Hai người nhìn nhau, trong đôi con ngươi đều phản chiếu hình ảnh của đối phương, dường như giờ phút này mọi thứ xung quanh trông thật mờ nhạt, chỉ duy nhất người trước mắt là rõ ràng nhất.
"Phụt" - Bỗng nhiên Lưu Ly bật cười, cô nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Mặc Khiết Thần, ha hả đáp:
- Thời đại nào rồi còn lấy thân báo đáp chứ? Anh là người cổ xưa à?
Người đàn ông chớp mắt, vẫn bình thản nói:
- Vậy tại sao cô còn hứa?
- Chỉ là phép lịch sự thôi, nhưng nếu như anh xem nó là thật vậy thì...!tôi có thể trả bằng tiền không? - Lưu Ly đảo mắt, ngây thơ trả lời.
Cô cái gì cũng thiếu chỉ riêng không thiếu tiền mà thôi.
Nếu báo đáp bằng thứ đó thì quá dễ dàng rồi.
Mặc Khiết Thần thở hắt ra một hơi, chỉ nhìn cô không nói gì, mấy giây sau anh quay người đi về lại chỗ cũ, đưa tay lên bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi.
Lưu Ly ở phía sau, điều cần nói cũng đã nói xong rồi, cô rời ghế lên tiếng:
- Vậy...!không còn việc gì nữa, tôi ra ngoài đây.
Thế nhưng chỉ mới vừa đi được vài bước, giọng người đàn ông lại vang lên:
- Thay đồ cho tôi!
"..."
Lưu Ly có chút khựng lại, cô từ từ quay đầu, đưa mắt nhìn ngang ngó dọc:
- Anh...!đang nói tôi hả?
Mặc Khiết Thần đã cởi đến cúc áo thứ ba, chậm rãi đáp:
- Trong này ngoài hai chúng ta còn có thể là ai?
Lưu Ly cau mày, một đầu đầy nghi vấn hỏi:
- Tại sao chứ? Tôi đâu phải người hầu của anh?
Mặc Khiết Thần trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, thản nhiên trả lời:
- Chuyện này vốn là của người hầu, cô đã mang vào thì cần phải chịu trách nhiệm làm việc thay kẻ đó.
"..."
Nói cái gì nghe không lọt tai nổi vậy? Ở đâu ra cái kiểu làm việc tốt mà phải chịu trách nhiệm thay thế? Rõ chỉ là mang hộ vào, bây giờ lại thành thay đồ giúp anh ta? Logic ở đâu?
- Này, anh nói đạo lý chút đi, tôi thấy anh ngoài bị bệnh ra còn rất ngang ngược nữa đấy! - Lưu Ly trợn mắt tỏ vẻ không phục.
Mặc Khiết Thần vẫn cứ ung dung cởi áo, để lộ ra cơ thể săn chắc cường tráng:
- Đừng nói đạo lý với tôi, chính cô là người bảo sẽ báo đáp tôi mà, không phải sao?
"..."
Vậy nên báo đáp là bằng thay quần áo hả? Không tự cảm thấy phi lý lắm ư?
Cơ mà khoan đã, hai chuyện này có điểm chung gì mà lôi vào? Liên quan ở đâu ra chứ??
Lưu Ly rõ ràng cảm thấy sai sai chỗ nào đó nhưng cô lại không thể phản bác được, đành mặt nhăn mày nhó đi đến gần người đàn ông.
Anh ta chỉ tay vào chiếc khăn trắng, hướng dẫn cô:
- Cầm lấy nó lau nước trên người cho tôi trước.
Lưu Ly bặm môi, nghiến răng làm theo, không nhìn thấy ở một góc nào đó, khóe miệng Mặc Khiết Thần đã câu lên.
....
Ở bên ngoài, Cố Thiên Vương vẫn đang thưởng thức bữa tối của mình, Phi Điểu từ đâu xuất hiện ngồi xuống trước mặt anh, giành lấy một dĩa mỳ về phía mình.
- Này này, cô làm cái gì vậy?
Lấy chiếc nĩa gần đó bắt đầu cuốn mỳ, cô nhìn anh nói:
- Ăn tối mà không gọi người khác là bất lịch sự lắm đấy.
Người đàn ông cau mày, khó hiểu hỏi:
- Tại sao tôi phải gọi cô chứ?
"Sụp" - Tự nhiên ăn một miếng mỳ đầu tiên, Phi Điểu ngước lên nhìn anh, nhún vai đáp:
- Tôi cũng được tính là khách mà, không phải sao?
"..."
Cố Thiên Vương há miệng nhưng lại chẳng thể nào nói thành lời, cuối cùng quyết định không chấp nhặt với cô.
Anh liếc một người hầu, ám chỉ mang đồ ăn lên cho Phi Điểu, sau đó lại lên tiếng:
- Sở Lưu Ly vẫn còn ở trong phòng Mặc Khiết Thần chưa ra, cô tự tin là hai người sẽ được ở lại đây sao?
Nghe vậy, Phi Điểu gật đầu không chút suy nghĩ:
- Ừm, tôi tin vào khả năng của cậu ấy, hơn nữa, cho dù có thất bại, tôi cũng xứng đáng được ăn một bữa tối ngon rồi sau đó bị đuổi đi cũng được mà.
Cố Thiên Vương vẩu môi, nghe thấy có chút hợp lý nên không phản bác nữa.
Anh nhìn sang căn phòng của Mặc Khiết Thần, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.
Nghĩ cũng khá kì lạ, cậu ta không thể ở một nơi quá lâu với phụ nữ, vậy mà với Sở Lưu Ly lại không xử lý nhanh như vậy, rốt cuộc bọn họ đang làm gì bên trong chứ?
Người hầu mang lên cho Phi Điểu một số món đơn giản, cô trả lại cho Cố Thiên Vương một dĩa mỳ nguyên, khiến anh bật cười:
- Cô cũng nghĩa khí thật đấy.
Phi Điểu chỉ cười nhẹ không trả lời, quay lại tiếp tục ăn phần của mình.
Lúc này, Cố Thiên Vương đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lém lỉnh hỏi:
- Nhưng mà...!cô không sợ sao?
Phi Điểu ngước lên nhìn anh, chớp mắt hỏi ngược lại:
- Sợ cái gì?
- Sở Lưu Ly và Mặc Khiết Thần ở trong phòng đó, cô nam quả nữ chung một chỗ, cô không sợ cô ấy sẽ chịu thiệt sao? - Cố Thiên Vương giảo hoạt phân tích.
Nhưng ngược lại so với suy nghĩ của anh, Phi Điểu nhếch môi một cách khinh thường:
- Về phương diện này thì anh không cần lo lắng.
Tôi với Lưu Ly lớn lên bên nhau từ nhỏ, tôi vô cùng hiểu cậu ấy.
Thế giới trong mắt Lưu Ly rất nhỏ bé, căn bản chỉ xoay quanh với mấy món đồ chơi mà người bình thường không bao giờ động đến, cho nên suy nghĩ cũng rất khác người.
- Kể cả có một người đàn ông đứng trước mặt tán tỉnh thì cậu ta cũng không biết, bởi vì EQ* của cậu ấy...!cực kì thấp.
Cô ấy lớn lên trong môi trường vô cảm và máu lạnh, giết người là mục đích được mặc định trong đầu cô từ lâu.
Việc không được tiếp xúc với người khác giới thường xuyên và không có ai biểu đạt tình cảm nên Lưu Ly càng không biết cách yêu thương là gì.
*EQ: là trí tuệ cảm xúc, nói đơn giản chính là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người.
EQ cao đồng nghĩa với việc họ sống rất giàu tình cảm và ngược lại, người có EQ thấp thì cảm xúc rất đơn giản.
EQ và IQ khác nhau, nên dù Lưu Ly có IQ cao thì không có nghĩa EQ cũng cao.
Trong trường hợp này, ý của Phi Điểu là Lưu Ly không hiểu về tình cảm nam nữ.
....
Trong căn phòng, Lưu Ly cầm chiếc khăn lau quanh nửa thân trên của Mặc Khiết Thần, nhưng nước thì chẳng thấy đâu, chỉ cuồn cuộn những múi cơ đập vào mắt.
Thân hình rắn rỏi màu vàng đồng thật khiến người khác mê muội.
Lưu Ly nuốt một ngụm nước bọt, không kiềm chế được lẩm bẩm:
- Tuyệt thật, lần đầu mình tận mắt thấy múi người, sao có thể đẹp đến vậy nhỉ?
- Phải tập như thế nào mới có được chừng này múi chứ?
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, ở khoảng cách gần dường như mọi lời nói đều lọt vào tai anh:
- Cô có đang làm tử tế không vậy?
Một câu hỏi khiến Lưu Ly giật mình tỉnh táo lại, cười gượng đáp:
- Vẫn đang làm mà.
Nhưng người anh có nước đâu đòi lau.
Nghĩ là vậy, tay cô vẫn mò mẫm trên thân thể anh, kì cọ qua lại chỗ này chỗ kia.
Một hồi, cô lại lau đến phía sau lưng Mặc Khiết Thần, đột nhiên phát hiện ngay giữa lưng anh có vết sẹo dài.
Lưu Ly theo bản năng muốn chạm vào nhưng ngay lúc đó, người đàn ông bỗng quay phắt lại hỏi:
- Cô tính làm gì?
"..."
Lưu Ly chớp chớp mắt, thành thật trả lời:
- Có tính làm gì đâu, lau nước cho anh thôi mà.
Cô còn chưa kịp động vào thì đã nhảy dựng lên rồi, quay lại hết cả hồn luôn đó!
Mặc Khiết Thần trừng mắt nhìn cô, lạnh giọng nói:
- Không cần lau phía sau.
- Ồ! - Nghe vậy, Lưu Ly cũng không dám làm bừa nữa.
Cô vứt chiếc khăn xuống bàn, phủi tay đáp:
- Xong rồi đấy.
Mặc Khiết Thần cúi xuống cầm lên chiếc áo mới, hành động của anh vô thức khiến cơ bụng cử động nhấp nhô.
Lưu Ly dán chặt mắt vào đó không rời, chẹp miệng vài phát, cô đánh liều giơ tay về phía trước.
"Pặc" - Khoảng cách chỉ còn vài centimet thì năm ngón tay đã bị bắt lại, Lưu Ly ngước mắt lên liền phát hiện Mặc Khiết Thần đang nhìn mình.
- Cô lại muốn làm gì nữa?
Bặm môi, Lưu Ly dè dặt hỏi:
- Có thể...!cho tôi sờ một chút được không?
Hai mắt cô cực kì mong đợi nhưng đáp lại chỉ là sự phũ phàng của người đàn ông:
- Đương nhiên là không.
"..."
Keo kiệt!
Lưu Ly trừng mắt, không cam chịu giơ nhanh tay còn lại của mình lên nhưng mọi thứ dường như đã nằm hết trong sự tính toán của Mặc Khiết Thần, anh ngay lập tức bắt gọn cả hai tay cô.
Lạnh lùng lên tiếng:
- Ra ngoài!
Lưu Ly cau có mặt mày, rất không phục:
- Cho sờ một cái đi mà, lần đầu tôi thấy đấy.
- Liên quan gì đến tôi.
- Vừa nói, Mặc Khiết Thần vừa kéo cô ra ngoài cửa.
Lưu Ly dùng lực cản lại, nhưng làm sao có thể đấu nổi với sức của người đàn ông, cô lết đi từng bước, miệng vẫn không ngừng:
- Một cái thôi mà, một cái thôi, cho tôi sờ một cái thôi!
Mặc Khiết Thần đã có chút nổi nóng, tay kéo càng mạnh hơn.
Lưu Ly bị dồn ra đến tận cửa, vẫn không quên xin xỏ anh thêm một cơ hội:
- Tôi đã lau người giúp anh rồi mà, không thể cho tôi sờ một cái được sao? Keo kiệt vậy là không được đâu.
Người đàn ông đứng chặn trước cửa, lạnh nhạt quăng vào mặt cô:
- Đừng tỏ ra thân thiết với tôi.
Có keo kiệt hay không cũng chưa tới lượt cô nói.
Dứt lời, anh dứt khoát đóng cửa lại, không cho Lưu Ly nhìn thêm bất cứ phút giây nào.
Cô đứng bên ngoài tức đến muốn phát nổ, không kiềm chế được giơ chân lên đá mấy phát vào cánh cửa.
Cái tên hống hách này, là anh ta kêu cô làm đủ mọi chuyện rồi không cho xơi miếng xôi nào.
Lợi dụng giữa thanh thiên bạch nhật xong rồi vứt vậy đấy, có miếng lương tâm nào không?
- Aiss, tức chết mà! - Thầm mắng một câu, Lưu Ly nín nhịn cơn tức giận vào trong, quay người đi lên lầu.
Phía xa xa, Cố Thiên Vương và Phi Điểu ngơ ngác đưa mắt nhìn theo, trong đầu đều cùng hiện lên một câu hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"