Nông Gia Cổ Đại - Chương 17:

Edit: Trí Tín

---------------------

"Không được!" Chu mẫu là người đầu tiên nhảy ra: "Trong nhà hiện tại đều sắp không có cơm ăn, nơi nào còn có thể cho người đọc sách, lão đại, lão nhị, lão tứ, ta cho các ngươi mỗi nhà hai đồng bạc, các ngươi chính mình nhìn mà làm, nhưng nếu ai dám lén đem bạc nuốt đi..." Đôi mắt bà đảo qua hai người con dâu, Lý Nhị Muội cùng Trịnh Oánh vội cúi đầu.

Sau khi thương lượng xong sự tình, tất cả mọi người đều đã rời đi, Chu mẫu ngồi trên giường đất tức giận đến đau gan, vốn định làm lão nhị lấy ra tiền riêng, không nghĩ tới lại bị Chu Di cái nhãi ranh cứ vậy mà phá hủy, làm nàng không thể moi ra được tiền, còn khiến Chu lão nhị đưa ra ý tưởng cho Chu Di đi đọc sách.

Từ đầu tới cuối, Chu lão gia tử trừ bỏ hỏi Chu lão nhị một câu, rốt cuộc cũng không mở miệng nói thêm điều gì, toàn bộ quá trình làm như chính mình là người trong suốt, Chu mẫu nhìn Chu lão gia tử thảnh thơi hút thuốc, giận sôi máu: "Ngươi chỉ biết hút thuốc, sao ngươi không nhìn xem ta vừa rồi bị một đứa nhãi ranh chèn ép thành cái dạng gì, còn có lão nhị, ta xem hắn đối với ngươi cũng chỉ như vậy, hắn ở bên ngoài kiếm tiền, trong tay có thể không lưu lại tiền riêng sao? Hiện tại nói hắn đặt mua cho ngươi chút đồ vật liền luyến tiếc, ta xem hắn đối với ngươi cũng chỉ như vậy a..." Chu mẫu chỉ cần tìm được cơ hội liền phải dẫm cả nhà nhị phòng một phát.

Chu lão gia tử kéo một hơi thuốc, liếc mắt nhìn Chu mẫu một cái, Chu mẫu bị hắn nhìn thì sửng sốt: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì"

"Làm gì? Nhìn xem ngươi có phải thật sự không biết phân biệt không hiểu bốn sáu hay không, lão nhị một tháng có thể giao lên không sai biệt lắm một lượng bạc, có tháng còn giao lên nhiều hơn một ít? Ngươi mà chọc giận lão nhị, hắn nếu là nháo phân gia, xem ngươi làm như thế nào!"

"Hắn dám!" Chu mẫu theo phản xạ hô to một tiếng, nhưng trong lòng lại là lo ngại.

"Hừ!" Chu lão gia tử cười lạnh một tiếng, lười cùng cái lão bà tử không rõ trắng đen này nói chuyện.

Edit: Trí Tín

Chu lão nhị ôm Chu Di trở về phòng, đem sự tình vừa mới phát sinh ở thượng phòng cùng nói với Vương Diễm, Vương Diễm tuy rằng cũng nổi giận một phen, nhưng đối với diễn xuất của Chu mẫu nàng đã sớm quen thuộc, chỉ ôm lấy Chu Di trong lòng ngực xoa xoa, ôn giọng nói: "Nhi tử của chúng ta cũng thật là thông minh, nhỏ như vậy đã biết che chở cho chúng ta..." Nói rồi nhìn Chu Di bằng ánh mắt tràn ngập nhu tình.

"Ân." Chu lão nhị cũng sủng nịch nhìn hắn: "Ta tuy rằng chỉ có một nhi tử, nhưng một đứa của ta lại hơn vài đứa của bọn họ."



Chu Di bị Chu lão nhị nói làm cho vô cùng ngượng ngùng, hắn tốt xấu gì cũng là một linh hồn người lớn, được khen như vậy thật sự là cảm thấy thẹn nha!

Mặc khác mấy đứa nha đầu vẫn đang ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn đường, chỉ có Tam Nha, thấy cha mẹ yêu thương Chu Di như vậy, ngầm hung hăng trừng mắt liếc nhìn Chu Di.

Mà vừa liếc một cái vừa lúc bị Chu Di quay đầu đụng phải, Tam Nha giống bị phỏng một chút, cuống quít cúi đầu.

Chu Di thấy thế, thần sắc vô vị, cũng dời đi ánh mắt. Tâm lý ghen ghét của Tiểu nữ hài nhi hắn còn không để trong lòng.

Đại thọ năm mươi của Chu lão gia tử đã ở trước mắt, Chu gia người người đều vội lên, mua đồ ăn, mượn cái bàn, mượn bộ bát đũa, nữ quyến trong nhà cũng vội vàng thu thập nhà ở, mời một vị đầu bếp trong thôn, họ Trương, là một tay nấu đồ ăn ngon, trong thôn có việc hiếu hỉ gì đó đều sẽ mời hắn.

Trong lúc bận bận rộn rộn, thời gian thật mau liền đến trước một ngày sinh thần của Chu lão.

Ngày này, một nhà Chu lão tam cũng đã trở lại. Chu Di đối với người Tam thúc rất ít khi gặp mặt này thật là chướng mắt, nhiều năm như vậy thời gian ở nhà qua ngày có thể đếm được trên đầu ngón tay, không chỉ chưa bao giờ lấy tiền trả cho trong nhà, còn thả mồi câu là về sau có thể lên làm chưởng quầy không ngừng lừa tiền từ trong nhà.

Một nhà Chu lão tam ăn mặc quần áo mới tinh, ngồi ở bên cạnh Chu lão gia tử: "Cha, đây là chút đồ vật con đặt mua cho người, người đây là đại thọ tuổi năm mươi, chúng ta phải đặt mua sao cho rộng rãi, về sau lão ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi a!"

Chu lão gia tử thường xuyên xụ mặt lúc này nghe Chu lão tam nói xong, cũng khó được lộ ra tươi cười: "Lão tam, ngươi có tâm a."

Chu Di ở bên cạnh xem mà chậc lưỡi, không hổ là Chu lão tam a, rèn luyện ở tửu lầu trấn trên nhiều năm như vậy, nhìn miệng lưỡi sắc bén này, trực tiếp đem mông ngựa Chu lão gia tử vỗ vào trong tâm khảm. Chu lão tam mấy năm nay có thể từ trong nhà đào đi nhiều tiền bạc như vậy, trừ bỏ hai vợ chồng già thật sự hy vọng hắn lên làm chưởng quầy tửu lầu, cũng vì mồm mép nhanh nhẹn này của Chu lão tam mà bỏ thêm vài phần quan tâm.

Edit: Trí Tín

Hết chương 17: ./

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play