Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Hình Thiên mặc y phục sẵn từ sớm đứng chờ ngoài cửa phòng Âu Lăng Dật.

Sự tình xảy ra vào ngày hôm qua trong phòng tắm, rồi đến chuyện con trai nghe thấy cuộc gọi điện kia của chính mình, hai việc ập tới cùng lúc đều cực kỳ kích thích thần kinh của hắn, khiến cả đêm Âu Hình Thiên đều trằn trọc không ngủ được. Bởi vì từ lúc tờ mờ sáng hôm nay, hắn chờ trước cửa phòng con trai, chuẩn bị cùng y đi luyện tập, thuận tiện tắm ánh nắng mặt trời cho khuây khỏa một chút, dùng hành động thực tế để nói cho y biết kỳ thật sinh hoạt của hắn không hề thối nát như trong tưởng tượng của Âu Lăng Dật, y rất khỏe mạnh, rất bình thường.

“Bảo bối! Nên rời giường!” Mở nhẹ cửa phòng, Âu Hình Thiên thanh âm ôn nhu, vẻ mặt sủng nịch gọi.

“Anh trai, Tiểu Dật gần đây đều đi làm thí nghiệm, đã không còn tập thể dục nữa.” Âu Hình Thiến đi ngang qua phòng cháu nhỏ, thấy hành động anh trai, tốt bụng nhắc nhở hắn.

“Biết rồi, em đi trước đi, anh bỗng dưng quên mất.” Âu cha nhìn em trai cũng đang mặc một bộ thể thao, sợ Âu Hình Thiến sẽ chen chân làm phiền, trở thành người thứ ba chen vào công cuộc bồi dưỡng tình cảm của mình và nhi tử, vội vàng ứng phó một câu, bày ra tư thái xoay người muốn rời khỏi.

“Tiểu Dật không đi, anh đi cùng với em nha?” Âu Hình Thiến vẫn rất hảo tâm săn sóc anh trai, sợ anh trai sẽ cô đơn khi thiếu vắng Tiểu Dật.

“Không cần. Anh quay về ngủ tiếp!” Âu Hình Thiên lười nói nhiều, tặng cho Âu Hình Thiến một bóng lưng, nội tâm suy nghĩ: Âu Hình Thiến, em làm em anh hơi lâu rồi đó, cứ phải cản việc người khác em mới vui à!?

“A, xem anh kìa.” Âu nhị ngây ngốc, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối.

Nghe thấy em trai bày ra bộ dáng ‘Thật tiếc nuối khi không thể chạy cùng anh trai’, cước chân Âu Hình Thiên đang định đi lại phải khựng một nhịp, trên chán nhăn thành chữ thập: Nhìn có khác gì cô vợ nhỏ bắt gặp cảnh tượng chồng ngoại tình bên ngoài không cơ chứ? Còn không mau thu lại? Âu gia chúng ta không chứa chấp loại tích cách nửa nạc nửa mở này của ngươi, hoàn toàn không chứa nổi!

Dựa vào cửa phòng đứng thất thần trong chốc lát, phỏng chừng Âu Hình Thiến giờ phút này đã xuất phát, Âu Hình Thiên lập tức xoay người xuống lầu. Ý đồ tiếp cận nhi tử, thật không dễ dàng a ~

“Bảo bối, đợi papa!” Vừa xuống lầu liền thấy nhi tử đang mặc quần áo thí nghiệm, chuẩn bị làm việc, Âu Hình Thiên nội tâm không khỏi cảm thán may mắn.

Âu Lăng Dật bước chân không có ý tứ dừng lại, tiếp tục đi xuống dưới lầu.

“Bảo bối, papa gọi con không có nghe gặp sao?” Chỉ mất vài bước đã chặn được Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên vui vẻ xoa xoa đầu y.

“Bảo bối là gọi tôi?” Âu Lăng Dật trợn to hai mắt, biểu tình trên mặt cùng cơ thể run rẩy mãnh liệt, thái độ giống như gặp quỷ.

“Ha ha, không phải gọi con thì còn ai vào đây?” Quan sát gương mặt hiếm khi lộ ra tia cảm xúc của tiểu nhi tử, trái tim Âu Hình Thiên vô cùng sung sướng, không kìm chế được mà xoa nắn hai bên má phấn nộn Âu Lăng Dật.

Âu Lăng Dật nhíu mi, né tránh ngón tay đang làm rộn trên mặt mình, nghiêm túc chỉ tay vào cầu thang: “Xoay người lên lầu, quẹo trái, phòng thứ ba bên phải, nơi đó có một người đang ngủ, đấy mới là bảo bối của cha, tôi không phải.”

Nhìn biểu tình tiểu nhi tử không giống đùa giỡn, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, lồng ngực Âu Hình Thiên chợt nhói: “Dật nhi, con cũng là bảo bối của cha”

Lần này Âu Lăng Dật ngay cả một tiếng cũng lười đáp lại, hơi hơi gật đầu rồi xoay người rời đi, khóe miệng cong lên tiến về phía trước, lộ rõ ý tứ châm chọc nồng đậm: Người của Âu gia, từ trong ra ngoài, từ bé đến lớn, từ già đến trẻ đều là một dạng nói dối không nhắm mắt.

“Dật nhi, khoan hãy đi! Thí nghiệm ngày hôm qua con đã tìm được phương án rồi sao? Con có nắm chắc thành công chưa? Nếu không thì nghỉ ngơi một ngày đi, cứ tiếp tục làm việc quá sức thì tình trạng của con sẽ ngày càng bất ổn đó, cuối cùng không chừng kéo đến thất bại. Tin papa, thư giãn một chút.” Lại nhìn bóng dáng nhi tử hờ hững rời đi, Âu Hình Thiên chua xót không chịu nổi, chỉ có thể cao giọng ở sau lưng y khuyên bảo, không dám đứng đối diện trước mặt.

Nghe được những lời kia của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật tức khắc dừng bước. Thị, hôm nay, vẫn như cũ, một chút thành công y cũng chưa dám nắm chắc.

Gặp cước bộ nhi tử đình trệ, Âu Hình Thiên hai mắt sáng ngời: “Bây giờ điều con cần là thay đổi không khí, thay đổi tư duy. Cùng papa ra ngoài hít thở không khí, hoạt động ít nhiều để làm thông thoáng suy nghĩ, có được không?”

“Thông thoáng suy nghĩ bằng cách nào?” sau một lúc lâu thất thần, Âu Lăng Dật rốt cục đồng ý quay đầu lại, dùng ánh mắt mang ý tử hỏi.

“Trở về thay quần áo. Papa dạy con võ thuật.” Nhận được sự chú ý của nhi tử đang chuyên chú nhìn mình, nội tâm Âu Hình Thiên dao động, tâm tình trùng xuống rất nhanh đã vui trở về.

“Được.” Ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, Âu Lăng Dật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Kiếp trước, y vô cùng hứng thú với võ thuật gia truyền Âu gia, nhưng Âu Hình Thiên chỉ dạy cho y chút Taewondo tự phòng vệ chứ không phản vệ, đương nhiên thái độ cực kỳ tùy hứng, thứ y nhắm tới chính là Thái Cực quyền cùng một vài chiêu thức có độ kỹ xảo điêu luyện mà y phải vụng trộm học khi quan sát Âu Hình Thiên luyện công, không thể thực hành nên không đáng để nhắc tới. Kiếp trước, cầu còn không được, kiếp này, Âu Hình Thiên tự mình dâng tới cửa, sao có chuyện y dễ dàng buông tha.

Nhìn con ngươi Âu Lăng Dật long lanh tỏa sáng chờ mong, khóe môi cũng cong cong, hiển nhiên y đang rất sung sướng. Âu Hình Thiên trong lòng thỏa mãn, đau khổ than thở: Cuối cùng đã tìm ra phương thức lấy lòng con trai chính xác nhất. Mình vốn nên sớm nghĩ đến, mọi nam nhi đều sinh ra hứng thú ít nhiều với võ công, hiện tại mới dùng tới chiêu này, hình như có chút muộn đi.

Nhưng là, khi hắn quay người lại đối mặt với Âu Lăng Dật trong phòng, sắc mặt tái lại: “Dật nhi! Tại sao thay quần áo không đóng cửa?”

Trông thấy chiếc áo đã cởi hơn phân nửa, bờ vai trắng nõn mịn màng lộ ra, Âu Hình Thiên hoảng hốt nghiêng mặt đi, tiến vài bước đóng cửa giúp y, sau đó lưng dựa vào tường thở hổn hển. Nhắm mắt lại, hồi tưởng mảng da thịt trơn mịn mới ngay trước mắt, tựa như chỉ cần một chút nữa thôi, là hắn đã có thể chạm vào, trái tim Âu Hình Thiên bất giác nóng lên, hai má đỏ bừng.

Chết tiệt. Đỏ mặt rồi? Người đàn ông đứng đầu hắc đạo, từ lúc biết mặ tã đac không còn biết ngượng thế mà vừa nhìn thấy bả vai nhỏ nhắn của con lại đỏ mặt, lại xấu hổ? Âu Hình Thiên bất lực thở dài, cõi lòng tan nát bị thiên đạo không ngừng công kích.

“Cha có đi hay không?” Đẩy cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, chán nản của phụ thân, Âu Lăng Dật cho rằng Âu Hình Thiên hối hận, ngữ khí lạnh như băng hỏi.

“Đi! Xuất phát thôi. Nhưng mà về sau thay quần áo hay thay bất cứ cái gì, nhất định phải đóng cửa lại.” Chứng kiến đôi môi phấn nộn hồng nhuận cùng đôi mắt to tròn không hề chớp động nhìn chằm chằm mình, Âu Hình Thiên nhanh chóng đá bay tâm tình bị cháy đen thui ban nãy, gắng gượng nở ra một nụ cười trong sáng vô ngần. Nghĩ nhi tử khi không có mình ở nhà quan sát, vạn nhất có người mang ý đồ xấu bắt gặp cảnh tượng đó thì rất không tốt, vội vội vàng vàng dặn dò y một câu.

Âu Lăng Dật từ chối cho ý kiến bĩu môi, tiên phong ra khỏi nhà, Âu Hình Thiên lặng lẽ đứng phía sau đánh giá bóng dáng lạnh lùng của con trai, thu hồi nỗi thống khổ người làm cha, lập tức đuổi kịp.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

“Hình Thiến nói với ta, Dật nhi con cũng biết đánh Thái Cực. Trước tiên đánh một chút để papa nhìn thử xem sao?”Từ từ tản dạo đến trung tâm hoa viên, tìm một góc yên lặng. Âu Hình Thiên quyết định bước đầu tiên nên nắm được thực lực tiểu nhi tử đã đến đâu.

Âu Lăng Dật gật gật đầu, kiếm một mảnh đất có lớp cỏ bằng phẳng, bày ra hình thức dạo đầu tiêu chuẩn, động tác chậm rãi đánh lên.

Không bỏ sót một cử động nào, thấy Âu Lăng Dật từng động tác một đều đánh thuần thục duyên dáng, Âu Hình Thiên nhăn lại mày rậm: “Dừng lại. Dật nhi, cước quyền kia là ai dạy cho con?”

“Không có ai dạy, nhìn người khác luyện, tôi bắt chước theo.” Nhớ tới đời trước bản thân mang theo lòng tràn đầy hâm mộ, suốt ngày lẽo đẽo đi rình trộm phụ thân luyện võ, Âu Lăng Dật bỏ qua một bên đầu, nhíu mi.

“Dật nhi chỉ cần thấy một lần đã có thể luyện thành như vậy, thật sự là lợi hại!” Phát hiện cảm xúc nhi tử đột nhiên âm trầm, Âu Hình Thiên trong lòng đông cứng, vội vàng mở miệng ôn nhu an ủi: “Nhưng, con tuy học được hình thức cũng không học được nội dung.”

Một câu sau của Âu Hình Thiên kéo Âu Lăng Dật còn đang miên man hồi tưởng về kiếp trước trở lại thực tại, y lập tức để việc kia ra sau đầu, lỗ tai hứng thú nhểnh lên, hai mắt phát sáng bắn về phía Âu Hình Thiên.

“Ha ha, vốn bộ quyền con đang tập có thể luyện đến mây bay nước chảy, vô cùng lưu loát sinh động, mang đến tinh thần sảng khoái, cơ thể nhẹ bẫng, triệt bỏ hoàn toàn loại cảm giác mệt mỏi. Tuy nhiên, có phải hay không Dật nhi luôn cảm giác động tác lưu chuyển còn hơi trắc tắc, chưa được thông thoáng, sau khi luyện xong sẽ mỏi mệt?” Âu Lăng Dật dường như đã biến mất biểu tình ảm đạm, chuyên tâm nghe giảng giải mình, Âu Hình Thiên nội tâm thỏa mãn không lời nào có thể diễn tả được.

“Đúng vậy.” Nghiêm túc suy xét, quả thật lời Âu Hình Thiến nói chính là tình trạng y đang gặp phải, Âu Lăng Dật khẳng định gật đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Đó là bởi vì thứ con học vốn là chiêu thức bên ngoài, chưa học đến cách điều khiển hơi thở tiên quyết. Chiêu thức duy chỉ cần, chứ chưa đủ, phương pháp nắm giữ và thả cột hơi mới là điều con cần học hiện tại, nó quan trọng hơn nhiều. Được rồi, đến đây, papa dạy con!” Một tay hắn kéo lấy tiểu nhi tử sà vào lồng ngực chính mình, hai tay nhẹ nhàng đặt tại vị trí đan điền của y, Âu Hình Thiên toàn tâm toàn ý chỉ dạy cách hô hấp theo quy củ của Thái Cực quyền.

“Nhắm mắt lại, nghe thanh âm gió nhẹ phất qua lá cây, có phải rất khó nghe thấy, vậy nên hô hấp của con nên giảm nhẹ một chút, tự nhiên một chút, che dấu khí tức, nghiêm túc cảm nhận nó nhé, đem bản thân dung nhập tiến vào, đi theo từng tiết tấu của nó, trong đầu tưởng tượng ra quyền cước, cử động đi, chậm thôi, đừng nóng vội con sẽ mau cảm nhận được sự chuyển động ngay thôi!”

“Tôi đã biết, hóa ra cha chính là như vậy che dấu tung tích, đúng hay không?” Âu Lăng Dật trong đầu linh quang chợt lóe, xúc động mở miệng hỏi.

Trong lúc Âu Hình Thiên giảng giải, y liền điều động toàn bộ tinh thần lực quanh thân đem chính mình cảm quan, dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh. Không lâu sau, gió nhẹ khẽ lay, cành lá rung động, tán hoa nở rộ đều dưới mi mắt y rõ rõ ràng ràng hiện ra. Cứ thế, nhờ vào tinh thần lực cao siêu không mấy khắc y đã lĩnh ngộ được cách hô hấp gia truyền của Âu Hình Thiên.

“A… thiệt ra…!” Không biết nhi tử vì sao biểu tình kinh ngạc, đột nhiên mở hai mắt, thốt đến một câu, nhưng nghĩ đến việc bản thân quả thật dùng tiểu xảo này để ẩn nấp thân hình lại bị Âu Lăng Dật nhận thấy, Âu Hình Thiên kinh ngạc gật đầu.

“Trách không được tôi khó có thể cảm ứng được hành động của cha. Nếu là như vậy, tôi cũng sẽ nắm được sự tình xảy ra chung quanh… tiếng tim đập? Tinh thần lực? Ra là vậy!” Khẳng định cho câu hỏi vốn thắc mắc bấy lâu, Âu Lăng Dật cúi đầu, thì thào nói nhỏ trong chốc lát, đột nhiên nét mặt giãn ra, biểu tình như được khai sáng, đẩy hai tay Âu Hình Thiên đang ôm chặt chính mình, khẩn cấp hướng biệt thự Âu gia chạy đi.

Ngay cả quần áo cũng không kịp thay, y vội vã chạy gấp đến phòng thí nghiệm, nhanh chóng từ trong lồng sắt lựa chọn thỏ con có hình dạng lớn nhất, thuần thục gây hôn mê.

Nhìn thỏ con dần dần ngừng giãy dụa, khép lại hai mắt, Âu Lăng Dật cúi đầu đứng thẳng trong chốc lát, hít sâu, sau đó cầm lấy dao giải phẫu rạch một đường chỗ lồng ngực thỏ con, khiến trái tim hoàn toàn lộ ra trong không khí.

Trái tim nhỏ nhắn, từng nhịp từng nhịp đập vang lên, tần suất cực nhanh, nhanh hơn con người gấp hai gấp ba lần. Đối mặt với trái tim đó, Âu Lăng Dật âm thầm hạ quyết định, thả ra tinh thần lực, theo nhịp đập hô hấp bao bọc chung quanh. Không lâu sau, mỗi chu kỳ đập rồi nghỉ, cùng tần suật cao thấp như biểu đồ hàm sin cos vẽ rõ ràng ở trong đầu Âu Lăng Dật, thậm chí y chỉ cần điều động suy nghĩ một chút, đã có thể nhìn thấy hình ảnh điều tiết hoạt động của trái tim xuất hiện ở não bộ, trạng thái tường tận đến không thể tường tận hơn.

Hai mắt y mở to, kiếp trước một đời sóng gió, rốt cuộc đã bị sự tự tin và kiên định giờ phút hiện tại chính thức thay thế, đau khổ ư? Y nào còn sợ.

Cảm giác đều nắm bắt được tất thảy quả không sai! Lòng nghĩ như vậy, Âu Lăng Dật tràn ra một chút tươi cười xinh đẹp, vững vàng hạ dao, nơi trái tim đang không ngừng đập kia dứt khoát rạch xuống, cắt bỏ nếp gấp sạch sẽ.

Thời gian Âu Lăng Dật đắm chìm vào trạng thái nghiên cứu đến quên hết mọi thứ chính xác là một căn giờ, cơ tim hoàn toàn bị tháo bỏ, phần còn lại của trái tim thỏ con nảy liên hồi, đã giảm bớt phần lớn tốc độ lúc ban đầu.

“Mình thành công rồi!?” Khâu lại vết thương cho thỏ con, Âu Lăng Dật nhìn hay tay dính đầy máu tươi, thấp giọng thì thào tự nói, nhất thời còn không chưa thể chấp nhận bản thân thực sự đã thành công.

“Bốp bốp bốp!” Căn phòng thí nghiệm yên tĩnh đột nhiên bị tiếng vỗ tay âm vang cất lên, gương mặt khó tin của Âu Lăng Dật phút chốc bừng tỉnh.

Âu Hình Thiên vỗ tay từ trong bóng tối đi ra, người khiến hắn luôn có thể nếm được tư vị ngạc nhiên trừ bỏ Âu Lăng Dật cũng không còn ai khác, nội tâm hắn thập phần kiêu ngạo.

Đứng dưới bóng tối khuất lấp, quan sát tiểu nhi tử đam mê đắm chìm vào cuộc giải phẫu, gương mặt nghiêm túc phát sáng đến chói mắt, mang theo tự tin, mang theo kiên định, mang theo hoài bão của tuổi thiếu niên vô cùng dứt khoát rạch một đao kia, chói mắt đến nể phục, giống như sinh mệnh nhỏ nhoi đang nằm trên tay y đã hoàn toàn khuất phục, cam tâm tình nguyện giao trọn cho Âu Lăng Dật.

Đây là con của Âu Hình Thiên!

Nhìn tiểu tử kia kinh ngạc xoay người, rồi sau đó vẻ mặt sung sướng nhìn về phía chính mình, trong con người phản chiếu duy nhất thân ảnh hắn, Âu Hình Thiên từ đáy lòng chân thành tha thiết, sự cuồng nhiệt khó nói theo con tim mình bộc lộ rõ rệt, không thể kiềm chế, không thể che giấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play