Nguồn nước là một thứ gì đó đặc biệt quý giá ở trên thảo nguyên. Tại nơi đây
người ta sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để bảo vệ nguồn nước và đồng cỏ.
Các bộ tộc trên thảo nguyên vốn sống ven theo nguồn nước và đồng cỏ, nó
chính là nguồn sống của họ.
Trên bờ sông, một cô gái tiến tới lấy
vài chùm nho vốn treo ở trên yên ngựa. Nàng vui vẻ ngắt một quả bỏ vào
miệng chúm chím nhẹ nhàng nhai, nước nho thanh thanh ngọt lịm lan đến
tận đầu lưỡi.
Miệng ăn nhưng mắt lại liên tục liếc về phía người thanh niên đang ngồi bên bờ sông, đầu thì suy nghĩ vẩn vơ.
Hắn là thầy nàng, nàng không ngờ sẽ có một ngày như thế. Một cảm giác thật
lạ bỗng tràn ngập trong tâm trí nàng, không sao xua đi được.
Vốn
trước kia nàng không có thói quen gọi hắn là sư phụ. Nhớ lại dạo đó nàng bái hắn làm thầy, chỉ đơn thuần là bởi bị hắn lừa. Hồi ấy khi mới vừa
quen biết nhau, thoạt đầu nàng không biết kiếm thuật của hắn xuất chúng, bị mấy lời của hắn kích động, thế là cả hai quyết đấu kiếm một trận, ai thua phải chấp nhận bái người kia làm thầy, sau đó có thể dễ dàng suy
đoán ra được kết quả, nàng đã thua thảm hại, và đành phải xuống nước
nhận hắn làm sư phụ. Thế nhưng mặc dù hắn đã làm sư phụ nàng, song lại
thường xuyên giở nhiều trò vô lại không xứng làm thầy, thế nên nàng
chẳng thèm gọi hắn là thầy bao giờ, được cái hắn cũng không để bụng, mặc kệ nàng cả ngày gọi trống không suốt.
Được mấy hôm nay nhằm
thuyết phục hắn giúp nàng không phải đến Trung Nguyên, mới thường xuyên
gọi hắn là sư phụ. Thế nhưng hắn lại không muốn làm sư phụ của nàng nữa, mà lại muốn...
Trước kia hắn lừa nàng gọi hắn là sư phụ, giờ thì
lại lừa nàng... Nghĩ đến đây mặt Tiểu Phong bỗng đỏ bừng, lắc đầu thôi
không nghĩ đến nữa.
“Tiểu Phong, nàng gọi ta ra bờ sông nói chuyện. Tại sao bây giờ lại cứ đứng ở đó mãi thế?”
Gã thầy đáng ghét, hắn làm như thế nàng dám tiến lại gần hắn mới lạ.
Xong như nhớ đến điều gì, nàng bước nhẹ nhàng tiến về phía hắn rồi ngồi xuống bên cạch.
Nàng đưa chùm nho về phía Tần Quân. “Người muốn ăn không?”
Hắn cười cười không thèm khách sáo ngắt lấy 1 quả nho ném bỏ vào miệng. Quà của mỹ nhân không nên từ chối, đàn ông mà lại đi bày đặt ngại ngùng
cuối cùng sẽ chỉ đánh mất đi cơ hội.
“Nho ngon!” Tần Quân cười cười tán thưởng một tiếng.
Nàng nhìn về Tần Quân với vẻ mặt nghi ngờ: “Trước kia chàng còn hỏi ta rằng nho có gì ngon mà ta ăn suốt thế đấy!”.
Mặt Tần Quân méo xệch, cái gã Cố Kiếm này.
“Ăn nho trên cây ta cảm thấy không ngon, nhưng ăn nho nàng đưa cho thì lại thấy rất ngon. Sao lạ quá thế nhỉ?”
Hắn nói một câu chống chế cũng chẳng thèm quan tâm nó có hài hước hay
không, thế nhưng chuyện cũng kì. Đôi khi hai người cùng kể một câu
chuyện, có người kể thì hay, có người kể thì dở. Chúng ta khi nói
chuyện, đừng cố quan tâm nói cái gì đó thật hay ho làm gì, cứ nói tùy
hứng là được. Đôi khi một câu vô tâm của chúng ta lại có thể làm cho nửa kia nở nụ cười, đó gọi là sự đồng điệu.
“Tiểu Phong, ta thấy nàng có vẻ như có tâm trạng gì hả?”
Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ, thiếp...”
“Đừng chối, ta chú ý nàng nãy giờ rồi.”
Nàng nhìn hắn, trong tim như có cảm giác lạ lạ, một hơi nóng ấm áp bỗng lan tỏa toàn thân.
Trong mối quan hệ, đừng bao giờ coi thường lời quan tâm, cũng đừng ngại phải
phán đoán tâm trạng của cô ấy. Nếu phán đoán sai, hãy mặt dày mà nói
“anh cảm nhận được tâm trạng của em như thế mà, đừng cố giấu anh” hay
kiểu “anh là người yêu em anh còn không hiểu em sao, cứ nói ra hết đi
đừng giữ trong lòng”. Đấy là phán đoán sai, chúng ta sẽ nói thế để đỡ
mất mặt. Nhưng hãy thử suy nghĩ giả sử phán đoán đúng thì sao? Bạn sẽ
trở thành một phần rất đặc biệt trong lòng cô ấy. Lúc ấy cô ấy sẽ có cơ
hội để thổ lộ những tâm sự bị giấu kín.
Tiểu Phong nhìn thật kỹ
Tần Quân một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía mặt sông. Càng nhìn, có
vẻ như tâm trạng của nàng càng nặng nề.
“Sử giả của Trung Nguyên đã sang để cầu thân thiếp rồi.”
Nói đến đây nàng quay sang nhìn Tần Quân.
“Cả tộc Sóc Bác ở phía bắc núi Yên Chi nữa, họ nghe tin Trung Nguyên phái
sứ đến cầu thân với Phụ Vương, thế là họ cũng sai sứ giả mang theo rất
nhiều lễ vật đến Tây Lương.”
Kể đến đây thì nàng tỏ thái độ phát bực.
“Cái gã Lợi Đôn Vương kia cũng đã sắp 50 tuổi rồi, thiếp mới chẳng thèm lấy
lão, thiếp cũng chẳng muốn phải đi đến Trung Nguyên xa xôi kia.”
Sau đó nàng ôm đầu chán nản.
“Phụ Vương không nỡ đắc tội Trung Nguyên, cũng không đành lòng thất lễ với
Nguyệt Thị, thế là người đành phải ậm ờ chưa vội quyết. Thế mà hai bên
sứ giả cứ quyết nán lại ở trong Vương thành, e là khó mà tiếp tục trì
hoãn được.”
Nguyệt Thị, Sóc Bác tộc. Sao mà hắn lại quên họ được
nhỉ? Chính tộc này đã kết hợp với Trung Nguyên để diệt tộc Đan Xi Hung
Nô, nếu muốn bảo vệ tộc Đan Xi e là khó mà tránh khỏi việc đụng độ với
tộc Nguyệt Thị. Nhất là khi tộc này nhất quyết muốn bắt cóc Tiểu Phong
về tộc của họ, để bảo vệ nàng e là khó tránh khỏi phải cọ sát.
Nghĩ đến đây, mắt hắn trở nên sắc lẹm.
Trước đến giờ hắn cứ nghĩ kế hoạch đối phó Lý Thừa Ngân mà quên đi đối thủ
phải đụng độ ngay lúc này, thật là thất sách. Cũng may vẫn còn kịp.
“Thế nên thiếp đã quyết tâm, thiếp sẽ lén bỏ trốn qua bên ông ngoại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT