Nông Gia Cổ Đại - Chương 4:

Edit: Trí Tín

--------------------

"Nhị ca, ngươi đây là nói cái gì, hiện tại mọi người đều chưa phân ra, ngươi kiếm tiền về giao cho công trung là điều đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem người nhị phòng ngươi, cả một nha đầu, ăn gì cũng không đủ, ngươi nộp một chút tiền ấy nhắm có đủ cho tụi nó ăn hay không." Chu tiểu muội đứng cạnh bên Chu mẫu, nghe lời Chu lão nhị liền không nhịn được nói.

"Nha đầu nhà ta còn chưa tới lượt ngươi nói, chính ngươi không phải cũng là nha đầu sao." Chu lão nhị ngày xưa vẫn hay nhường nhịn, hôm nay lại trực tiếp đáp trả về.

"Ngươi..." Chưa bao giờ bị đối đãi như vậy, Chu tiểu muội há to miệng không dám tin tưởng, vừa xấu hổ lại giận dữ, nàng oán hận nhìn Chu lão nhị, không rõ người nhị ca ngày xưa vẫn luôn trầm mặc ít nói, như thế nào đột nhiên thay đổi.

Nàng không rõ, nhưng có người lại minh bạch.

Chu lão gia tử liếc mắt nhìn xoáy vào Chu lão nhị, chỉ là không kịp đợi hắn lên tiếng nói chuyện, Chu mẫu ở bên cạnh lại tiếp tục nhìn trời mà gào khóc. "Lão nhị, ngươi còn có lương tâm không vậy, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi, cái gì huynh đệ ngươi có ngươi cũng có, đều đối sử như nhau, ngươi sao có thể nói muội tử ngươi như vậy a."

Chu lão nhị không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Chu mẫu, hắn trước kia bởi vì không có nhi tử, cũng từng nghĩ sẽ nhận một đứa cháu trai về làm con thừa tự, nên mới cố nhịn, để lão chủ chứa này lăn lộn cho đến bây giờ, mụ ta cũng thật xem hắn như bùn đất mà đạp ở dưới chân!

"Cũng đừng nói lời dễ nghe như vậy, lão ngài có bạc đãi ta hay không người trong nhà đều rõ ràng, chân này của ta, lúc năm tuổi người bắt ta lên núi vì lấy củi mà té gãy chân, rõ ràng là có thể chữa khỏi, ngươi lại ngăn cản không cho người đi thỉnh đại phu, nên chân này của ta mới bị què, lên sáu tuổi còn phải kéo theo chân gãy xuống ruộng, trong khi đại ca vẫn luôn ở nhà cái gì cũng không làm. Ta muốn đi học nghề mộc, ngươi chẳng những không đóng tiền cho sư phó, còn muốn sư phó người ta trả tiền công, hại ta thiếu chút nữa bị đuổi trả về, nếu không phải sư phó cảm thấy ta đáng thương, chỉ sợ cũng không học ra được cửa tay nghề này. Mấy đứa nha đầu nhà ta, ai có mắt đều nhìn thấy, làm so với người khác thì nhiều, ăn so với mèo còn thiếu, từng chuyện lớn nhỏ, chẳng lẽ còn muốn ta nói ra miệng hay sao?"

Edit: Trí Tín

Lời nói của Chu lão nhị mỗi câu đều rõ ràng rành mạch, sắc mắt Chu mẫu lại trắng bệch thêm vài phần. Chu lão nhị trước kia làm người tiêu cực, chỉ cần không dẫm lên điểm mấu chốt, hắn cũng chỉ nhìn như không thấy. Chu mẫu như thế nào cũng không nghĩ tới, mình chẳng qua cứ theo lẽ thường oán giận vài câu, vậy mà lại rước lấy cả sọt lời biện bạch từ Chu lão nhị. Chu mẫu ngày thường vẫn nói là không hề bạc đãi Chu lão nhị, nhưng thực tế rốt cuộc là như thế nào mọi người đều rõ, chỉ là trước kia Chu lão nhị không nói, giờ lại lôi hết thảy ra ánh sáng, da mặt Chu mẫu có dầy bao nhiêu cũng che không được, mà bên ngoài lúc này còn bao người vây xem náo nhiệt.



"Ngươi cái thứ tiểu phụ dưỡng..." Chu mẫu bị lột mặt mũi liền chửi ầm lên.

"Đại nương, ngươi nói chuyện nên cẩn thận một chút, Nương ta cũng được cha cưới hỏi đàng hoàng, có tên trên gia phả, là bình thê, không khác gì ngươi, nếu như ngươi ương ngạnh muốn nói ta là cái thứ tiểu phụ dưỡng, thì đại ca tam đệ bọn họ cũng giống như ta thôi!"

"Ngươi... Ngươi..." Chu mẫu bị chọc tức, run run chỉ thẳng Chu lão nhị.

"Lão nhị, ngươi sao có thể nói chuyện với Đại nương ngươi như vậy!" Chu lão gia tử nhìn đám người vây quanh bên ngoài, mà Chu lão nhị còn đứng ở đó xả ra bao nhiêu sự tình phi thường bất mãn, Chu lão gia tử xưa nay thích sĩ diện, hiện tại Chu lão nhị lại đem những việc xấu trong nhà nói ra như ném hết mặt mũi.

"Cha, ta muốn giết gà, người có đồng ý hay không, nói cho ta biết một lời chắc chắn đi." Chu lão nhị trong lòng cười lạnh một tiếng, cũng không muốn dong dài với Chu lão gia tử, liền nói thẳng.

Chu lão gia tử bất mãn nhìn lão nhị rồi phất phất tay: "Chính mình đi bắt đi."

Chu lão nhị gật gật đầu, liền mở chuồng ra bắt gà đi.

Chu mẫu còn muốn nháo, trực tiếp bị Chu lão gia tử trừng mắt trở về: "Ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt có phải hay không?"

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Chu lão gia tử, Chu mẫu không dám lên tiếng, bà nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm, nhìn khẩu hình cũng không phải lời gì hay ho.

Chu Di nghe xong hết nửa ngày, rốt cuộc cũng yên lòng, hy vọng làm phú nhị đại chính thức thất bại, không những không thể làm phú nhị đại, còn không biết hiện tại mình đã lưu lạc tới cái triều đại nào, càng xui xẻo hơn chính là mình lại trở thành một tên tiểu tử nhà nông.

Edit: Trí Tín

Hết chương 4: ./

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play