Cô mơ thấy thế giới của mình đến ngày tận thế, vô số thiên thạch rơi từ trên trời xuống, trong đó có một viên rơi trúng người cô. Cô bị thiên thạch đè lên người không hô hấp được, đến tiếng cầu cứu không thể thốt ra.
Trong giây phút sắp tắt thở, Trình Hoan cuối cùng cũng mở được mắt ra, cô kinh sợ ngồi dậy, cậu bé đang nằm trên người cô cũng theo đó trượt xuống chân.
Tối hôm qua ngủ quá muộn, cậu bé bị trượt xuống vẫn chưa tỉnh, đổi tư thế rồi lại ngủ khò khò.
Trình Hoan nhìn Tinh Tinh trên đùi mình, lặng người một chút mới nhớ ra sự thật bản thân đã xuyên thành mẹ người ta rồi.
Cô thở dài một hơi, đưa tay gạt mồ hôi trên trán.
Chả trách lại nằm mơ thấy ác mộng, cũng không biết đứa nhỏ này từ lúc nào đã nằm lên người mình rồi.
Cả người ra đầy mồ hôi, rất khó chịu, Trình Hoan tay chân nhẹ nhàng ôm cậu bé đặt sang một bên, xuống giường đi tắm.
Lúc Tinh Tinh tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai rồi.
Cậu dụi mắt bò dậy, trước tiên nhìn xung quanh một vòng, thấy bản thân vẫn còn trong phòng mẹ lại ngây ngốc cười một tiếng.
Mùi thơm của đồ ăn ở bên ngoài bay vào phòng, Tinh Tinh chưa mặc quần áo không dám ra ngoài. Cậu sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, ngửi mùi thơm bên ngoài mà nuốt nước bọt.
Nếu như đây là đồ ăn mẹ cậu làm thì thật tốt quá, cậu đói lắm rồi.
Có điều món mì mẹ làm hôm qua cũng rất ngon, là thứ ngon nhất trên đời này.
Nhớ lại dư vị của món mì đó, Tinh Tinh thèm đến chảy cả nước miếng.
Cậu đưa tay lên lau vệt nước trên miệng, thở dài.
Thật mong mẹ lại làm mì cho cậu ăn.
Trình Hoan nấu bữa sáng xong chuẩn bị đi gọi con trai dậy thì nhìn thấy Tinh Tinh ngồi trên giường, dáng vẻ đói bụng thèm ăn.
“Con đang nghĩ gì vậy?” Trình An mang quần áo vào phòng: “Tỉnh dậy sao không gọi mẹ?”
“Mẹ.” Tinh Tinh nhảy lên bổ nhào về phía cô: “Mẹ!”
Trình Hoan đặt quần áo xuống giường rồi ôm cậu: “Ừ, con sao vậy?”
“Mì của mẹ ngon lắm!” Cậu nhìn Trình Hoan, mắt sáng lấp lánh, lại không dám bảo mẹ, liền học người ta nịnh nọt: “Mẹ thật tài giỏi.”
Một chút ý nghĩ đó của trẻ nhỏ cực kỳ dễ thương, Trình Hoan xoa xoa gương mặt bụ bẫm của cậu, cười nói: “Hôm nay mẹ làm món khác, Tinh Tinh có muốn ăn không?”
“Muốn ạ!” Tinh Tinh gật đầu, lớn tiếng trả lời.
“Vậy chúng ta mặc quần áo vào rồi đi đánh răng, đánh răng xong rồi ăn có được không?”
Nguyên chủ không chăm lo cho con, mấy ngày mới tắm một lần, việc đánh răng càng khỏi phải nói.
Trẻ nhỏ thường rất ghét đánh răng, không có sự đốc thúc của người lớn, căn bản chẳng động đến.
Tinh Tinh bây giờ vẫn còn nhỏ, răng vẫn chưa có vấn đề gì, Trình Hoan nhớ lại trong tiểu thuyết, con của nữ phụ răng bị sâu hơn một nửa, khiến cho bà Giang rất bất mãn.
Cô không có ý định theo tình tiết truyện dẫn Tinh Tinh đến cửa nhận tổ quy tông, nhưng cô cũng không thể để cho đứa trẻ mình nuôi nấng không chú ý vấn đề vệ sinh như vậy.
Trình An nhớ lại từng chút từng chút một những tật nhỏ đó, sáng sớm đã đi siêu thị mua bàn chải và kem đánh răng dành cho trẻ nhỏ, quyết định từ hôm nay, từng bước thay đổi những tật xấu của cậu bé.
Tinh Tinh ngơ mặt ra một lúc, nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy được ạ.”
Trước đây cậu thấy mẹ sáng nào cũng đánh răng, cũng tò mò thử qua, sau đó bị cái vị kì lạ đó dọa sợ. Có điều mẹ đã nói như vậy, ăn thứ khó ăn đó cũng không phải không được.
Mặt Tinh Tinh rất nghiêm túc, cọ đầu vào ngực Trình An mấy cái. Cậu nghĩ, có phải trước đây mẹ không thích cậu, là bởi vì cậu không đánh răng ư?
Nếu như vậy từ nay về sau ngày nào cậu cũng đánh răng, hy vọng mẹ cũng có thể mãi mãi yêu thương cậu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT