"Ai hiếm lạ nó tống cổ ăn mày, các người đều đi nịnh bợ nó đi." Tam Nha trực tiếp đáp trả Đại Nha.
"Ngươi..." Đại Nha thật sự không biết Tam Nha đang nghĩ như thế nào, cái gì kêu nịnh bợ, đó là đệ đệ của mình, tỷ đệ với nhau sao lại thành ra thế này rồi.
Nhưng rốt cuộc cũng không dám nháo lớn tiếng, nếu như để cha mẹ biết, Tam Nha sẽ không thiếu được một trận giáo huấn, đến lúc đó chỉ sợ thành kiến của Tam Nha đối với Lục Lang lại càng sâu.
Một bàn người ăn cơm như tranh đoạt, trừ bỏ Chu Di cũng không có ai chú ý tới màn đối thoại của Đại Nha cùng Tam Nha, Vương Diễm thấy Chu Di chỉ ăn một chút như vậy, vội vàng hỏi: "Lục lang, sao ăn ít vậy, còn không thoải mái sao?"
Nàng vừa hỏi như vậy, Chu lão nhị ngồi ở bàn trên cũng vội vàng nhìn lại đây: "Lục lang, không muốn ăn sao?"
Chu Di vội lắc đầu: "Không có, buổi sáng ăn mì sợi, hiện tại ăn không vô."
Chu lão nhị cùng Vương Diễm nghĩ đến cháo cùng mì sợi buổi sáng, lấy bụng nhỏ của Chu Di xác thật cũng ăn không vô, lúc này mới yên lòng. Vương Diễm thấy Chu Di đem đồ ăn phân cho mấy người nữ nhi, trong lòng đã minh bạch mục đích của hắn, mang theo sủng nịch nhẹ nhàng điểm trán Chu Di một cái, "Nghịch ngợm."
Chu mẫu hừ lạnh một tiếng: "Ăn không vô còn ngồi ở trên bàn làm gì, không đương gia không biết củi gạo quý, trong nhà không một ai có thể kiếm ra tiền, đến lúc đó các ngươi đều đi đào hang chuột đi."
"Được a, cả nhà cùng nhau đào hang chuột." Chu Di cười hì hì tiếp một câu, làm Chu mẫu giận đến chết khiếp.
Sau khi ăn xong, Chu lão nhị móc ra hai trăm văn tiền giao cho Chu lão gia tử: "Cha, đây là hôm qua ta đi họp chợ kiếm về, tối qua Lục Lang phát sốt, chưa kịp giao cho lão ngài."
Chu lão gia tử tiếp nhận tiền: "Đây là mấy ngày nay ngươi làm những cái đồ vật cổ quái đó kiếm ra?"
"Ân." Chu lão nhị ngắn gọn đáp một tiếng.
"Vậy kế tiếp ngươi định làm gì kiếm tiền?" Chu lão gia tử tạm dừng trong chốc lát hỏi.
"Vài thứ kia ta đem đi bán ở huyện thành, cũng có vài người thích, giao cho ta tiền đặt cọc, nên sắp tới phải làm giao cho người ta, tháng này hẳn là không thể đi làm công được."
Edit: Trí Tín
"Nhị thúc, ngươi nghĩ sao vậy, một tháng làm công của ngươi mà nói, có thể kiếm ra một lượng bạc, hiện tại đùa nghịch những thứ này mười ngày mới kiếm được hai trăm văn." Lý Nhị Muội nhịn không được nói.
Chu lão tứ cùng đại lang đã đi tư thục trấn trên đọc sách, tứ thẩm ôm Chu Văn trầm mặc không lên tiếng, nên Lý Nhị Muội phải làm người đầu tiên nhảy ra nói.
"Đại tẩu nếu là không hài lòng, có thể cho đại ca đi làm nhiều hơn chút đi!" Chu lão nhị ngạnh bang bang đáp trả.
"Ngươi..." Lý Nhị Muội còn muốn nói chuyện, bị Chu lão đại kéo lại một phen, hắn nhìn Triệu lão nhị hỏi: "Nhị đệ, ngươi nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ xem thường ta không thể kiếm tiền?"
Chu lão nhị trầm mặc một lúc mới nói: "Đại ca đa tâm, ta không có ý tứ kia."
Không khí trong phòng có chút vi diệu, Chu lão gia tử liền lên tiếng: "Lão nhị, ngươi sao có thể nói đại ca ngươi như vậy, hắn là trưởng tử, tuy rằng không kiếm tiền, nhưng trong nhà hết thảy còn không phải do hắn xử lý hay sao, bằng không một đám các ngươi sao có thể lưu loát mà làm chuyện của mình?"
"Ta cũng không có nói gì đại ca, chỉ là đại tẩu biết rõ ta bởi vì chân đau nên mới tạm thời không đi làm việc, nàng nói như vậy là có ý gì?"
"Này... Nhị thúc, ngươi ngàn vạn đừng đa tâm, ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi." Lý Nhị Muội vội nói.
"Cha ta vừa rồi cũng là thuận miệng nói ra thôi!" Chu Di nhanh nhảu mở to mắt nói, người một nhà này lại muốn khi dễ một mình cha hắn, cần thiết phải cứu giá a.
Cái đề tài này xé nháp cho qua, Chu lão gia tử kéo một hơi thuốc nói: "Nếu ngươi đã thu tiền đặt cọc của người ta, vậy thì cũng không còn biện pháp, nhưng làm xong thì hãy đi làm công tiếp đi."
Chu lão nhị nhịn rồi lại nhịn, một đôi tay siết chặt rồi lại buông, cuối cùng vẫn là ý nan bình, nhìn chằm chằm vào Chu lão gia tử: "Cha, ngài còn xem ta là con của ngài sao? Đại ca, ngươi có xem ta là huynh đệ sao?"
Chu Di biết Chu lão nhị vẫn là không qua được lằn ranh trong lòng kia, chuẩn bị mở lời nói ra.
"Lão nhị, ngươi đang nói mê sảng cái gì, ta sao không xem ngươi là nhi tử, nếu là không xem ngươi như nhi tử, còn có thể đem ngươi nuôi lớn cho ngươi lấy tức phụ?" Chu lão gia tử cũng trầm mặt xuống.
Chu lão đại cũng vội vàng nói: "Lão nhị, ngươi nói như vậy không phải làm chúng ta thương tâm sao."
Chu lão nhị nhắm mắt, Chu Di tiến lên nắm lấy tay hắn, Vương Diễm cũng lo lắng nhìn hắn, bàn tay non nớt của nhi tử làm tâm lạnh băng của Chu lão nhị ấm áp lên: "Nếu coi ta là nhi tử, là huynh đệ, vì sao thời điểm trong nhà có đại sự, ta đến tư cách nghe cũng đều không có."
Edit: Trí Tín
Hết chương 35: ./
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT