"Dạ, cha, lần này là chúng ta sai rồi, nói cho cùng cũng chỉ là thuận miệng, tự đáy lòng chúng ta cũng không phải nghĩ như vậy." Chu lão đại xin lỗi.
"Tốt, chuyện lần này coi như xé nháp cho qua, đều là người một nhà, sau này vẫn cùng nhau đồng lòng, đừng để xảy ra chuyện tương tự." Chu lão gia tử thấy Chu lão nhị cùng Vương Diễm tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng trước sau vẫn không nói cái gì, rất là vừa lòng.
Chỉ vậy cho qua? Chu Di lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
"Cha, cái gì kêu làm công a, Thục tỷ nói cả nhà chúng ta đều làm công cho Chu gia, con về sau có phải cũng làm công cho Chu gia hay không a?" Chu Di chớp cặp mắt ngây thơ hỏi.
Lời này làm thân hình Chu lão nhị cùng Vương Diễm chấn động, Vương Diễm mang theo tiếng khóc nức nở: "Cha bọn nhỏ..."
Nổi lòng Chu lão nhị chịu kinh hách, đúng vậy, có thân nhân như vậy cũng chỉ trách hắn xui xẻo, nhưng con của hắn dựa vào đâu phải chịu phần tội này, chẳng lẽ về sau cũng phải giống như hắn, làm thì nhiều, còn phải bị những người này khinh thường, sau lưng bị mắng là người hạ tiện?
Lời nói của Chu Di làm không khí ở thượng phòng vốn dĩ đã nhẹ nhàng lại lập tức khẩn trương lên, đặc biệt là thấy vẻ mặt xanh mét của Chu lão nhị cùng đôi tay nắm chặt.
Ánh mắt của Chu lão gia tử lập tức lóe lên: "Lục Lang ngươi nói mê sảng cái gì, người lớn nói chuyện tiểu hài tử bớt xen mồm."
Dưới đáy lòng Chu Di bĩu môi, ta nếu không nói chen vào, cha mẹ ta đã bị vài câu lời hay của ngươi lừa dối cho qua rồi.
Chu lão nhị nắm rồi lại buông tay, lập đi lập lại nhiều lần, hít sâu một hơi nói: "Cha, để chúng ta phân ra đi thôi."
"Cái gì!"
Lời nói của Chu lão nhị như đất bằng dậy sấm, oanh tạc đám người thượng phòng phải kêu ra tiếng, trừ Chu lão tứ vẫn luôn làm bích hoạ.
Chu Dương cũng biết cái nhà này không thể nào rời được nhóm người nhị phòng, chuẩn xác mà nói là rời không được tiền công của Chu lão nhị, nếu không có đầu thu từ Chu lão nhị, nói không chừng hắn còn không thể đi đọc sách.
"Nhị thúc, người đây là nói lời gì, gia gia cùng nãi nãi còn khoẻ mạnh, người lại muốn phân gia, này chính là bất hiếu." Chu dương lớn tiếng nói.
"Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, câm miệng cho ta." Đáng tiếc Chu lão nhị không thèm tiếp chiêu của hắn, một câu nói làm cho hắn sặc trở về.
Edit: Trí Tín
Chu Di cười cong cong mắt nhìn sắc mặt bị nói cho đỏ bừng của Chu Dương, tâm tình thật tốt, hắn phát hiện chỉ cần lão cha không bị cái gọi là "Thân tình" che mắt, thì sức chiến đấu quả thật là hung bạo a.
"Vậy còn có chỗ cho ta nói chuyện hay không?" Chu lão gia tử đôi mắt cố định nhìn vào Chu lão nhị, gằn từng chữ nói.
"Cây lớn phân cành, trong thôn cũng có rất nhiều nhà đều phân gia, ngài cũng thấy, mấy huynh đệ khác đều không thích ta, nếu cả nhà ở cùng nhau không quá thoải mái, còn không bằng tách ra, ngài yên tâm, sau khi tách ra ta vẫn là nhi tử của ngài, cũng giống như trước thôi..."
"Phi, ngươi còn nghĩ muốn phân gia, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, cái đồ tiểu phụ dưỡng đáng chém ngàn đao..." Không đợi Chu lão nhị nói xong, Chu mẫu đã sớm không nhẫn nại được, lập tức mắng lên.
Lúc này, sắc mặt của Chu lão gia tử âm trầm cũng không có ngăn lại.
"Đại nương, ta là xem ở phân thượng người tuổi lớn mới kêu người một tiếng Đại nương, nhưng người cũng đừng có cho mặt mũi mà không cần, nương của ta là tức phụ do cha cưới hỏi đàng hoàng, người không tư cách mắng bà, các ngươi..." Chu lão nhị chỉ vào từng người Chu gia: "Nếu không phải có nương của ta, các ngươi có thể qua được ngày lành như hôm nay, có tòa nhà to như vậy, có nhiều gia sản như vậy, ngươi còn có thể đi đọc sách hay sao?" Nói đến sau cùng chỉ vào Chu Dương. Sắc mặt Chu Dương bị mắng đến đỏ bừng, cho rằng Chu lão nhị cố ý vũ nhục hắn.
Lời này của Chu lão nhị đã chọc đến ống phổi của Chu lão gia tử, cuộc đời này của ông hận nhất chính là có người nói ông dựa vào nữ nhân, mà hôm nay người nói lời này lại là Chu lão nhị.
Ông đem tẩu thuốc trong tay đột nhiên ném tới Chu lão nhị, Chu lão nhị trốn tránh không kịp, trán bị nện ra vết máu.
"Cha bọn nhỏ..."
"Cha..." Chu Di cùng Đại Nha đồng thời lên tiếng, hắn ôm chân Chu lão nhị, giờ khắc này chán ghét đối với Chu lão gia tử đã tới cực điểm, so với Chu mẫu chỉ có hơn chứ không kém.
"Ngươi muốn làm phản, lão tử còn sống sờ sờ ở đây ngươi còn dám nháo đòi phân gia! Nói cho ngươi biết, muốn phân gia, trừ phi ta chết." Chu lão gia tử trừng mắt lạnh giọng nói với Chu lão nhị.
Chu lão nhị đối với vết thương trên trán làm như mắt điếc tai ngơ, hai mắt một mảnh lạnh lẽo nhìn Chu lão gia tử, một chút thân tình vừa nổi lên đã bị thân thủ này của ông phá hủy.
Lúc này Chu Di ôm chân của Chu lão nhị khóc ròng nói: "Gia gia người đừng đánh cha ta, người muốn đánh thì cứ đánh ta, cha thật vất vả a, chân đã đau đến như vậy còn phải đi làm việc a... Ô ô ô ô, đừng đánh cha a."
Edit: Trí Tín
Hết chương 42: ./
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT