa nha đầu nhị phòng kia tại sao lại không thể bán!"

"Mấy nhà kia bán nữ oa là do trong nhà nghèo không xu dính túi, nhà chúng ta như vậy, nếu như bán nữ hài, còn không bị người ta khua môi múa mép sau lưng a." Chu lão gia tử không đồng ý. Ông là một người nam nhân cực kỳ sĩ diện, cho nên mới để ý người khác nói ông dựa vào nữ nhân mà làm giàu, đồng thời cũng là một người có tham dục khống chế cường đại, không chuẩn cho Chu lão nhị phân gia, trừ bỏ luyến tiếc một phần tiền bạc kia, càng thêm không thể chịu đựng được Chu lão nhị thoát ly tầm khống chế của mình.

Ông cho rằng một mảnh cơ nghiệp này của Chu gia là do ông tự mình đánh ra được, ông chính là niềm vinh quang của lão Chu gia, cho nên ông phải gìn giữ hết thảy những thứ này, mặc kệ như thế nào, cần nhất vẫn là thanh danh.

"Được rồi, đừng nói nhiều lời vô dụng nữa."

"Cha, hay là chúng ta cứ như vậy mà chờ xem, nếu như nhị ca hồi tâm chuyển ý, chúng ta liền không nói, còn nếu nhị ca về sau vẫn luôn ngoan cố như vậy, thì chúng ta liền giúp cho mấy đứa nha đầu tìm nhà tốt, nói không chừng nhị ca liền không nháo đòi phân gia nữa đâu!" Chu lão tam cười hì hì lấy tới cho Chu lão gia tử chút thuốc lá, vẻ mặt nịnh hót nói.

Chu lão gia tử phân biệt rõ lợi hại, phun ra một ngụm khói thuốc nói. "Vậy thì cứ từ từ xem đi."

"Ai, được, lão ngài tự mình suy nghĩ, chờ lần sau ta trở về mang theo sợi thuốc lá đến cho ngài, chính là cái loại tốt nhất kinh thành hiện nay a!"

Edit: Trí Tín

Hết chương 47: ./

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play