Xe của người đàn ông màu đen tuyền, có vẻ chói mắt cực kỳ. Người đi qua lại trên đường đều hướng chiếc xe nhìn thêm vài lần, thậm chí có người nội tâm khó nhịn, dần dần xúm lại phía thân xe.
Cửa xe mở ra, người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng, thân hình cao lớn, diện mạo tuấn mỹ, tao nhã bước ra cửa xe, còn có bảo tiêu sắc mặt lãnh không đi theo phía sau.
Vừa thấy thế này, cả đám người vốn đang xúm lại giải tán không chừa manh giáp, ai về nhà nấy.
Vẻ mặt của người đàn ông lộ rõ sự chán ghét, đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, mặt mày nhanh chóng nhăn lại:“Thế nhưng lại ở tại nơi như thế này! Dẫn đường, tôi muốn đi lên nhìn xem!”
Gã thuộc hạ nghe được nam nhân lên tiếng, cung kính tiến lên dẫn đường, băng qua con hẻm chật chội thất loạn bát tao, rốt cục cũng đi tới nhà Âu Lăng Dật.
Thuộc hạ làm hết phận sự bang bang gõ cửa, bên trong không hề có động tĩnh. Nam nhân không kiên nhẫn nhíu mày, thuộc hạ thấy vậy trực tiếp giơ tay nắm cửa, dùng thân mình mạnh mẽ tông vào, dễ dàng mở ra cửa phòng: “Xin mời Nhị thiếu.”
Hắn ta gật gật đầu, thần thái tự nhiên tiêu sái vào nhà, xem xét tình huống bên trong.
“Các người là ai! Ai cho phép các người vào đây!” Mẹ của Âu Lăng Dật tối hôm qua xong việc quá muộn nên ngủ trễ, căn bản không có nghe được động tĩnh gõ cửa, giờ phút này tỉnh ngủ đứng bên toilet, đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm người đàn ông mặc áo đen, hoảng sợ, hét rầm lên.
Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ, người đàn ông tuấn mỹ đeo kính gọng vàng chọn mi, quay đầu nhìn tới nàng.
Nữ nhân nhìn thấy mặt hắn ta, lập tức không dám lên tiếng, vẻ mặt sợ hãi: “Nhị thiếu, là, là ngài!”
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Âu Lăng Dật một thân khoan khoái, chậm rãi chạy tiến vào ngõ nhỏ nhà mình, nhìn thấy chiếc xe sang trọng đậu ở dưới lầu, không kinh ngạc chút nào. Đi thẳng vào bên trong.
Chậm rãi lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, còn chưa có chạm tới, cửa phòng đã mở ra trước một bước, một gã bảo tiêu mặc đồ đen cung kính hướng về phía Âu Lăng Dật gật đầu: “Tiểu thiếu gia mời vào.”
Sớm biết trước tình hình hôm nay, Âu Lăng Dật sắc mặt không chút thay đổi tiêu sái bước vào nhà, nhìn mọi người trong phòng một lượt, thấy mẹ y đang nơm nớp lo sợ, lại khó nén vẻ mặt vui mừng ngồi ở sô pha cũ nát, trông mong mà nhìn y.
Bên cửa sổ, một vị nam nhân cao lớn tuấn mỹ, khí chất phi phàm đang đứng ôm ngực, chính là tràn đầy hứng thú cao thấp đánh giá y. Nam nhân này có hóa thành tro, Âu Lăng Dật cũng nhận ra. Đây là Nhị thúc y, em trai ruột của Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến. Một đời trước, là người tự mình động thủ đem trái tim y lấy ra.
Lần nữa gặp mặt, Âu Lăng Dật tâm tình không có một tia dao động. Yêu ghét cõi trần đều theo khoảnh khắc tử vong kia của y hòa vào trăm ngàn linh hồn mà tan biến hết thảy, rốt cuộc cũng không tìm lại được.
Kiếp này Âu Lăng Dật lãnh tâm lãnh tình, đối với bọn họ, nội tâm không dậy nổi một chút gợn sóng. Y trên mặt không có một chút biểu tình kinh ngạc, không để tâm mọi người đang chăm chú nhìn mình, tự mở ra cửa phòng đang đóng chặt, đi vào bên trong, rồi đem cửa phòng khóa trái, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo.
Nam nhân thấy biểu tình bình thản cùng động tác tự nhiên như vậy của y, cảm thấy bị gợi lên hứng thú không nhỏ. Xem ra đứa cháu nhỏ này của hắn ta rất thú vị a.
Ngăn lại động tác của gã thuộc hạ muốn tiến lên gõ cửa, người đàn ông lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ chờ đợi. Vài bảo tiêu đứng thẳng, cung kính vây quanh hắn ta, cúi đầu im lặng.
Vội vàng tắm rửa thật nhanh, Âu Lăng Dật cả người sảng khoái, thay áo sơmi màu trắng phối với quần bò màu xanh nhạt, tâm tình y tốt hẳn lên, mở cửa phòng ra, thanh âm trong trẻo vang lên, bừng tỉnh lại tâm tư khác nhau của mỗi người: “Có việc gì vào phòng nói đi.”
Âu Hình Thiến vốn đang trầm tư, giật mình bị tiếng nói mát lạnh êm tai thức tỉnh, lập tức quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.
Chỉ thấy bên cửa phòng rộng mở, một tuyệt mỹ thiếu niên tóc đen ướt đẫm, hai má ửng đỏ, cả người lộ ra hơi thở dụ hoặc ngoắc ngoắc tay nhìn hắn ta.
Tim Âu Hình Thiến trong nháy mắt này đình chỉ việc đập, hắn ta thậm chí không tự chủ được ngừng lại hô hấp, sợ thiếu niên tuyệt mỹ như tinh linh trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi.
“Ông rốt cuộc có vào hay không?” Âu Lăng Dật thấy Âu Hình Thiến vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng ngây ngốc đánh giá chính mình, không kiên nhẫn thúc giục.
Nếu không phải cùng người này giống nhau, đều có tính khiết phích nghiêm trọng, không thể chịu được phòng khách bẩn loạn, y cũng không muốn để cho người nọ tiến vào phòng riêng của chính mình.
Phòng thiếu niên cùng phòng của hắn ta giống nhau như đúc, trong sáng sạch sẽ, so với phòng khách dơ bẩn ngoài kia, nghiễm nhiên là hai thế giới.
“Ngồi đi.” Chỉa chỉa vào trong phòng máy tính, Âu Lăng Dật lãnh đạm mở miệng:“Các người là ai, đến có chuyện gì?”
Tuy rằng sớm biết ý đồ cùng thân phận của những người này, Âu Lăng Dật chỉ có thể ngụy trang như hoàn toàn không biết gì cả.
Âu Hình Thiến thu hồi ánh mắt đang âm thầm đánh giá người ta, bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên trong sáng ngồi xếp bằng ở trên giường, hòa mình vào ánh mặt trời, cả người tản ra hào quang, trong suốt sáng lạng, vững vàng mở miệng: “Đoạn Dật [ Đoạn là cái họ ], chú gọi con là Tiểu Dật nhé? Con khỏe không, chú là Nhị thúc con, Âu Hình Thiến, cha con nhờ chú tới đây mang con trở về Âu gia. À, đây là tư liệu về thân thế của con.”
Không biết từ đâu, nam nhân đưa tư liệu rõ ràng trên tay cho thiếu niên xem.
Âu Lăng Dật vươn ngón tay trắng nõn, tiếp nhận toàn bộ giấy tờ trong tay hắn ta, làm bộ như nghiêm túc lật xem. Động tác trên tay không ngừng, cau mày, nhíu mi, không nói.
“Chính như tư liệu lý ghi lại, ba của con chính là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Âu thị, Âu Hình Thiên, cũng chính là anh của chú. Mặt sau có kết quả báo cáo giám định DNA của hai người. Hôm nay chú tới là làm theo lời căn dặn của ba con, mang con trở về Âu gia.” Âu Hình Thiến nhìn Âu Lăng Dật lật mở tư liệu trên tay, ở bên cạnh mở miệng giải thích.
Nhớ tới hoàn cảnh làng chơi hỗn loạn dơ bẩn, lại nhìn tuyệt mỹ thiếu niên sạch sẽ trong suốt trước mắt, Âu Hình Thiến càng thêm kiên định quyết tâm dẫn y trở về Âu gia. Thiếu niên như vậy không nên sinh trưởng ở loại địa phương này, y đáng có được những điều tốt nhất.
Âu Lăng Dật ngẩng đầu, đem tư liệu đưa trả cho Âu Hình Thiến, biểu tình vẫn như cũ đạm mạc vô cùng: “Khi nào thì đi? Tôi muốn thu dọn vài thứ.”
Nếu là người bình thường, trải qua ngày tháng chịu khổ cực đói nghèo, đột nhiên biết được mình có một người ba giàu nứt vách đổ tường, còn không vui mừng đến phát điên. Âu Lăng Dật trước mắt vẫn cứ lạnh nhạt trầm mặc, làm cho Âu Hình Thiến đối với đứa cháu nhỏ như y tăng thêm vài phần yêu thích.
Không hổ là người Âu gia chúng ta, chẳng để tâm hơn thua! Trong lòng Âu Hình Thiến thực tự hào.
“Tốt nhất hiện tại liền đi, con muốn mang theo cái gì cứ việc mang, chú gọi bọn họ sắp xếp giúp con.” Thu phục được đứa cháu nhỏ, Âu Hình Thiến tâm tình tươi đẹp, nét mặt biểu lộ ra nụ cười tuấn lãng.
Nhìn thấy Âu Hình Thiến tươi cười, Âu Lăng Dật kinh ngạc nhíu mi. Y không nhớ rõ đời trước có thấy hay không Âu Hình Thiến cười với mình. Trong trí nhớ đã bị bụi phủ mờ che khuất, Nhị thúc vẫn luôn dùng ánh mắt như thấy vật dơ bẩn mà nhìn y, trừ bỏ thay y kiểm tra thân thể, cũng không cùng y nói thêm câu nào.
Nhanh chóng đem sự kinh ngạc trong lòng vứt ra sau đầu, Âu Lăng Dật cẩn thận đem đóng sách tư liệu chính mình nghiên cứu sửa sang lại, lấy hộp giấy màu tím đứng lên.
Âu Hình Thiến bước lại gần, đối với vô số dược thư trên giá sách rực rỡ muôn màu mà líu lưỡi. Hắn ta cũng là người học y, bên cạnh việc kinh doanh, Âu thị còn sở hữu bệnh viện chữa bệnh, tự nhiên biết trình độ cao thâm của chồng sách trên giá.
Tùy tay cầm lấy một quyển sách mở ra, nhìn thấy lời phê bình chú giải giữa những hàng chữ được Âu Lăng Dật nghiêm túc ghi xuống, vài chỗ thậm chí còn chỉnh sửa, Âu Hình Thiến đối với đứa cháu trai như muốn nhận thức lại lần nữa.
Xem ra đứa cháu nhỏ này là thiên tài y học a! Nhìn trộm bộ dáng thiếu niên nghiêm túc sửa sang lại tư liệu, thấy sườn mặt y trầm tĩnh duyên dáng, Âu Hình Thiến trong lòng dâng lên trận mềm mại.
“Để chú giúp con!” Cởi tây trang ném tới trên giường Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiến cuộn lên tay áo chuẩn bị giúp y sửa sang lại.
Cau mày nhìn về phía Âu Hình Thiến thái độ hoàn toàn khác lạ so với trong ký ức của y, Âu Lăng Dật khẽ gật đầu, đưa tay tư liệu trên tay cho hắn ta, để người sau tự dọn dẹp chỉnh trang đồ đạc, cất sách đứng lên.
Âu Hình Thiến tiếp nhận tư liệu, vội vàng ngắm vài lần, lập tức bị nội dung tư liệu hấp dẫn tâm thần. Hắn ta vội vàng lật xem đến trang phía sau, một bên cầm lấy tỉ mỉ sửa sang lại, vừa tiếp tục đọc, cuối cùng thanh âm có vẻ run rẩy hỏi:“Này, báo cáo nghiên cứu này là con viết? Những thứ này có thể thực hiện được sao?”
Cá đã mắc câu! Âu Lăng Dật vừa lòng gợi lên khóa môi phấn nộn như cánh hoa.
Là y cố tình đưa cho Âu Hình Thiến vì biết rằng nội dung trên sách sẽ làm hắn ta rung động.
Sớm tiết lộ chân tướng cho Âu Hình Thiến đối với kế hoạch về sau của y là thập phần có lợi. Âu Hình Thiến quản lý viện nghiên cứu do Âu thị sở hữu, muốn hoàn thành kế hoạch nghiên cứu nuôi trồng tế bào khí quan, không nhận được sự ủng hộ của Âu Hình Thiến tuyệt không thể duy trì.
“Phải, hoàn toàn có thể làm. Đó là báo cáo tính xác suất khả năng.” Chỉa chỉa một cái hộp giấy khác bên chân Âu hình thiến, Âu Lăng Dật ý bảo chính hắn ta mở ra xem.
Âu Hình Thiến khẩn cấp mở hộp ra, xé tờ giấy niêm phong trên đó, đọc nhanh như gió nội dung ở trong.
Âu Lăng Dật cũng không quan tâm hắn ta, tự sửa sang lại đồ đạc của mình, đóng gói những vật quan trọng, đưa cho bảo tiêu dưới lầu mang lên xe phóng.
Một giờ trôi qua rất nhanh, Âu Lăng Dật sớm sửa sang tốt mọi thứ, lẳng lặng ngồi ở trên giường nhìn chính Âu Hình Thiến nghiêm túc đọc tư liệu.
Rốt cục giống như quỷ đói đem tư liệu nghiên cứu thành thức ăn mà xem hết một lượt, Âu Hình Thiến mới cảm giác được trong phòng an tĩnh đến kỳ lạ.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện căn phòng đã thu thập thỏa đáng, giá sách rỗng tuếch, tuyệt mỹ thiếu niên đang ngồi ở trên giường, ngẩng đầu, đôi con ngươi đen tuyền mượt mà như mắt mèo chớp chớp nhìn mình.
Bị thần thái khả ái của thiếu niên làm cho hô hấp cứng lại, Âu Hình Thiến ngượng ngùng đứng lên: “Ngại quá, chú mãi lo xem sách. Tiểu Dật, tư liệu này chú cảm thấy rất hứng thú, có thể cho Nhị thúc mượn nghiên cứu vài ngày hay không?”
“Chú muốn xem thì cứ mượn, đây là bản sao, máy tính của tôi vẫn còn lưu một bản.” Âu Lăng Dật gật gật đầu.
Y biết Âu Hình Thiến muốn mang về cho nhóm chuyên gia ở sở nghiên cứu nhìn xem, suy tính một chút tính chân thật của nội dung nghiên cứu, đối yêu cầu hợp lý này của hắn ta, y tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Cám ơn! Con thu thập tốt lắm? Kia chúng ta đi thôi!” Thấy Âu Lăng Dật sảng khoái đồng ý như vậy, Âu Hình Thiến thư thái cười, đi lên phía trước tự nhiên dắt bàn tay nhỏ bé của y, nửa ôm đưa y hướng ngoài cửa phòng mà đi.
Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại trơn nhẵn của Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiến nội tâm rung động, kìm lòng không đậu lộ ra một nụ cười tươi mỹ mãn.
Tay nhỏ bé bị Âu Hình Thiến đột nhiên giữ chặt, lại nửa ôm vào lòng, Âu Lăng Dật trong nháy mắt cứng ngắc, giãy giãy dụa dụa một phen, nhưng không có biện pháp thoát ra, y bĩu môi, từ bỏ phản kháng. Từ nhỏ đến lớn, luôn bị mấy cô dì ôm tới ôm lui, riết cũng miễn dịch, dù sao cũng sẽ không mất đi khối thịt nào.
Mắt thấy Âu Lăng Dật chỉ giãy dụa một phen liền tình nguyện tựa vào lòng mình, nội tâm Âu Hình Thiến vô cùng vừa lòng, mỉm cười sờ sờ đầu y, bàn tay lưu luyến không rời những sợi tóc màu đen mềm mại, ánh lên sắc bạc nhàn nhạc vài giây.
“Tiểu dật, con cứ như vậy bỏ mẹ mà đi sao? Mẹ đã nuôi con khôn lớn từng này!” Mẹ của Âu Lăng Dật thấy Âu gia chỉ muốn nhận lại con, không cần mình, không cam lòng xông lên hướng Âu Lăng Dật hát bài tình thân.
Âu Lăng Dật nhíu mày, chán ghét nghiêng đi thân mình, nhích sát vào lòng Âu HÌnh Thiến. Thanh âm nữ nhân này sao khó như vậy, hệt như đang tranh cãi ầm ĩ! Thật sự làm người ta không thể chịu được!
Yêu thương đem tiểu thiếu niên trong lòng ôm sát, Âu Hình Thiến hai mắt lạnh như băng nhìn về phía người phụ nữ đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, phất tay ra hiệu cho bảo tiêu giữ nàng lại.
Bảo tiêu tự giác lấy ra súng lục mang theo bên người, không khách khí để ở huyệt Thái Dương của nàng.
“Người đàn bà này, cảnh cáo cô nên biết chừng mực! Tôi có mấy trăm loại phương pháp khiến cho cô lập tức biến mất.” Nghĩ đến mấy năm nay, người phụ nữ này đối với thiếu niên trong lòng chẳng quan tâm, thậm chí còn muốn đem y bán cho người khác! Tuy rằng không thành công, cũng đủ khiến cho Âu Hình Thiến sát ý ngập trời.
Chạm phải ánh mắt đầu tiên của thiếu niên, đến bây giờ hiểu biết thêm một chút, Âu Hình Thiến đã hoàn toàn bị sự thông minh và bình tĩnh của y thuần phục, tự động đem y đặt dưới cánh chim của mình, cẩn thận che chở.
Sợ bị thương, lại bị sát khí của Âu Hình Thiến kinh sợ, sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, cổ họng nức nở, không dám phát ra nửa tiếng vang.
Thấy nàng rốt cục yên tĩnh, đưa cho nàng ta tấm chi phiếu giá trị không nhỏ, Âu Hình Thiến biểu tình bình thản, nắm tay Âu Lăng Dật không hề quay đầu lại, rời đi địa phương rách nát dơ bẩn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT