Vương Diễm nếu đã nói, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy: "Đại tẩu, Nhị Nha đã lớn, vậy Đại Nha so với nàng còn lớn hơn một tuổi thì sao, ngươi nói Tam Lang nhỏ tuổi, Ngũ Nha và Lục Nha chẳng lẽ lớn hơn nó? Ngũ Nha cùng Lục Nha từ năm kia đã đi theo xuống ruộng, Tam Lang đã bảy tuổi, còn là nam hài tử, sao lại không thể xuống đất!"
"Ngươi..." Lý Nhị Muội bị Vương Diễm chèn ép đến không còn lời nào để nói, nàng không hiểu tại sao, hai vợ chồng nhị phòng đột nhiên để bụng tới mấy đứa nhãi con như vậy.
Nhị Nha không còn nhịn được nữa, nói: "Nhị thẩm, Đại Nha Tam Nha có thể so với ta sao, ta về sau chính là phải gả đến huyện thành làm thiếu nãi nãi, các nàng về sau chú định chỉ có thể là chân đất." Nói xong còn khinh thường nhìn Đại Nha và Tam Nha.
Đại Nha ảm đạm không nói, khuôn mặt Tam Nha giận đỏ lên.
Lý Nhị Muội cuống quít chụp lấy Chu Thục, những lời này là ngày thường nàng lén dạy nữ nhi, ai ngờ nha đầu này lại ngốc như thế, làm trò trước mặt người trong nhà.
"Nhị đệ, nhị đệ muội, các ngươi đừng nghe nha đầu này nói bậy..."
Chu lão nhị hung hăng đem đầu gỗ trong tay ném xuống đất: "Được, rất tốt, không nghĩ tới lão Chu gia chúng ta toàn gia chân đất lại nuôi ra một đại tiểu thư..." Chu lão nhị bình tĩnh nhìn hai vợ chồng Chu lão đại liếc mắt một cái. "Đại ca, chắc là ngươi cũng nghĩ như vậy đi."
"Nhị đệ, nha đầu này chính là nói bậy, ngươi sao có thể nghe một đứa hài tử nói." Chu lão đại xoa xoa tay sốt ruột nói.
Chu lão nhị không thèm nhìn vợ chồng Chu lão đại, trực tiếp nói với Chu lão gia tử: "Hoặc là đều xuống đất, hoặc là mấy đứa nha đầu nhà ta cũng ở nhà, cha, đều là cháu gái của ngài, chẳng lẽ còn phân ra tám sáu?"
Thái độ của hắn kiên quyết, Chu lão gia tử nghĩ đến mấy đứa nha đầu nhà nhị phòng tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng lại làm việc nhanh nhẹn, mấy đứa cộng lại cũng bằng hai người lớn, cũng trách Nhị Nha nói chuyện không đúng mực, một đứa nha đầu bị chiều chuộng tới giương nanh múa vuốt, nhíu nhíu mày liền đáp ứng.
Edit: Trí Tín
Chu mẫu thấy vậy còn định nói chuyện, bị Chu lão gia tử tàn khốc quát bảo ngưng lại: "Câm miệng cho ta." Sau đó nói: "Nhị Nha và Tam Lang đều phải ra ruộng, nhà ai nha đầu lớn như vậy còn nhàn nhã ở nhà." Sau đó lại nhìn sâu vào Chu lão nhị liếc mắt một cái, đứa con trai này đã không còn dễ dàng khống chế như trước kia.
"Gia gia..." Nhị Nha hồng hốc mắt muốn nói chuyện, nhưng Chu lão gia tử lại lạnh lùng liếc mắt quét nhìn nàng một cái, chưa mở miệng liền phải nuốt xuống.
Tâm tư của Vương Diễm là muốn tranh thủ cho Đại Nha ở lại nhà, nhưng hiện tại lão gia tử đã bảo Nhị Nha đều phải đi, nên nàng cũng không dám nói thêm gì nữa.
Đoàn người ra khỏi thượng phòng, Nhị Nha hung tợn nhìn chằm chằm Vương Diễm liếc mắt một cái, hừ một tiếng đi theo vợ chồng Lý Nhị Muội vào phòng.
"Nương, người vừa rồi sao không giúp ta nói chuyện, ta nếu xuống đất bị phơi đen thì phải làm sao, ta còn phải gả cho người nhà tốt mà?" Nhị Nha vừa vào phòng ở liền oán trách đến.
Lý Nhị Muội hận rèn sắt không thành thép, bắt lấy Chu Thục: "Ngươi còn nói, ngươi có đầu óc hay không, mấy lời kia có thể tùy tiện nói ra sao, không thấy nhị thúc ngươi giận thành ra cái dạng gì! Nếu ngươi còn nói nhiều, có tin gia gia ngươi sẽ đánh cho ngươi một trận hay không."
Chu Thục nghĩ đến cái liếc mắt của chu lão gia tử, thót cái lạnh run, trước kia như thế nào lại không nghĩ tới gia gia còn đáng sợ đến như vậy.
"Tại sao gia gia lại nghe lời nhị thúc như vậy?" Nhị Nha không nghĩ ra, trước kia không phải rất tốt sao, nhị thúc nhị thẩm cái gì cũng không tranh, chỉ lo vùi đầu làm việc, ở trong cái nhà này chính là người tàng hình, gần đây sao lại thay đổi?
Lý Nhị Muội thở dài một hơi, không nói chuyện, tại sao như vậy, bởi vì Chu lão nhị kiếm ra tiền, vì cả một đại gia đình đều chỉ nhằm vào hắn mà moi bạc, nếu Chu lão nhị thật sự tức giận, còn không biết sẽ như thế nào đâu.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Chu gia mọi người sau khi ăn xong một chén mì liền đi ra ruộng. Chu gia có ba mươi mẫu đất, mười mẫu ruộng nước, hai mươi mẫu ruộng cạn, hiện tại còn chưa tới thời điểm trồng lúa nước, việc cấp bách bây giờ chính là đem hai mươi mẫu ruộng cạn trồng ra.
Chu Di cũng không biết rốt cuộc lịch sử xóa tới chỗ nào, chỉ biết nơi này có lúa nước, khoai tây, nhưng bắp cùng khoai lang đỏ lại không thấy bóng dáng.
Khoai tây là thu hoạch cao sản, nên một nửa ruộng cạn Chu gia đều phải trồng khoai tây, Chu lão gia tử mang theo Chu lão đại cùng Chu lão nhị bào hố, Vương Diễm cùng Trịnh Oánh mang theo Đại Nha và Tam Nha bón phân, Đại Lang cùng Chu lão tứ thì đi theo lấp đất.
Edit: Trí Tín
Hết chương 39: ./
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT