Cửu thiên tuế nói người hầu trong viện của tôi quỳ trong tuyết bị bệnh hơn nửa, trong khoảng thời gian này không cách nào làm việc. Tiếp đến liền không nói lời nào, mang tất cả quần áo đồ đạc của tôi chuyển vào tẩm điện của hắn.

Hắn còn nói, tôi là nam sủng duy nhất trong phủ. Được sủng ái một chút cũng hợp tình hợp lý. Nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ hơn.

Tôi không có cớ gì từ chối tiếp, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đến viện của hắn, cùng ăn cùng ở, cùng giường cùng gối.

Thương quốc xưa nay nghỉ xuân từ hai mươi tám tháng chạp đến mùng bảy tháng giêng, trọn vẹn mười ngày. Ngoại trừ ngày mùng một đầu năm Cửu thiên tuế vào cung một chuyến, mấy ngày còn lại cũng không rời khỏi phủ. Không có khách bái phỏng, hôm nào hắn cũng ở cùng tôi.

Tôi cũng dần hiểu được làm thế nào để ở chung với hắn —— Đánh liều sinh hoạt một thời gian, tôi phát hiện ra mình càng tuân thủ quy tắc cấp trên cấp dưới thì hắn lại càng tức giận. Còn nếu tôi vô tình lộ ra hành động thân cận, hắn lại phản ứng cực kì hoà nhã.

Giống như hôm qua, tuyết rơi đầy trời, lạnh đến mức chính tôi cũng không bước ra khỏi cửa. Sau giờ ngọ, Cửu thiên tuế đứng trước án đề luyện chữ, thấy tôi mài mực xong bối rối không biết phải làm gì, liền tiện tay cầm thanh kiếm trên tường mang xuống, bảo tôi lau sạch. Thời điểm hắn luyện chữ cực kỳ tỉ mỉ. Trong thư phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng trang giấy vô tình chuyển động. Lửa than nồng ấm, khiến tôi lười biếng chẳng chút nào tập trung.

Thân thể tôi đổ ra sau, có một chút buồn ngủ, kiên cường chịu đựng một lát liền khép hai mắt lại, dưới mí mắt của Cửu thiên tuế mà từ từ thiếp đi. Lúc tôi tỉnh dậy, hắn đã luyện chữ xong, ngồi bên cạnh tôi đọc sách, mà trên người tôi nhiều hơn một tấm chăn, trong tay vẫn đang nắm một nửa thanh kiếm.

Lúc đó tôi vẫn chưa tỉnh táo, phản ứng đầu tiên là chính mình không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao cho, lại bị tóm gọn, theo bản năng quỳ xuống xin lỗi, kết quả là chọc hắn tức giận. Cửu thiên tuế phất áo rời đi. Lúc quay trở về, hắn ném cho tôi hơn mười thanh kiếm cũ, âm dương quái khí nói nếu tôi đã thích lau kiếm như vậy, không làm xong được thì đừng hòng ngủ.

Cái độ rỉ sắt mài mòn nặng như vậy, tự nhiên không thể xong trong thời gian ngắn. Tôi đã chuẩn bị không ngủ mấy ngày, mà đến buổi tối, không quá giờ ngủ, Cửu thiên tuế liền ôm tôi lên giường.

Lúc này tôi đã có một chút suy đoán, bán tính bán nghi muốn thăm dò hắn thêm, trực tiếp ném thanh kiếm đi, thuận theo hắn nằm sâu trong chăn, không chống cự cũng không dán vào vách tường. Chẳng biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng khí tràng quanh thân Cửu thiên tuế đã ôn hoà không ít.

Ngày thứ hai tỉnh lại, tất cả kiếm đã bị mang đi.

Thực ra tôi cũng không phải là đồ ngốc.

Ám vệ không phải nghề nghiệp thần bí gì. Trên thế gian cũng không có con người toàn năng như vậy. Căn cứ vào nhiệm vụ khác nhau, ám vệ cũng chia làm hai kiểu: võ ám vệ và hành ám vệ.

Quá trình học tập của võ ám vệ tập trung vào rèn luyện thể trạng cường tráng, võ công cao cường, yêu cầu cốt lõi là giúp chủ nhân bài trừ hiểm hoạ, tại thời điểm nguy cấp bảo vệ chủ nhân, mà khinh công chỉ cần vừa đủ ẩn nấp là được. Hành ám vệ thì chú trọng vào khinh công nhiều hơn. Mỗi lần cùng chủ nhân đến địa phương khác, cần phải nhanh chóng nắm rõ địa hình để có thể cấp tốc cầu viện hoặc là báo tin, thậm chí là đột phá vòng vây đem chủ nhân trốn thoát, không yêu cầu quá cao về võ thuật. Kiểu đằng trước thiên về dùng võ, kiểu đằng sau thiên về dùng trí. Ám vệ hoàng cung làm việc, hầu như là sáu người một tiểu đội, trong đó có bốn võ ám vệ, hai hành ám vệ.

Mà tôi là một hành ám vệ.

Tôi biết chữ, thân hình cũng không cao to như người học võ. Ở lúc phân chia rèn luyện ám vệ, ân sư thấy tôi thông minh linh hoạt, bảo rằng nhất định tôi sẽ là một hành ám vệ tốt.

Cho nên tôi không ngốc đến nỗi lơ là hành động khác thường của Cửu thiên tuế, dù là ở quan hệ chủ tớ, hay là ở mối quan hệ giữa người và người. Coi như là thuốc độc trên người tôi có mang lại lợi ích cho hắn, cũng chẳng cần hắn phải tự mình quan tâm đến tôi như vậy.

Tôi biết, hắn đối xử với tôi khác biệt.

Nhưng mà...

Tôi ngồi xổm ở hành lang, hơi thò người ra bên ngoài, vỗ vào đầu người tuyết một cái, đem nó làm cho mềm mại hơn.

Đây là người tuyết đầu tiên tôi làm.

Khi còn bé huấn luyện nghiêm khắc, muốn chơi lắm cũng không được chơi, lớn lên thì quanh năm nhìn tuyết rơi nhìn nóc nhà, đối với hoạt động này chẳng có hứng thú gì. Trong phòng mãi buồn bực quá, tôi mới ra hít thở không khí. Vừa thấy từng bông tuyết rơi xuống, trái phải không người, liền quỷ thần xui khiến mà ngồi xổm xuống.

Cũng không quá vui như trong tưởng tượng hồi bé. Tôi chỉ thấy lạnh, vì nhất thời ngồi chơi, cũng không mặc áo ngoài, hai cánh tay lạnh đến đỏ bừng lên.

Đang muốn vào trong nhà ngồi, rèm cửa lại bị một người xốc lên. Cửu thiên tuế đi vào, liếc mắt liền thấy người tuyết trên sàn, sửng sốt một chút, lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu, nói: "Lớn như thế rồi còn chưa trò này?"

Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Muốn nhanh chóng đem người tuyết huỷ thi diệt tích. Nhưng chưa kịp làm gì, nháy mắt một cái, bị một cái áo choàng dày bọc kín từ đầu đến chân.

Cả cơ thể bao bọc bởi mùi trầm quen thuộc. Là áo choàng của Cửu thiên tuế, cũng là Cửu thiên tuế đang ôm tôi vào lòng.

Một lần nữa tôi lại yên lặng.

Dù tôi có trốn tránh ra sao, không dám nghĩ, thậm chí còn tận lực phủ định, cũng tránh không được suy đoán hoang đường của mình ngày một lớn lên.

Cửu thiên tuế đối với tôi...

Có phải là...

Có phải là...yêu thích đúng không?

Giống như thực sự coi tôi là nam sủng mà đem lòng yêu thích?

Nhưng mà, nếu tôi nhớ không sai, trước khi hắn trở thành Đông Hán hán công tôi đã theo Điện hạ xuất cung hai năm luôn rồi. Trước đó ở trong cung, cũng chưa từng cùng hắn tiếp xúc. Làm sao có khả năng...

Cửu thiên tuế đem tôi ôm xuống đệm mềm trong phòng, tiếp nhận túi sưởi tỳ nữ mang đến, nhét vào lồng ngực tôi, ra lệnh cho tôi ngoan ngoãn ngồi đó, nơi nào cũng không cho đi, rồi xoay người ra ngoài.

Hôm nay hắn mặc thường phục xanh đậm. Chắc là lười biếng, chỉ tiện tay dùng dây buộc tóc sau gáy, không giống như thường lệ vấn cao tóc lên. Bóng lưng hắn không có cảm ngột ngạt ác liệt mười phần, mà tựa như một công tử con nhà giàu có.

Thật là vậy sao?

Hay là tôi còn giá trị nào mà mình không biết?

Đêm đó, nếu Cửu thiên tuế có động cơ khác, hắn cần gì phải làm như vậy đối với tôi... Phải không?

Tôi vẫn không hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play