Trong chiếc xe màu đen sang trọng, người ngồi bên ghế lái phụ chỉ ra mảnh đất ở ngoài, nghiêng đầu nói với người đàn ông ngồi đằng sau: "Sếp, đây là thôn Bình An, từ đây ra, đi năm phút về phía nam chính là lối vào tàu điện ngầm, cách CBD cũng chừng hai mươi phút đi xe, rất thích hợp dùng để làm khu nhà ở, chỉ là..."

Anh ta lộ vẻ mặt khó xử: "Chỉ là người ở đây không dễ nói chuyện, tiền bồi thường yêu cầu quá cao."

Thôn Bình An không phải là khu chung cư, mà là loại hình nhà tập thể.

Những căn nhà này được xây dựng thành công bốn mươi năm mươi năm trước, ban đầu là nhà ở tập thể công xưởng phân cho công nhân, bởi vì có chút nguyên nhân lịch sử, mấy căn nhà này không có giải quyết quyền tài sản, sau này công xưởng đóng cửa, nhà ở cũng theo lý mà thành của cá nhân.

Vị trí của thôn Bình An rất tốt, mười mấy năm trước ở đây còn thuộc khu công nghiệp, sau này thành phố phát triển, công xưởng không phải đóng cửa mà là di dời, nơi này dần dần trở thành khu sầm uất nhất của thành phố.

Vị trí nơi đây tốt, diện tích đất trống lại không lớn, ban đầu có không ít nhà phát triển nhìn trúng chỗ này, thời gian dần trôi, xung quanh ngày càng thay đổi ngày càng phồn hoa, giá phòng một ngày tăng lên hai nấc thang, chờ tới lúc thương nhân muốn mở rộng nơi này một lần nữa thì lại gặp phải hộ gia đình thét giá.

"Có vài chỗ nhìn trúng nơi này, cuối cùng toàn không đàm phán được, mấy tháng trước Vinh Hạo bên kia cũng từng tìm người đàm phán, mấy người này rao giá năm vạn một căn." Người ngồi bên ghế phụ lái giật giật khóe miệng, dường như cảm thấy yêu cầu này rất buồn cười: "Giá nhà trung bình ở chỗ này cũng chỉ năm vạn mà thôi, bọn họ thổi muốn đổ nhà, thế mà cũng dám đòi cái giá này!"

Muốn nói nhà phát triển không trả nổi cái giá này ư? Đương nhiên không phải.

Chỉ là thương nhân cầu lợi, có thể cho ít một phần là sẽ kiếm được nó. Chỗ này đã bị nhà cao tầng dần dần bao quanh, trang web chính thức của ngầm đô thị đang cải tạo, chỉ cần dùng tí thủ đoạn, cắt luôn điện nước khu vực này cũng không phải chuyện không thể.

Điện nước vừa ngắt, độ khó sinh sống của các hộ gia đình tăng lên rất nhiều, đợi đến khi bàn bạc lại thì quyền chủ động đã nằm trên tay bọn họ rồi.

Bây giờ phần lớn mọi người đang chờ đợi xem đều dồn lên phương pháp này, người ngồi trên ghế lái phụ cũng không ngoại lệ.



Anh ta nói: "Chúng ta từng xác nhận với thị chính bên đó, trước cuối năm nay sẽ tiến hành cải tạo web, hoặc là có thể đổi thành trấn Trường Hưng bên kia, sếp, anh xem..."

Người ngồi phía sau không nói gì.

Trông anh chưa tới ba mưa, gương mặt tuấn tú, khí chất cao quý, ngón tay thon dài phủ trên bàn phím laptop gõ lạch cạch, làm người bên cạnh bất giác khẩn trương lên.

Trên màn hình trước mặt Giang Minh Viễn hiện ra bản đồ quy hoạch đô thị, anh nhìn một hồi: "Cái chỗ này, đừng đợi nữa, cậu đi đàm phán, tranh thủ trước cuối năm để các hộ này dời đi."

"Nhưng mà giá này!"

"Theo giá trung bình mà làm." Anh ngẩng đầu, nói với cấp dưới không đồng tình: "Hộ gia đình khó đối phó, cũng còn chỗ để thương lượng giá đất với chính phủ bên kia."

Cấp dưới vẫn còn chút lưỡng lự. Vậy cũng không nhiều bằng số bỏ ra mà..."

"Sao, còn vấn đề gì?" Giang Minh Viễn ngẩng đầu.

Chống lại khuôn mặt không có biểu cảm gì kia, cấp dưới nuốt nước miếng, ép cái tiếng phản đối ở trong lòng xuống, lắc đầu: "Không, không có gì, tôi về sẽ sắp xếp ngay."

Giang Minh Viễn quay đầu nhìn ra từng dãy nhà tập thể bên ngoài, thu hồi ánh mắt lại nói với tài xế: "Quay về đi."



Tài xế khởi động xe, quay đầu chạy ra bên ngoài, mà phía sau bọn họ, một chiếc xe tải nhẹ màu lam cũng bắt đầu khởi động.

...

Tinh Tinh đem hết tất cả từ vựng mà mình hiểu được ra để khen chiếc "xe bự bự" này một lượt, khen đến độ nhân viên của công ty chuyển nhà cũng nhịn cười không nổi.

Anh ta đóng cửa xe lại, lấy chiếc khăn tay lau sương mù trên máy tiện, lau xong hỏi Tinh Tinh: "Thế bạn nhỏ, con lớn lên có muốn lái xe bự bự không đây."

Tinh Tinh suy nghĩ một tí xíu, gương mặt nhỏ xị ra nói không muốn.

Người lái xe thắc mắc: "Sao vậy? Không phải con rất thích xe bự bự à?"

"Bởi vì con có thích rất là nhiều thứ, không thể cái gì cũng làm được." Nhóc con vẫn còn hơi sợ người lạ, lúc nói chuyện thì nép ở bên người Trình Hoan, chỉ lộ ra có nửa cái đầu: "Mẹ nói phải toàn tâm toàn ý."

"Ô, bạn nhỏ biết rất nhiều chuyện đấy."

Tinh Tinh đắc ý nhếch môi cười.

Người đó lại hỏi: "Vậy bạn nhỏ lớn lên muốn làm cái gì?"

"Con muốn kiếm tiền! Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền! Mua nhà to cho mẹ!" Tinh Tinh gần như đáp không do dự, cậu muốn giang hai tay ra, đáng tiếc không gian trong xe có hạn, cho nên cậu chỉ có thể rút ngắn phạm vị lại một chút: "To chừng này này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play