Khoảnh khắc kia, khí tràng toàn thân của Cửu thiên tuế đột nhiên thay đổi. Tôi thậm chí có thể nhận ra trong nháy mắt hắn luống cuống, ánh mắt giống như sói hoang kia rời đi một chút, từ mũi phát ra một tiếng "Ừ" mơ hồ.

Xem như là trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi.

Lúc tôi phát hiện ra, tim liền lỡ một nhịp

Tôi... Thực ra tôi không có ý gì cả đâu, cũng không muốn làm hắn hiểu lầm. Nhưng mà không nghĩ đến, hiểu lầm này thế mà có thể vỗ về cảm xúc rối loạn của hắn.

Tôi chỉ nghĩ là, nếu Hoàng thượng hồi nhỏ từng trải qua một chuyện như vậy, chắc chắn rất hận việc Thái thượng hoàng vì ghét bỏ con trai lòng dạ mềm yếu mà trừng phạt nặng như vậy. Cửu thiên tuế cố ý nói thế, tuy rằng có thể tránh Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ, nhưng chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự nổi giận của quân chủ.

Hiểu ra điều này, không khó để tôi phát hiện ra rằng lúc hắn kể lại chuyện đã cố tình bỏ qua một vài chi tiết.

Cho nên tôi mới theo bản năng mà nói như vậy.

Thái độ của Cửu thiên tuế khiến tôi âm thầm hoảng sợ, sự lo lắng và bất an nhân lên mấy lần, khiến lồng ngực tôi nhộn nhạo hết cả lên.

Tôi cũng không phải cố ý diễn trò để lừa gạt hắn, chỉ không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.

Bốn phía yên tĩnh khiến tôi cảm giác như đang bị ù hết cả tai. Chúng tôi cứ đứng tại chỗ theo cái tư thế mà cả hai chẳng thoải mái gì cả, nhưng không có ai động đậy. Mãi đến khi mây mù tản đi, ánh trăng chiếu xuống dưới đất, khó khăn lắm tôi mới phục hồi lại tinh thần.

Cửu thiên tuế buông hai tay đang giữ tay tôi ra, lui một chút, khuôn mặt giấu trong góc tối của hòn non bộ, không rõ biểu cảm.

Lòng tôi hoảng sợ, không biết có nên tiếp tục nói về đề tài này nữa không. Ngón tay giấu trong tay áo nắm lại thả ra, lặp lại vài lần mới hạ quyết tâm, thật cẩn thận nắm chặt tay áo của Cửu thiên tuế: "Bên ngoài có chút lạnh."

Bầu không khí nghẹt thở khiến cho giọng nói của tôi có chút nặng nề, nghe như bị phong hàn. Tôi nuốt nước miếng, muốn âm thanh trở nên rõ ràng hơn một chút: "Đốc chủ, chúng ta về phòng trước đã."

Thật lạ lùng, tôi chỉ muốn thoát khỏi thứ cảm xúc lúng túng này.

"Được."

Cửu thiên tuế giật giật, đột nhiên xoay bàn tay lại nắm chặt lấy đôi tay đang kéo áo của hắn, đưa tôi trở lại con đường đá xanh.

Bên trong tẩm điện có ánh sáng vừa phải, ánh lửa vàng ấm dường như khiến khuôn mặt của Cửu thiên tuế trở nên dịu dàng hơn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy thân thể của Cửu thiên tuế ở tình trạng tỉnh táo. Hắn cũng không gầy yếu, nửa người trên là bắp thịt tinh tráng đẹp đẽ. Chỉ là da dẻ tái nhợt, càng lộ rõ một mảng máu bầm hồng tím dữ tợn ở trên vai phải. Nhìn qua vai trái, vùng lưng dày rộng kia có mấy chục vết sẹo chồng chéo lên nhau. Tuy là vết sẹo cũ, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là do roi đánh.

Tôi hít một hơi.

Trong hoàng cung này, chỉ có vị Xưởng công tiền nhiệm kia là thích dùng roi.

Cửu thiên tuế dường như không hề thoải mái với việc loã lồ thân thể. Tuy rằng không giục tôi nhanh lên, nhưng khuôn mặt cứng đờ của hắn đã thể hiện rõ điều này. Tôi vội vội vàng vàng đẩy nhanh tốc độ bôi thuốc, rồi thay hắn kéo quần áo lên.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ dịp Tết nguyên tiêu, thế mà vệt máu bầm vẫn còn lớn như vậy, đủ để thấy hắn bị thương rất nặng. Mấy ngày qua tôi không nhìn thấy hắn bôi thuốc. Giống như là nếu tôi không phát hiện ra điều gì, hắn cũng sẽ mặc kệ.

Hắn yên lặng ngồi đấy, khiến tôi cảm thấy hắn giống như một con chó lớn bị thương, nhịn không được muốn xoa xoa đầu.

Nhưng muốn cũng chỉ là muốn, Cửu thiên tuế cũng không phải một con chó.

Hắn bỗng nhiên kéo tôi ngồi lên đùi của hắn, tiếp theo thì đôi môi tiến tới, thơm lên đuôi lông mày, mí mắt, chóp mũi, hai má, cuối cùng là hôn lên miệng tôi.

"Ưm..."

Dù là rất nhiều lần rồi nhưng tôi vẫn không thể thích nghi được với cảm giác hàm trên của mình bị lưỡi hắn cọ xát, không nhịn được mà kêu một tiếng. Tôi cảm giác Cửu thiên tuế nghe xong liền ghì chặt lấy hai tay của tôi không cho giãy. Tôi theo bản năng hơi cựa quậy, rồi cũng thuận theo mà ngẩng đầu lên, tuỳ ý hắn xâm lược mỗi tấc khoang miệng.

Tôi không cố tình diễn trò để lừa hắn. Thế nhưng bây giờ tôi cũng không có cách nào thờ ơ không động lòng trước tình cảm mãnh liệt của hắn. Tôi sợ hắn tốn công như thế, mình lại không có gì để đáp lại hắn.

Nếu tôi ngoan ngoãn... Chắc là hắn sẽ thoả mãn hơn. Vậy nên tôi chỉ có thể cố hết sức giảm đi sự lo lắng và bất an trong lòng.

Chưa có ai yêu thương tôi như thế bao giờ. Tôi không những hoảng loạn, còn cảm thấy đây là một gánh nặng.

Sau đó, Cửu thiên tuế cũng không còn nhắc lại chuyện đêm đó, cũng không nói gì về tình hình của Điện hạ với tôi. Hắn vẫn bận rộn như thường lệ, còn tôi thì vẫn ngày ngày ở trong phủ Đốc công.

Bên trong phủ Đốc công có một nhà kho chuyên biệt, chính là kho sách. Ánh sáng vừa phải, chống bụi phòng ẩm, quanh năm có người quét dọn, nhưng chẳng có ai chạm vào những cuốn sách chồng chất ở bên trong.

Sáu, bảy năm trước, triều đình mạnh mẽ khuyến khích dân chúng đọc sách. Việc học lên ngôi, rất nhiều thương gia mang sách vào kinh thành buôn bán. Thế mà lại gặp phải trận lũ lụt hai mươi năm rồi không thấy có, bách tính khắp nơi đều chịu tổn thất về tài sản. Gia đình nào cũng thắt chặt chi tiêu, những cuốn sách vốn là dễ bị ướt càng không bán được. Nhiều thương nhân bán sách mất hết vốn liếng. Triều đình lo lắng sau này họ sẽ không kinh doanh sách ở kinh thành nữa, mất hết trào lưu khuyến học, liền ra lệnh cho quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều phải mua lại sách vở, giúp đỡ các thương nhân vượt qua cửa ải khó khăn này. Vì vậy, hầu như tất cả quan lại trong kinh thành đều có một kho sách như vật, ở trong phủ Thuận vương cũng có.

Sách do các thương nhân nhỏ lẻ bán khá là hỗn tạp. Tuy rằng không đến nỗi không chấp nhận được, nhưng hoàn toàn khác so với những cuốn sách liên quan đến chính trị đặt trong thư phòng của Cửu thiên tuế. Vì vậy nhưng năm gần đây chúng vẫn ở trong góc này. Tôi không phải là người thích đọc sách, nhưng ăn không ngồi rồi quả thực rất chán, liền vào kho sách nhìn thử để giết thời gian.

May mà trong những cuốn sách đó không thiếu những thoại bản thú vị, cũng có thể đọc cho đỡ chán.

Chỉ là... Ngoài dự tính của tôi, thế mà có một quyển dã sử nằm trong chồng sách rực rỡ muôn màu ấy.

Dã sử là nơi ghi chép những thứ kì quái không được phép nhắc tới ở trong chính sử. Hầu hết cũng không phải là chuyện bịa, chỉ là sự tình lạ thường, không đầu không đuôi.

Cuốn này là viết về những chuyện ít ai biết ở trong cung đình.

Tôi không biết là mình đang có cảm xúc thế nào nữa khi thấy trong mục lục một chương "Thái giám". Bên ngoài có tỳ nữ đang yên lặng canh cửa, tôi lại lén lút như trộm chôn đầu trong đống sách, khẩn trương lật từng trang.

"Người bị thiến, mất đi tinh hoàn lưu lại gốc, bất nam bất nữ, không thể giao hợp."

"Hoạn quan có nhu cầu tình dục nhưng không thể được thoả mãn, lâu ngày trở thành bệnh tim, lấy việc ngược đãi người khác làm thú vui của mình."

"Hoạn quan mặc dù có chức vị cao, nhưng thân mang mệnh tiện. Đa số quan văn quan võ đều khinh thường, không nịnh nọt cũng không làm bạn cùng."

Lời tác giả: Ám vệ nhỏ: Hoá ra đốc chủ cũng có kê kê (′ꈍωꈍ‵)

Có bảo bối không hiểu chương 14: Đốc chủ tại sao lại giúp Bát vương gia, giúp xong còn nổi giận nữa. Để tui giải thích chút nha. Đốc chủ và Bát vương gia có quan hệ trao đổi lợi ích với nhau, ban đầu vương gia đưa ám vệ cho Đốc chủ cũng bởi vì muốn nhận lại gì đó. Truyện không thiên về cung đấu nên tui bỏ qua luôn, mọi người cứ hiểu sương sương là được. Còn hắn nổi giận vì biết ám vệ nhỏ thích Bát vương gia, sợ cục cưng của hắn chạy về với Bát vương gia. Hắn ngạo kiều, không chịu nói rõ ra, nên mới nổi nóng.

Giải thích thêm một chút, cắt trứng xong sẽ mất hết chức năng, kê kê không thể dùng được đâu (ಥ﹏ಥ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play