Bầu trời trên thảo nguyên thuộc về đại bàng, hình ảnh đại bàng tung cánh
bay lượn tại nơi đây không phải là điều quá khó gặp, ngược lại, nó lại
trở thành điều đại diện cho thảo nguyên.
Các quý tộc nơi đây đều
thích thuần đại bàng, và không thể không công nhân đại bàng quả thật đã
giúp ích rất nhiều cho các cuộc săn bắn.
Đại bàng tung cánh nơi
vùng trời đại diện cho sự tự do, sự bình yên. Thế nhưng hôm nay mặc dù
đại bàng vẫn tung cánh song Đột Quyết hôm nay lại không hề yên tĩnh chút nào.
Người anh hùng giết chết vua sói mắt trắng bị sát hại trên đường rời khỏi Đột Quyết trở thành chủ đề bị bàn tán xôn xao.
Mọi mũi đao đều trực chỉ thẳng hướng về phía Đan Xi, rất nhiều câu hỏi được đặt ra, hoàn thành tuyên bố của Đại Thiền Vu, không những không được
lấy công chúa mà còn mất mạng?
Tin tức lao nhanh như gió thổi,
chưa đầy một ngày mà cả thảo nguyên đều biết. Người ta không khỏi nghi
ngờ về chữ tín của Thiết Đạt Nhĩ Vương, và ai là người đã sát hại anh
hùng giết vua sói mắt trắng?
“Đại Thiền Vu cho gọi cậu.” Hách Thất ánh mắt phức tạp nhìn Tần Quân.
Tần Quân nghe vậy, mắt cụp xuống, sau đó đứng lên tiến về phía cửa lều để rời khỏi.
“Tần huynh đệ!”
Hách Thất bỗng nhiên hô lên.
Tần Quân đứng lại không bước tiếp, sau đó quay đầu lại nhìn Hách Thất không nói gì.
“Xin lỗi!” Ngừng một lúc, Hách Thất tiếp tục nói “Đại Thiền Vu hỏi ta, ta không thể nói dối ngài ấy!”
“Huynh đã nói gì với ngài ấy?”
“Ta bảo ta đã cho đệ mượn...”
“Đệ không sao.”
Tần Quân nở một nụ cười an ủi Hách Thất, nhưng sắp bước ra khỏi lều, Tần Quân bất chợt dừng lại.
“Nếu đệ nói không phải đệ làm huynh có tin không?”
Hách Thất nghe vậy thì ngẩng đầu, nhưng chưa đợi Hách Thất nói gì thì Tần Quân đã rời đi mất.
Một lúc sau Tiểu Phong và A Độ tiến vào túp lều, Tiểu Phong khuôn mặt đầy
vẻ lo lắng, còn A Độ thì trầm mặc hơn, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ nghiền
ngẫm.
Mỗi người một vẻ, không ai nói điều gì.
Mặc dù trên
thảo nguyên cũng thường xuyên xảy ra những cuộc so tài tranh giành tình
nhân, cũng có những cuộc chiến liều sống, liều chết đặt cược cả mạng
sống. Nhưng lại ít khi xảy ra trường hợp đã chiến thắng rồi, sau đó còn
kiên quyết giết đối thủ cho bằng được, như thế thì thật hẹp hòi, và
những người nơi đây rất khinh thường những người như vậy. Đấy là người
thảo nguyên, hào hiệp, rộng lượng, chính trực, mạnh mẽ.
“Ta đến
chỗ ông ngoại!” Tiểu Phong phá vỡ sự im lặng trước, nàng định đi đến chỗ Tần Quân, cùng Tần Quân đối diện với ông ngoại, nhưng A Độ đã nhanh tay giữ nàng lại, không để nàng làm ra việc gì ngốc nghếch.
Tần Quân
đã đi qua lều của Đại Thiền Vu nhiều lần, nhưng lần này cảm giác hoàn
toàn khác. Tần Quân biết rõ vết chém kia không thể nào giết chết Lý Thừa Ngân được, hắn đã là Luyện Khí tầng 3, hiểu được vết thương thế nào có
thể gây nên trí mạng cho người khác. Vết chém kia, tối đa sẽ chỉ khiến
người ta bị thương nặng thôi, nằm vài tuần khi vết thương đóng vảy thì
sẽ khỏi, mặc dù đổ nhiều máu, song hoàn toàn là vết thương ngoài da. Hơn thế đó còn là Lý Thừa Ngân, Lý Thừa Ngân sẽ chết lãng xẹt như thế ư?
Đùa chắc?
Hắn ta là Lý Thừa Ngân đấy!
Hơn nữa nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành, nếu Lý Thừa Ngân thực sự đã chết rồi thì Tiểu Phong còn yêu được hắn nữa ư?
Tần Quân bước vào lều trướng, Đại Thiền Vu đã ngồi ở đấy, xung quanh không có ai.
Ông có dáng ngồi bệ vệ của một vị lãnh đạo đã ngồi vị trí cao rất lâu, mặc
dù ông không nói gì nhưng sức ép ông đem lại cũng khiến kẻ nhát gan phải run rẩy sợ hãi.
Thời gian cứ trôi qua như thế, mặc dù Tần Quân đã đưa tay lên ngực cúi người xuống hô “Đại Thiền Vu” ông vẫn cứ nhìn như
vậy. Cúi người rất lâu mà Đại Thiền Vu vẫn không nói gì, cuối cùng Tần
Quân ngẩng đầu lên, mắt đối diện trực tiếp với ánh nhìn của bậc quân
vương này.
Sau cùng Đại Thiền Vu cũng phải cụp mắt, ông hít một
hơn thật sâu sau đó ông chống tay lên trán, củi trỏ đặt lên chiếc bàn
bên cạnh, mắt nhìn xuống đất đăm chiêu.
Ông suy nghĩ điều gì đó,
mất rất nhiều thời gian, có lúc ông do dự, có lúc ông kiên quyết, những
biểu cảm này bị thu hết vào trong mắt của Tần Quân.
Người bình thường sẽ không nhận ra, nhưng Tần Quân đã Luyện Khí tầng ba, hắn có thể cảm nhận được hết những xao động của ông ấy.
“Cậu đi đi!” Trong suốt thời gian Tần Quân sống tại Đột Quyết, đây chính là câu nói đầu tiên của Đại Thiền Vu đối với hắn.
Tần Quân nhìn thật kỹ Đại Thiền Vu, không nói thêm gì nhiều, Tần Quân quay người rời đi.
Bóng hắn khuất dần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT