Trình Hoan còn ở tính toán độ cháy mỗi xiên nướng BBQ, tiếng quạt thông gió bên cạnh quá lớn, căn bản không nghe thấy người khác nói chuyện.
Người nọ bị xem nhẹ có chút khó chịu, lại tăng lớn thanh âm hỏi, chờ Trình Hoan quay đầu, hắn lại hỏi: “Bao giờ em thu dọn quán? Chúng ta đi hát.”
Trình Hoan quay đầu, một lần nữa nhìn chằm chằm đồ trước mắt: “Tôi không biết hát.”
“Không có việc gì, em không biết hát anh có thể dạy em, đại đa số ca khúc anh đều biết một chút.”
“Không có hứng thú.”
Trình Hoan lật mấy xâu thịt, một lần nữa xoay người, người nọ tưởng cô nói chuyện với mình, tươi cười mới vừa nhấc lên, liền nghe được cô nói: “Phiền toái một chút.”
Hắn cắn chặt răng, không động đậy, phía sau có một người chen tới, người phụ nữ trung niên bưng khay, dùng thân hình rắn chắc chen hắn sang một bên, chờ cất xong thịt mới đối với hắn hô: “Soái ca của anh là phần nào? Để tôi nhìn xem có ổn không.”
Người nọ chính là tới tán gái, căn bản không chọn đồ ăn, nói gì chín hay không chín, hắn kéo da mặt, nhìn Trình Hoan muốn nói gì đó, đã bị người phụ nữ kia nửa đẩy nửa kéo ra xa.
“Soái ca anh đừng vội, đồ ăn rất nhanh liền chín.”
Đuổi ruồi bọ vây quanh bên cạnh đi, Từ Lệ trở lại bên cạnh Trình Hoan, nhỏ giọng nói thầm với cô: “Em một thân một mình thế này cũng không phải chuyện tốt, những người đó mỗi ngày chạy tới đây lắc lư, đừng trách chị nói bậy, này không chừng ngày nào đó lại xảy ra chuyện.”
Động tác trên tay Trình Hoan hơi dừng lại.
Từ khi bày quán ở đây, Trình Hoan gặp được quá nhiều người đến gần, có ít người thậm chí ở bên ngoài chờ đến khi cô dọn quán, mới hẹn đi chỗ nào đó.
Muốn nói không lo lắng là không có khả năng, cho nên cô mới thuê Từ Lệ.
Từ Lệ tầm ba bốn mươi tuổi, kiến thức nhiều tính tình bạo, có cô ấy ở đây xác thật giải quyết không ít phiền toái.
Chỉ là Từ Lệ cũng không ở cùng cô, lúc làm việc có thể hỗ trợ ngăn cản một ít, sau khi dọn quán lại không có biện pháp. Tựa như cô ấy nói, ai biết những người đó có bí quá hoá liều hay không, đến lúc đó hối hận cũng muộn rồi.
Trình Hoan thở dài, tự hỏi kế sách ứng phó
Đời trước cô thật sự không gặp được loại tình huống như thế này, lúc cô bày quán vẫn còn nhỏ tuổi, lại ở bên ngoài trường học, khách hàng đều là học sinh trong trường, không ai dám lì lợm la liếm, sau này đến đại học cũng đã thuê cửa hàng, bình thường số lần đến cũng không nhiều, lại đến khi tốt nghiệp mở tiệm ăn tại nhà, người nọ liền càng ít, tiệm ăn tại nhà giá cao, đến ăn đều là nhân sĩ và gia đình, những người đó nhìn thấy nhiều phụ nữ, rất chú ý phong độ cùng ngươi tình ta nguyện.
Một bên người còn đang nói: “Nếu không em bảo chồng em tới đón đưa một chút, như vậy cũng an toàn hơn.” Từ Lệ biết Trình Hoan có đứa con 4 tuổi, mới vừa tới nhà trẻ, cô ấy theo lý thường tình cảm thấy hẳn là trong gia đình này còn có nhân vật cha đứa trẻ, vì thế liền có cái đề nghị này.
Trình Hoan: “…”
Cô đi nơi nào tìm chồng!
“Em còn đang suy nghĩ.”
“Đến khi trở về em nói một chút, nếu chồng em không muốn tới, đoạn thời gian này chị sẽ cùng về với em, chị cũng chỉ đi thêm hai con đường.”
Này cũng có thể, cùng lắm thì đến lúc đó tự mình đưa người trở về, Trình Hoan gật đầu với cô ấy: “Vậy em cảm ơn chị.”
Từ Lệ đi ăn cơm, động tác trong tay Trình Hoan không ngừng, trong lòng lại nghĩ đến biện pháp xử lý việc này.
Thời gian tan tầm của công việc hiện tại quá muộn, buổi tối luôn nguy hiểm hơn ban ngày, cho dù luôn đi cùng Từ Lệ cũng không thật sự an toàn. Cô nhớ tới tính toán lúc trước của mình—— tồn tiền mở cửa hàng mặt tiền, thuê người nướng thịt, mình chỉ cần pha nước chấm.
Như vậy thì buổi tối không cần thiết phải ra, cũng không đụng phải những cái người lì lợm la liếm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT