Bên kia cha con hai người một trận giằng co, thì bên này không khí trong xe, càng thêm lạnh lẽo.



Âu Thiên Bảo mắt phiếm hồng, cứng họng nhìn cánh cửa đột nhiên đóng sầm. Xe chưa kịp chạy, thân hình cao lớn của Âu Hình Thiên đã ôm Âu Lăng Dật cách gã càng ngày càng xa, gã quay đầu lại hướng tới bảo tiêu gào thét một trận: “Chết tiệt! Ai cho anh lái xe! Mau dừng lại! Đỗ trở về!”

Biểu tình gã vặn vẹo dữ tợn, trên trán ứa ra gân xanh, nhìn khủng bố cực kỳ, trên mặt làm sao còn có nửa điểm bi thương ban nãy.

“Thực xin lỗi Thiếu gia, Đại thiếu phân phó, tôi không dám không theo! Đắc tội!” Bảo tiêu quay đầu lại gật đầu xin lỗi, nhưng vẫn tiếp tục làm tròn bổn phận.

“Mẹ kiếp! Tôi sớm muộn gì cũng khiến anh bị đuổi việc!” Âu Thiên Bảo cầm lấy cái cặp đang trong tay trực tiếp ném tới sau gáy bảo tiêu, khóa cặp chưa kỹ nhất thời đồ đạc rơi vãi khắp nơi.

Tuy vậy, bảo tiêu một chút động cũng không có, mắt nhìn thẳng, chỉ nhặt thứ gì vừa mới rơi xuống rồi cầm tay lái, bật nút điều khiển làm tấm ngăn giữa xe dâng lên, thế giới thanh tĩnh.



Âu Lăng Sương thấy Âu Thiên Bảo không khống chế được, vội vàng kéo lại, dùng sức lực áp trụ gã đang điên cuồng đấm tấm ngăn, cố định ở trên ghế, mới dịu giọng: “Thiên Bảo đừng náo loạn! Cha chỉ dẫn em trai đi mua vài thứ. Bọn họ có lẽ muốn dành cho nhau khoảng thời gian riêng tư để bồi dưỡng tình thân, Cậu nên tỉnh táo một chút! Nháo lên nháo xuống cẩn thận tim cậu chịu không nổi!”

“Tôi chính là không cần bọn họ bồi dưỡng cái thứ cảm tình chết tiệt kia! Cha là của tôi! Của một mình tôi! Cha không thể ôm tạp chủng dơ bẩn là nó được!” Âu Thiên Bảo dần dần bình tĩnh trở lại, hai mắt đỏ bừng nhìn Âu lăng sương, giọng điệu nhấn mạnh.

“Tiểu Dật là em trai cậu! Y bị vứt bỏ, chịu cực khổ bên ngoài nhiều năm như vậy, hiện tại Tiểu Dật trở về hưởng thụ một chút tình thương của cha chẳng lẽ không phải điều tất nhiên sao? Từ khi sinh ra, dù một lần thiếu thốn cậu đã từng nếm qua chưa, cậu sống hạnh phúc vậy rồi thì cũng nên chia cho y mới phải? Vì cái gì luôn nhằm vào Tiểu Dật? Y chưa bao giờ gây tổn thương gì đến cậu!” Âu Lăng Sương hai tay đè lên vai Âu Thiên Bảo, tận tình khuyên răn.

“Tình cảm cha con chúng tôi nói chia sẻ liền chia sẻ? Cha nhất định chỉ yêu thương một mình tôi! Âu Lăng Sương, đừng ở trước mặt tôi thuyết giáo. Bắt đầu từ khi tên tạp chủng đó đến đây, trong mắt cậu lúc nào cũng toàn là nó! Cậu đừng quên rằng cậu hiện tại có thể sống vô ưu vô lo, đều nhờ tôi. Nếu không phải tôi nhân từ, cha đã sớm xử lý loại phế vật như cậu. Cậu nên nhớ nhiệm vụ hàng đầu của bản thân là phải chăm sóc tôi thật tốt, yên phận làm vị hôn thê của tôi. Không được quên!” Âu Thiên Bảo bùng phát nhìn tay Âu Lăng Sương đang vỗ về vai mình, chỉ thẳng mặt cô hung tợn cảnh báo.

