“Thế giới này mặc ngươi tung hoành...

... Ta chỉ lấy đi cô ấy.”

Đằng sau lều trại là một khung cảnh trống không, ngọn lửa đã thiêu hủy đi tất cả.

Những giọng nói vang lên trong đầu Lý Thừa Ngân, những hình ảnh không ngừng chớp hiện.

“Vậy chàng gom đủ 100 con đom đóm cho ta, ta mới bằng lòng lấy chàng.”

“A!!”

Lý Thừa Ngân điên cuồng hét lên, sau đó lao vào lật tung mọi thứ trong đống tro tàn.

Bùi Chiếu vội vàng tiến đến ôm chặt lấy Lý Thừa Ngân.

“Thái tử, mong người hãy bình tĩnh lại!”

Lý Thừa Ngân gục xuống, cơn đau đầu dữ dội, có điều gì lóe lên trong đầu như hắn đã đánh mất thứ gì, lần trước hắn đã đánh mất, lần này hắn lại tiếp tục đánh mất, như một vòng lặp không có hồi kết.

Hình như hắn nhìn thấy bóng lưng ai đó đang đứng trên đợi trên cồn cát, là một cô gái. Nàng mặc trên mình bộ váy cưới của người Đột Quyết, trên tay cầm dây lưng của nàng.

Nghi thức hôn lễ của Đột Quyết, tân lang tân nương trao nhau dây đeo lưng để kết thúc buổi lễ. Hai người chính thức trở thành vợ chồng dưới sự chứng kiến của thần linh.

Nàng đang ngóng trông tân lang của nàng gỡ dây lưng của chàng xuống trao cho nàng, thế mà một lần lỡ... đã lỡ cả đời.

Nàng quay đầu lại, mặc dù đã cố mở mắt hết cỡ, nhưng gương mặt nàng vẫn cứ mơ hồ, không thể nào nhìn rõ.

Thế rồi hắn nghe thấy giọng nói của nàng cất lên.

“Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!”

...

“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô… thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về… Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng… Ô… thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua... ”

“Khó nghe thế! Đổi bài khác đi!”

“Nhưng ta chỉ biết mỗi bài này…”

...

“Nàng đã thực sự quên ta rồi ư?”

...

Ngọn lửa hừng hực đang cháy bên ngoài, hơi nóng tỏa ra áp thẳng vào mặt khiến mặt hắn đỏ rực.

“Hệ thống, nếu muốn đem theo một người rời khỏi vị diện này, cần mất bao nhiêu điểm cướp đoạt?”



Tần Quân quay sang nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn đang bám lấy áo hắn, mặc kệ ngọn lửa ngoài kia đang bốc lên điên cuồng, nàng vẫn không hề lo lắng, trái lại ánh mắt ánh lên vẻ kiên cường.

Lại ngó sang, một cô nàng, nàng giống như một con chim non nhưng lại không hề yếu đuối chút nào, nàng là A Độ, chỉ mới một thời gian, nàng đã phải trải qua không biết bao nhiêu là thứ chuyện trên đời.

Nàng, cả Tiểu Phong nữa, những cô gái ở tuổi 15, không đáng phải chịu những điều như thế.

“Nếu chủ nhân muốn dẫn theo một người rời khỏi vị diện này, cần mất 2000 điểm cướp đoạt, cảnh báo: Chỉ có thể dẫn theo bạn lữ của chủ nhân đi xuyên qua vị diện.”

Ánh mắt Tần Quân trở nên phức tạp.

2000 điểm cướp đoạt... hắn chỉ đủ để dần theo một người rời khỏi đây.

Mà cho dù hắn có đủ điểm cướp đoạt, hắn cũng không thể đưa A Độ theo, bởi lẽ...

Chẳng lẽ hắn phải bỏ A Độ lại sao?

Đối với Lý Thừa Ngân, A Độ chẳng hề có chút giá trị lợi dụng nào, nếu bỏ nàng lại, e rằng nàng sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Ngọn lửa ngoài kia càng cháy càng mạnh khiến hắn không còn kịp thời gian để suy nghĩ.

“Phải làm thế nào để ta có thể dẫn A Độ theo?”

Tần Quân lẩm nhẩm hỏi hệ thống.

Hệ thống bỗng im lặng.

Ngọn lửa nóng bức khiến mồ hôi Tần Quân lăn dài trên hai má.

“Điều này sẽ sử dụng năng lượng vượt quá giới hạn của hệ thống, hệ thống sẽ xảy ra lỗi.”

Thế rồi trước mặt Tần Quân bỗng hiện lên một hàng chữ “sử dụng”, hàng chữ này chỉ có mình Tần Quân thấy, hắn hiểu được ý nghĩa của điều này.

Ngoảnh lại nhìn hai bóng dáng yếu đối sau lưng mình, ảnh mắt Tần Quân trở nên kiên định.

Hắn giơ tay ra, một tay hắn nắm chặt lấy tay của Tiểu Phong, một tay hắn đưa ra nắm lấy tay của A Độ.

A Độ bỗng giật mình.

“Nắm chặt lấy tay ta!”

Tiểu Phong nghe vậy, ngay lập tức nắm chặt lại.

A Độ chần chừ một lúc, song sau đó vẫn nắm chặt lấy tay của Tần Quân.

“Sử dụng!”

Tần Quân lầm nhẩm trong đầu.



Lỗi hệ thống ư?

Hắn không biết điều gì sẽ xảy đến, nhưng hắn biết mình nhất định phải làm điều này.

Bóng dáng Tần Quân, Tiểu Phong và A Độ mờ dần trong đám cháy rồi biến mất hẳn, căn lều ngã sập xuống, mọi thứ trở thành đống tro tàn trong đống lửa.

Đương lúc sắp biến mất, Tần Quân đưa mắt nhìn sang về phía gương mặt của Lý Thừa Ngân ngoài kia, khóe miệng bất giác mỉm lên.

“Thế giới này ta mặc cho ngươi tung hoành, ta chỉ lấy đi cô ấy!”

...

Tần Quân thức dậy trong một không gian trắng xóa.

“Nơi này là nơi nào?”

Tần Quân nhìn xung quanh, hoảng hốt phát hiện không thấy Tiểu Phong và A Độ đâu.

“Cảnh báo: Sử dụng năng lượng vượt quá giới hạn của hệ thống, hệ thống xảy ra lỗi.”

Âm thanh của hệ thống rè rè vang lên.

“Cảnh bảo: Hệ thống xuất hiện lỗi, hệ thống mất kiểm soát.

Mặc cho những âm thanh vang lên trong đầu, Tần Quân nhìn xuống hai tay của mình, ngạc nhiên phát hiện mình đã trở lại với cơ thể của mình, không còn mang thân thể của Cố Kiếm nữa.

Nhưng kì diệu hơn nữa cơ thể của hắn đang phát sáng.

Không, đấy không phải thân thể của hắn, hắn chỉ còn lại linh hồn.

Thân thể của hắn đã để lại sau vụ tai nạn, hắn chỉ mượn xác của Cố Kiếm để sống lại ở vị diện kia mà thôi.

“Tinh! Do hệ thống mất kiểm soát, hệ thống tự động mở chức năng mới.”

Tần Quân nghe thế thì nhướng mày lên.

Chức năng mới?

“Tinh! Chức năng mới đang được cài đặt!”

“Tinh! 0% ->100%”

“Tinh! Chức năng mới được cài đặt thành công.”

“Tinh! Chức năng mới đang được khởi động.”

“Khởi động thành công chức năng mới!”

“Chức năng: Trừng Phạt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play