Trình Hoan không định làm nghề nướng thịt cả đời này, con người Từ Lệ không tồi, lại rất đáng thương, cô định để cô ấy thử trước, sau này mình có không làm nữa, thì để lại công thức cho cô ấy. Có công thức độc quyền của bản thân, tùy tiện mở tiệm hoặc bày hàng bán, chắc chắn đều nhẹ nhàng hơn bây giờ.

Từ khi bắt đầu bán hàng đến hiện tại đã gần được một tháng, Trình Hoan đã kiếm được hơn mười nghìn tệ, chỗ tiền này phần lớn đều kiếm được vào nửa tháng sau.

Tiến gần mục tiêu của mình thêm một bước, Trình Hoan càng cảm thấy nhẹ nhõm.

Hôm nay có hoạt động dành cho phụ huynh và con cái.

Trình Hoan dạy sớm hơn mọi ngày, nấu bữa sáng xong liền đi mua đồ làm xiên nướng, sau khi đưa Tinh Tinh đến trường mầm non, về nhà tranh thủ thời gian ướp thịt.

Khó khăn lắm mới xong việc trước mười một giờ, Trình Hoan một phút nghỉ ngơi cũng không có, dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm thay quần áo rồi ra ngoài.

Ngày hội dành cho phụ huynh và con cái, trường mầm non hiếm lắm mới mở cửa cho người ngoài vào, vì đảm bảo an toàn cho trẻ nhỏ, hôm nay bảo vệ trong trường cũng được bố trí thêm rất nhiều.

Bữa trưa ăn ở trường mầm non, các bậc phụ huynh sớm đã đợi ở nhà ăn, do những đứa trẻ của mỗi lớp dẫn đến.

Từ lúc biết mẹ sẽ đến, Tinh Tinh vẫn luôn trong trạng thái phấn khởi, cậu chờ cả buổi sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy Trình Hoan, không đợi được mà mừng rỡ chạy qua.

“Mẹ!” Cậu gọi to, gương mặt hưng phấn đến đỏ cả hai bên má.

Trình Hoan xoa đầu cậu, kiểm tra xem có chảy mồ hôi không: “Nóng không con?”



Tinh Tinh lắc đầu, dính vào người cô: “Con, con vẫn đang chờ mẹ.”

“Nhớ mẹ đến vậy ư?”

“Vâng!” Tinh Tinh gật đầu: “Nhớ vô cùng!”

Nhà ăn của trường mầm non không lớn, hoạt động dành cho phụ huynh và con cái lần này dành cho phụ huynh của lớp mẫu giáo bé, xác nhận xong mỗi đứa trẻ đều tìm thấy bố mẹ, mới có người đi phát cơm.

Để các bậc phụ huynh đến ăn cơm trưa, trường mầm non cũng muốn để cho phụ huynh yên tâm.

Học phí ở đây cao, thức ăn cũng không tồi, có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách, cũng cố gắng phối hợp màu sắc rực rỡ, kích thích vị giác của trẻ nhỏ.

Bữa trưa có ba món một canh, lượng không quá nhiều, hai người ăn vừa đủ, Trình Hoan xếp bát đũa ngay ngắn, ăn một miếng thấy vị cũng ổn.

“Tinh Tinh.” Cô gọi một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cơm có khác gì so với mọi ngày không con?”

Tinh Tinh suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu.

Lại nói: “Đều không ngon bằng cơm mẹ nấu!”



Trình Hoan bật cười, trong lòng cũng yên tâm hơn, cảm thấy tiền học phí như vậy cũng đáng, ít nhất cũng không bạc đãi con người ta.

Khác với Trình Hoan, Tinh Tinh vẫn luôn bất mãn với cơm trưa ở trường mầm non, lúc ăn cơm không ngừng lẩm bẩm, nói cái này không ngon cái kia khó ăn. Tổng kết lại một câu, trên thế giới này, chỉ có đồ mẹ cậu nấu là ngon nhất.

Trình Hoan nghe lời khen của cậu liền cảm thấy vui vẻ, ngoài mặt thì vẫn nói mấy câu không được kén chọn. Tinh Tinh nghe lời, suy nghĩ một chút, vẻ mặt khó tả ăn sợi cà rốt.

“Không kén chọn.”

......................

Ăn cơm xong bọn trẻ đi ngủ trưa, phụ huynh thì được giáo viên dẫn đi tham quan trường mầm non.

Trường mầm non so với lúc Trình Hoan báo danh không khác biệt nhiều lắm, chỉ là phòng học nhiều nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ nhỏ hơn mà thôi.

Giáo viên ở bên cạnh giới thiệu mỗi tác phẩm là do bạn nhỏ nào vẽ, ánh mắt của phụ huynh được gọi đến tên liền dừng trên bức tranh của con mình, nét mặt tràn đầy sự tự hào.

Trình Hoan cũng nhìn một bức trong đó, là do Tinh Tinh vẽ, đặt tên đơn giản mà mãnh liệt, mẹ và con.

Thời gian cậu nhóc học vẽ chưa được lâu, lực lại yếu khống chế bút chưa tốt, người trên bức vẽ có hình thù quái dị, cách phối màu cũng rất lạ mắt.

Nhưng không biết tại sao, Trình Hoan nhìn bức vẽ, thấy chỗ nào cũng đẹp, cô thậm chí còn muốn mang về nhà cất đi, bị giáo viên từ chối mới thất vọng từ bỏ, chờ sau này mình có thời gian, nhất định sẽ vẽ một bức tranh giống hệt của Tinh Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play