Thay đổi được là tốt, không những thế còn hơn cả cha cô ta, Sở Tầm mở to đôi mắt hóm hỉnh nhìn khuôn mặt Giang Minh Viễn, mỉm cười nhẹ nhàng, nâng ly rượu bên cạnh lên.
“Lần đầu gặp mặt, tôi xin kính Giang tổng một ly.” Sở Tầm nói: “Bác gái nói Giang tổng thích ăn cá, không biết tay nghề của tôi có khiến Giang tổng hài lòng không?”
Sắc mặt Giang Minh Viễn lạnh nhạt, không cụng ly với cô ta, anh nhìn Sở Tầm một cái, mở miệng nói: “Đầu bếp gia đình được trả lương, muốn ăn gì thì cứ bảo họ làm là được, Sở tiểu thư khách sáo quá rồi, sao lại để khách vào bếp được chứ, việc này mà truyền ra ngoài người ta lại nói chúng tôi không biết tiếp đãi khách.”
Sở Tầm: …..
Đối tượng xem mắt không nể mặt như vậy, khiến cho Sở Tầm có chút khó chịu, tay cô ta cầm ly run rẩy, nụ cười trên mặt cũng dần đông cứng lại.
“Con nói vớ vẩn gì vậy? Sở Tầm người ta cũng chỉ là thấy con thích ăn mới làm, có thể giống với đầu bếp sao?” Cố Minh Lệ vỗ Giang Minh Viễn một cái, trách mắng: “Còn không xin lỗi người ta đi!”
“Không cần đâu ạ, là do cháu quá đường đột rồi.” Sở Tầm liền đặt ly rượu xuống nói thay cho Giang Minh Viễn, tỏ về bao dung rộng lượng.
“Xem xem Tiều Tầm tốt tính biết bao.” Cố Minh Lệ và cô ta người tung kẻ hứng: “Bây giờ đi đâu tìm được cô gái tốt như thế này nữa chứ? Bỏ lỡ rồi còn sẽ hối hận đấy.”
Sở Tầm ở một bên đúng lúc hùa theo lời khen của bà cúi đầu, lộ ra dáng vẻ xấu hổ.
“Sẽ không đâu.” Giang Minh Viễn nhìn một màn này, bị động tác của Sở Tầm làm cho mù mắt.
Cố Minh Lệ cảm thấy kì lạ: “Sẽ không gì cơ?”
“Sẽ không hối hận.” Giang Minh Viễn nói xong, động tác ngừng lại một chút, nâng ly rượu nhìn Sở Tầm biểu thị: “Xin lỗi.”
Nói xong, anh đưa ly lên, ngửa đầu uống hết rượu trong ly.
Yết hầu của đàn ông khi uống rượu chuyển động vô cùng quyến rũ, vẻ mặt Sở Tầm lộ ra vẻ gượng gạo, định cầm đũa lên gắp thức ăn cho anh, Giang Minh Viễn ngồi trước mặt thẳng thừng đứng dậy.
“Tôi ăn xong rồi, xin thất lễ.”
Nói xong liền quay người đi khỏi.
“Ôi trời! Con uống có ly rượu mà no gì chứ?” Cố Minh Lệ đưa tay chặn lại, nhưng lại chậm một bước, đành trơ mắt nhìn bóng lưng con trai biến mất sau cảnh cửa.
“Bác gái…” Sở Tầm quả thực không lường được lần đầu tiên gặp mặt lại biến thành thế này, trong lòng cô ta hoang mang, nhìn Cố Minh Lệ gọi một tiếng.
“Không sao, nó chỉ là đang giận dỗi cô mà thôi, không phải tại cháu đâu.” Đối diện với người con dâu mà mình đã chọn, Cố Minh Lệ có thể tỏ vẻ vui vẻ hòa nhã, bà gắp một miếng thức ăn cho Sở Tầm: “Chắc cháu cũng mệt rồi nhỉ, mau ăn đi.”
Trợ lý và tài xế quay về cùng với Giang Minh Viễn vẫn chưa ăn cơm tối, thấy hai mẹ con họ vào nhà, người làm ở Giang gia cũng gọi hai người vào cùng ăn.
Thức ăn là do bếp trưởng nấu, mùi vị không tồi, nhưng hai người vừa mới bưng bát ăn được vài miếng, bên kia lại có người qua nói Giang tổng muốn dùng xe.
Trợ lý và tài xế nhìn nhau, đoán chừng giữa hai mẹ con họ lại cãi cọ gì rồi.
Những năm gần đây, quan hệ của hai mẹ con nhà họ Giang càng ngày cảng trở nên tồi tệ, Cố Minh Lệ muốn kiểm soát con trai, mà con phượng hoàng đã đủ lông đủ cánh Giang Minh Viễn lại không thích bị người khác khống chế.
Trong khi hai người họ đôi co lẫn nhau, sợi dây tình thân dần bị sứt mẻ.
Xe lái ra khỏi biệt thự, áp lực trong lòng Giang Minh Viễn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, anh hạ cửa xe xuống cho thoáng khí, hỏi trợ lý: “Có phải tôi làm phiền hai người ăn cơm rồi?”
“Không có ạ.” Trợ lý ngay lập tức phủ định: “Tôi và lão Lưu định đi ăn ở tiệm mì thịt bò cạnh công ty, vừa hay sếp muốn qua đó, chúng tôi cũng không cần vòng đi vòng lại nữa.”
Giang Minh Viễn cười cười, dùng tay chỉ vào khóe miệng.
Gương mặt trợ lý lộ vẻ nghi hoặc, đưa tay lên sờ thử, chạm phải một mẩu lá nhỏ, có lẽ là do lúc nãy vội vàng nên chưa kịp lau sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT