Phẫu thuật hoàn tất, sau khi giải quyết xong chính sự Âu Lăng Dật mới trở về Âu gia, quá đỗi mệt mỏi nên vừa về tới biệt thự, y đã chạy thẳng lên phòng ngủ một mạch đến khuya, ngay cả cơm tối cũng chưa kịp ăn.

Kẻ cuồng con – Âu cha chỉ yên lặng đứng ngoài cửa nhìn phòng y trong chốc lát, lập tức xua tay ý bảo quản gia mang đồ ăn xuống dưới lầu. Hôm nay con trai vất vả, để cho y ngủ thật thoải mái, cùng lắm sau khi tỉnh dậy thì bồi bổ bù vậy, lúc ôm y đã thấy cơ thể y nhỏ hơn một vòng, cả khuôn mặt kia nữa đều phải chăm cho béo.

Hôm sau, Âu Lăng Dật ngủ đã đời mới chịu thức dậy, trực tiếp bỏ lỡ thời gian đi tập thể dục buổi sáng.

Y ngồi ở trên giường, nhìn đồng hồ báo thức rõ ràng điểm 7:00, xác nhận mấy lần mới dám tin, đối với bản thân phi thường bất mãn. Chỉ vì một thành công nhỏ mà y đã quá buông thả, như vậy thì không được, về sau nhất định phải sửa. Nội tâm chỉnh đốn hành động ngủ quên của mình đến mấy lần, Âu Lăng Dật rốt cuộc hạ quyết tâm liền nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt.

“Tiểu Dật, mau tới ăn sáng.” Vệ sinh cá nhân xong xuôi Âu Lăng Dật chậm rãi thong thả bước xuống lầu, đúng lúc đụng phải Âu Lăng Sương đang từ phòng khách đi ra.

Âu Lăng Sương đã lâu không gặp em trai, trong mắt lóe lên tia vui mừng vội vàng vẫy tay gọi y xuống dưới dùng bữa sáng.

“Chị Lăng Sương, buổi sáng tốt lành!” Sáng sớm người đầu tiên nhìn thấy không ai khác lại là người y thương nhất, tâm tình Âu Lăng Dật cực kỳ tốt, bước nhanh hai bước đến cạnh, rồi bắt lấy tay cô, hướng nở nụ cười như gió xuân tháng ba, hai mắt Âu Lăng Sương đột ngột nhiễm một tầng tim hồng bay phấp phới.

Người Âu gia đều có thói quen dậy từ sớm, trong phòng ăn mọi người cũng có mặt đầy đủ, chỉ có chị em hai người nhãn nhã tới chậm, nên bị mọi người không thể không chú ý.

“Tiểu Dật, em rốt cuộc cũng chịu xuất hiện. Không cần đi làm cái thí nghiệm kia sao?” Âu Thiên Bảo bắt gặp dáng vẻ người gã ghét thấu xương, đôi mắt tối sầm lại, cố gắng trấn an nội tâm đang xao động. Nếu có thể, gã thật hy vọng Âu Lăng Dật đem cả đời của y gắn liền vào trong căn phòng thí nghiệm ấy, đừng bao giờ đi ra ngoài lởn vởn trước mắt mình nữa. Không có y, mọi chuyện ở Âu gia hết thảy đều hài hòa tốt đẹp, phụ thân cũng chỉ quan tâm một mình gã.

Âu Lăng Dật đối với thái độ giả tạo nửa mùa của Âu Thiên Bảo dứt khoát áp dụng ba điều: Không nghe, không thấy, không phản ứng lại. Bởi vậy, y ngay cả mặt mũi cũng không ngẩng lên, nhanh chóng bước đến chỗ ngồi trong góc quen thuộc, cúi đầu thản nhiên ăn bữa sáng, giống như người mới vừa rồi chào hỏi chính mình không hề tồn tại.

Âu Lăng Sương đã quen với tính cách và hành động có vẻ ‘Kiêu ngạo’ này của em trai, lúc này nét mặt bình tĩnh rất nhiều, yên lặng ngoan ngoan đi theo phía sau, kiếm một chỗ ngồi gần Tiểu Dật rồi ngồi xuống, nghiêm chỉnh chào hỏi Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến. Cô dù sao cũng không có lá gan lớn như em trai, nào có thể làm lơ phụ thân mà ngồi thẳng xuống bàn ăn, không coi ai ra gì quất luôn bữa sáng.

Âu Thiên Bảo trông thấy chị em Lăng Sương, Lăng Dật coi mình như không khí, không thèm để ý, lửa giận nổi lên ngùn ngụt. Từ lúc nào mà ngay cả Âu Lăng Sương cũng dám bơ gã, cả gan không thấy gã? Cô ta vốn dĩ chỉ là một đứa con hoang được Âu gia cứu vớt, còn có chỗ dựa vào sao? Còn có thể xem mình thật sự là tiểu thư sao? Đừng có hồ đồ!

Âu Hình Thiến ngồi chính giữa chứng kiến hết tất thảy một màn ba người ở chung có biết bao là ‘hài hòa’, trông thấy vẻ mặt cháu lớn mỗi khi gặt cháu nhỏ đều dùng loại thái độ khinh khi này, hắn ta không thèm mở miệng bênh vực.

Nói trắng ra, anh trai dành cho Âu Thiên Bảo quá nhiều tình cảm, dẫn đến sủng nịch gã quá mức, vô tình dưỡng nó thành cái loại tính cách cố chấp, lúc nào cũng chỉ cho là bản thân mình đúng. Nhưng là dù hắn ta có nói trước mặt Âu Hình Thiên nhiều lần, hắn lại luôn dùng lý do ‘thân thể Âu Thiên Bảo không tốt, nên yêu chiều nó nhiều nhất có thể, chúng ta không cần quản thúc nó chặt’ để bác bỏ ý kiến hắn ta, lâu dần Âu Hình Thiến cũng lười quản. Hiện tại có cháu nhỏ trở về, tính cách đối lập, anh trai thế mới biết cái gì được gọi là “nhu thuận”, cái gì mới gọi là “hiểu chuyện”, cái gì gọi là “vĩ đại”. Ví dụ thân thể Âu Thiên Bảo khỏe mạnh không bệnh tật, giờ phút này không chừng đã bị chính anh trai hắn ta giáo huấn ra ngô ra khoai.

Âu Hình Thiến lựa chọn im lặng, nhưng Âu Hình Thiên lại mở miệng: “Dật nhi, qua đây ngồi.”

Hắn chau mày, ngữ khí mang theo vài phần bất mãn phóng ra, khiến mọi người đang ngồi trên bàn một phen bị dọa sợ, thay đổi sắc mặt, Âu Lăng Sương ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía em trai vẫn vô tư uống sữa. Âu Hình Thiến trừng mắt, quay sang chỗ anh trai ánh mắt khiển trách rõ ràng. Âu Thiên Bảo con ngươi âm u phút chốc bừng sáng, khóe miệng cong cong nhếch lên, biểu tình đắc ý.

Bạn nhỏ Âu như trước, vẻ mặt lạnh nhạt tao nhã uống xuống một ngụm sữa, hai má phồng phồng, miệng nhỏ hơi chu cảm nhận được vị sữa ngọt lịm, thỏa mãn híp mặt lại thưởng thức, thưởng thức đủ rồi mới dùng cặp mắt to tròn, trong suốt nhìn về hướng phụ thân.

“Bảo bối đến cạnh chỗ papa ngồi. Không phải đã nói với con rồi sao, về sau phải ngồi ở vị trí này.” Trông thấy tiểu nhi tử hai mắt ngập nước lóng lánh dõi nhìn mình, biểu tình ngây ngốc nghiêm túc, khả ái cực điểm, nội tâm mềm nhũn một trận, cảm giác lạnh lùng xa cách ban nãy lập tức được chữa khỏi, buồn bực liền bay biến, thanh âm định nói ra cũng rối tinh rối mù.

U là trời ~ đây là lo lắng cho đứa cháu bảo bối/ em trai của mình tiếng lòng thầm kín của Âu Hình Thiến và Âu Lăng Sương đồng loạt vang lên. Anh hai/ phụ thân nói chuyện cũng làm cho người khác nghẹt thở quá đi, không biết ăn nói nhẹ nhàng một chút à!

Kéttt ~ đây là tiếng động sau khi Âu Hình Thiên dứt lời, Âu Thiên Bảo một tay cầm dao, một tay cầm nĩa xẹt qua mặt dĩa tạo ra. Thấy mọi người bị loại tạp âm này quấy nhiễu, nội tâm khó chịu ngẩng đầu bất mãn, gương mặt trắng bệch gượng ép nở một nụ cười: “Trượt tay.”

Âu Hình Thiên thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chằm về phía con trai lớn, quay trở lại đối diện Âu Lăng Dật, trông thấy y vẫn ngồi không nhúc nhích, trên miệng xuất hiện một vòng râu sữa trắng xóa, nháy mắt khó chịu biến mất chừa chỗ cho sự yêu thương đầy cưng chiều.

“Dật nhi không nghe lời ta, bất đắc dĩ ta phải đóng cửa thư phòng mỗi đêm trước mười giờ, phòng thí nghiệm vĩnh viễn không bật công tắc nguồn điện.” Tao nhã cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê đắng, ngữ khí Âu cha mang theo nhiều phần hứng thú. Vô cùng tò mò đứa nhỏ sẽ bày ra bộ dáng gì để chống đối.

“…”

Âu Lăng Dật lặng im chẳng nói chẳng rành mở to hai mắt chuyên chú nhìn phụ thân, thể hiện sự kháng nghị của chính mình.

Âu Hình Thiên lại tiếp tục cúi đầu uống một ngụm cà phê, vị đắng vừa đủ. Ừm, cà phê sáng nay pha ngon lắm, hương vị đậm đà, thực giúp nâng cao tinh thần, đầu óc thông suốt.

Chứng kiến cái người căn bản không hề hòa hợp với mình ngồi đối diện, mặc dù y đã cố gắng phản đối nhưng hắn vẫn không hề để ý, hiện tại y đang muốn tới thư phòng, mà phòng thí nghiệm dẫu sao cũng là do Âu Hình Thiến một tay tài trợ, Âu tiểu thiếu gia nhận thức được sự việc, phút chốc khuất phục, yên lặng cầm ly sữa đổi chỗ ngồi.

“Ngoan! Xem con kìa, uống một miệng toàn là sữa” Thấy Âu Lăng Dật cầm ly sữa lủi thủi đi tới, vẻ mặt ngoan ngoãn [thật ra là không chút thay đối, chỉ do Âu Hình Thiến uống nhiều cà phê tự ảo tưởng] ngồi xuống cạnh bên mình, nội tâm Âu Hình Thiến viên mãn, mỉm cười rút ra khăn lau miệng thay y lau đi vệt sữa còn dính trên miệng.

Bị Âu Hình Thiên dùng bàn tay to lớn hướng về phía chính mình đánh úp, Âu Lăng Dật theo phản xạ tính nghiêng đầu tránh né, dự đoán từ trước con trai nhất định sẽ có phản ứng này Âu Hình Thiên cũng nhanh nhạy ra tay, cuối cùng vẫn bắt kịp y, lau sạch sẽ.

Giúp con trai xóa đi bộ râu sữa, Âu Hình Thiên vô cùng vui vẻ, nhưng là, khi đầu ngón tay hắn chạm qua làn môi như cánh hoa hồng nhuận, phấn nộn kia, tay hắn bất giác run rẩy khó thấy, trong con ngươi vụt qua một tia cảm xúc khó hiểu.

“Tiểu Dật dưỡng thương chắc đã khỏi rồi đi? Không phải nên đến lúc đi học lại sao? Rất nhiều bạn học của em đều hỏi anh khi nào em quay về đó, bạn em nhớ em lắm nha.” Âu Thiên Bảo chán ghét cái cảnh phụ thân toàn tâm toàn ý đặt sự quan tâm lên người Âu Lăng Dật, trong lòng không nhịn được lên tiếng thu hút hắn, hai mắt gã chuyển động tìm một đề tài.

“Đúng vậy! Tiểu Dật mới đi học vài ngày đã đột nhiên nghỉ, bạn bè của chị đều tò mò muốn chết, mỗi ngày tra hỏi chị khi nào em lại đi học.” Nhắc đến vấn đề trường lớp, tinh thần Âu Lăng Sương cũng trở nên tỉnh táo.

Có Tiểu Dật thật tốt, trên đường đến trường cô cũng không cần phải lựa lời hay tìm kiếm chủ đề để trò chuyện với Âu Thiên Bảo. Trước kia thời điểm Tiểu Dật chưa xuất hiện, cô cảm thấy Âu Thiên Bảo là một người tốt, chính là mẫu người cao quý điển hình, chính là ân nhân của mình, đối với gã mang ơn còn không hết, huống chi dám nghĩ tới việc quay lưng lại với gã. Rồi mãi đến sau này gặp được Tiểu Dật, cô mới biết được, cùng người ái mộ tương giao chân chính là loại tư vị gì, mới ngộ ra thực chất Âu Thiên Bảo luôn dùng đủ loại giả dối giả tạo gạt người, khiến bản thân cô không có đủ kiên nhẫn thay gã làm bia đỡ đạn.

Vậy nên, giả sử Tiểu Dật mãi mãi không xuất hiện, có lẽ cả đời này của Âu Lăng Sương sẽ sống như một người đần độn, vì Âu gia làm trâu làm ngựa. Nhưng may mắn thay Tiểu Dật đến rồi, y đối với người trong Âu gia tất thảy đều không đặt vào mắt, dám làm dám chịu, đơn giản nói trắng ra việc này khiến cô vốn còn mông lung mơ hồ, không tìm được phương hướng liền thấy được ánh sáng cuối đường hầm, một loại ánh sáng ấm áp vô cùng.

“Hả? Tiểu Dật nổi danh ở trường học? Chẳng phải tụi cháu không bằng tuổi nhau sao, như thế nào lại biết chuyện cùng khối? Rồi tại sao bạn học các cháu lại biết đến Tiểu Dật?” Nghe thấy hai đứa cháu nói, Âu Hình Thiến ngẩng đầu, đối với phương diện sinh hoạt của cháu nhỏ ở trường nổi lên hứng thú.

“Chủ yếu là do Tiểu Dật quá kiệt xuất. Đi đến chỗ nào đều dễ dàng thu hút sự chú ý. Bạn học cháu ai cũng rất hâm mộ em trai nhưng là em trai tính tình lãnh đạm, bình thường khó bắt chuyện nên cũng không có ai bầu bạn.” Âu Lăng Sương đã từ lâu bất mãn với chuyện Tiểu Dật tự khép kín bản thân, hy vọng y có thể mở lòng mình ra hơn.

Âu Hình Thiên nhìn như nghiêm túc ăn bữa sáng, thực chất lỗ tai kiên trì dựng lên nghiêm túc nghe ngóng mọi người nói chuyện.

“Có thật không?” Âu Hình Thiến không tin hội chứng tự phong bế bản thân của cháu nhỏ đã đạt đến trình độ kia. Rõ ràng đụng đến phương diện y học, y đều sẽ trật tự quy củ, chậm rãi giảng giải vấn đề, phi thường hòa hợp ở chung với lũ quái nhân ở sở nghiên cứu khoa học, nhưng tại sao ở môi trường học tập y lại khác xa đến vậy.

“Nhị thúc chú không biết sao? Mặt bạn học cùng lớp đến bây giờ chắc nó cũng không biết tới hai người đâu.” Hồi tưởng ngày đó Cố Nam ở trước mặt mình oán giận mắng Âu Lăng Dật tỏ vẻ thanh cao kiêu ngạo, Âu Thiên Bảo vui sướng khi người gặp họa bổ sung một câu.

Một người không hiểu chuyện, không hiểu cách đối nhân xử thế như y, không hiểu cách xã giao kết bạn như y, đến cuối cùng cũng chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi, nên sớm nói cho phụ thân và Nhị thúc biết.

“Tiểu Dật, cháu như vậy là không được. Ở trong trường học phải giao lưu với nhiều người, kết bạn bốn phương, nắm được con cái nhà ai nên bắt chuyện, ai thì không, sau này mới có cơ hội quan hệ hợp tác.” Âu Hình Thiến xoa xoa đầu cháu nhỏ, lời nói thấm thía.

Kết bạn bốn phương? Dật nhi hiện tại còn chưa đủ thu hút sự chú ý hay sao? Âu Hình Thiên ngồi nghe em trai luyên thuyên xong, có chút ngồi không yên.

“Cháu không thích quan hệ.” Âu Lăng Dật nuốt xuống một quả trứng lòng đào, thanh âm cứng nhắc trả lời.

“Phốc ~” Đây là tiếng động do Âu Lăng Sương che miệng nhẫn nhịn không cười.

“Kéttt~” Đây là tiếng động do Âu Thiên Bảo dùng dao nĩa chà xát lên mặt dĩa.

“…” Đây là tiếng động bất lực, không thể nói thành lời, Nhị thúc.

“Ngoan. Đừng nói chuyện nữa, mau ăn bữa sáng, papa đợi con rồi lát nữa papa mang con đến trường.” Đây là thanh âm hài lòng của Âu Hình Thiên.

Từng chỗ mà Âu Hình Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn qua, bầu không khí trong phòng ăn lập tức rơi vào một trận an tĩnh quỷ dị, mọi người nội tâm sợ hãi, đều có chút không yên lòng, trừ bỏ bạn nhỏ Âu vô tâm vô phế tiếp tục dùng bữa.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Cho dù nội tâm có một trăm, một ngàn lời không cam lòng, nhưng là Âu Thiên Bảo không thể kháng cự nhìn phụ thân bên cạnh dùng ánh mặt lạnh như băng nghiêm khắc bảo gã ngồi vào xe, rồi sau đó Âu Thiên Bảo trông thấy phụ thân lên chung xe với Âu Lăng Sương và Âu Lăng Dật từ từ xa dần.

Từ trong xe quan sát con trai lớn rời khỏi, Âu Hình Thiên thở dài một hơi: Không hiểu vì sao đại nhi tử luôn dùng thái độ ghen ghét với tiểu nhi tử. Nhưng Dật nhi đã là người Âu gia rồi, cũng là con của hắn, hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ chưa bàn đến chuyện thiên vị cho ai, nội tâm hắn cho rằng tiểu nhi tử đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, bởi vậy hắn càng cảm thấy áy náy cùng thương yêu muốn bù đắp cho y. Tuy rằng Âu Hình Thiên hắn trước giờ chưa từng là người tốt, trái tim sắt đá chưa từng một lần mềm mại ôn nhu, nhưng đối diện là tiểu nhi tử, hắn thực sự không tự chủ được muốn thay y chịu đau đớn dẫu một chút, muốn cưng chiều y nhiều hơn một chút, muốn yêu y nhiều hơn một chút. Điều này từng chút từng chút một nảy sinh nơi cõi lòng hắn, đến hiện tại đã cắm rễ thật sâu, nhổ không được dứt cũng không xong.

Âu Hình Thiên hắn vốn là người tự do tùy tính, không phải loại người do dự, trong lòng xuất hiện lo lắng như thế, tất nhiên sẽ không che giấu lấy một phân. Bất công thì bất công, con trai lớn được bảo bọc che chở đã qua nhiều năm đến vậy, cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió, đá thô mà không được mài dũa thì sau này khó biến thành kim cương. Tiểu nhi tử ở bên ngoài chịu nhiều cực khổ hơn Thiên Bảo, lại có cái gì để so đo? Chịu đựng đi, không thể nhịn cũng phải nhịn.

Tâm trí không ngừng suy tư về chuyện liên quan đến Âu Lăng Dật, chiếc xe bất tri bất giác đã đến trung học Dục Đức.

“Dật nhi, khoan đi.” Giữ chặt vật nhỏ đang vội vã xuống xe, Âu Hình Thiên sắc mặt do dự.

“Làm sao vậy?” Rõ ràng cảm giác được cảm xúc phiền muộn trên người Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật tò mò hỏi.

“Ở trường học mặc dù tiếp xúc, giao lưu kết bạn với nhiều người với con mà nói rất có lợi. Tuy nhiên, kết bạn là chuyện hệ trọng, nên cẩn thận chọn lựa, từ từ cũng sẽ có người thích hợp thôi, chớ hấp tấp nóng lòng.” Mặc dù vô cùng bài xích chuyện nhi tử tiếp xúc người khác ngoài y, bị người người dùng ánh mắt soi mói, nhưng là Âu Hình Thiên nghĩ một đường tới đây cảm thấy phương án này là cách tốt nhất để giúp nhi tử thoát khỏi hội chứng tự bế. Y nên hòa vào tập thể, mà không phải cô lập chính mình. Trông thấy vật nhỏ đơn độc, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được cảm giác đau lòng.

“Ừm. Đã biết.” Kể từ sau khi tham dự hội nghị, tinh thần lực nhanh chóng tăng vọt lên cấp không ngừng, Âu Lăng Dật liền nhận thức đến việc cùng người khác tiếp xúc có tầm quan trọng như thế nào, hòa nhập vào cộng đồng cũng là mục tiêu kiếp trước của y, bởi vậy, bắt gặp Âu Hình Thiên thành khẩn đề nghị, y không chút phản nghịch lập tức đồng ý.

Chứng kiến đứa nhỏ kia không có tránh né lời đề nghị của mình như hồi trước, Âu Hình Thiên chỉ có thể kinh ngạc dõi theo bóng dáng con trai từ từ khuất tầm mắt, không biết nên cao hứng mới tốt hay là mất mát mới tốt, trong lòng trộn lẫn ngũ vị tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play