Âu Lăng Sương chán ghét liếc Âu Thiên Bảo, thấy gã ngoài biểu tình vặn vẹo cũng chả còn gì đặc sắc mới quay đầu: “Tôi không hiểu nổi, rõ ràng cậu đối với tôi không có tình cảm, cớ sao vẫn luôn kiên trì bắt tương lai của tôi trở thành người của cậu? Mạng tôi là Âu gia ban cho, bảo tôi làm chó liền làm chó, bảo tôi làm trâu làm ngựa liền làm trâu làm ngựa, tất cả đều tự tôi nguyện ý. Nhưng cậu cứ một mực cần một người nữ nhân như vậy ở cạnh âu yếm, không sợ hối hận?”

“Sẽ không! Người làm vợ tôi, chỉ có cậu, mọi chuyện cậu từng làm tôi có thể dễ dàng bỏ qua. Cậu không cần hỏi nhiều, ngoan ngoãn an bài. Về sau tôi sẽ không bạc đãi cậu” Âu Thiên Bảo hai tay khoanh ngực, nhìn chằm chằm Âu Lăng Sương lạnh lùng cười.

“Thật sự không thể biết cậu đang nghĩ gì, rõ ràng không thích tôi lại muốn giam cầm tôi, cậu như thế nào càng ngày càng cố chấp!? Suy nghĩ của cậu rất mâu thuẫn, rất không bình thường! Thiên Bảo, cậu nên đi khám bác sĩ đi, bác sĩ về não ấy, cậu hiện tại căn bản có bệnh!” Âu Lăng Sương cúi đầu, trong thanh âm bao hàm cả bất đắc dĩ.

“Câm miệng! Tôi không có bệnh! Tôi rất bình thường!” Nghe xong câu cuối cùng Âu Lăng Sương nói, Âu Thiên Bảo bạo khởi, gã hung hăng tát thẳng vào mặt cô.

Không dự đoán được Âu Thiên Bảo sẽ đột ngột động thủ, Âu Lăng Sương tuy rằng phản ứng tương đối nhanh nhẹn cũng không tránh được một kích này, đầu lệch sang bên cạnh.

Trên mặt truyền đến cảm giác đau rát cùng sưng đỏ, Âu Lăng Sương không thể tin mà nhìn về phía thiếu niên bỗng chốc trở nên xa lạ: “Âu Thiên Bảo, cậu thật sự điên rồi!”

“Ha! Tôi sớm đã điên! Cậu nói lại với tên tạp chủng hãy kia coi chừng tôi!” Âu Thiên Bảo nhìn chằm chằm khóe miệng Âu Lăng Sương rách một mảng, máu tươi đang chảy ra, khoái ý cười.



Âu Lăng Sương cảm thấy ánh mắt gã coi cô giống xác chết, thô bạo điên cuồng, phi thường khác xa trước đây, lưng phát lạnh từng cơn. Cô bất giác tránh xa Âu Thiên Bảo, nghiêng đầu về phía ngoài cửa sổ, trong mắt tất cả đều là lo lắng, khủng hoảng nhanh chóng biến thành kiên định.

Âu Thiên Bảo thật sự là người điên! Mặc kệ như thế nào! Tôi sẽ không cho phép cậu đụng tới Tiểu Dật, dẫu là một sợi tóc.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

“Cha, tại sao tự dưng mang con đi mua quần áo?”, cổ tay bị Âu Hình Thiến mạnh mẽ dắt vào cửa hàng quần áo cho nam, Âu Lăng Dật giãy không ra, vẻ mặt bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn người nam nhân cao lớn bên cạnh, tò mò hỏi.

“Gọi Papa!” Âu Hình Thiên cúi đầu đối diện với cặp mắt to tròn đen láy, lấp lánh tinh quang kia, không đầu không đuôi nói một câu không liên quan.



“A?” Thiếu niên hiển nhiên khó tiếp thu loại thân cận đột ngột này, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt an tĩnh càng mở to hơn nữa, vẻ mặt mông lung khó hiểu.

“Ha ha, cha là nói, về sau giống Thiên Bảo, gọi Papa! Cha thôi chưa đủ vẫn còn quá xa cách, gọi Papa mới thân mật được” Âu Hình Thiên dừng lại bước chân, hơi gập người xuống cho gần y, vẻ mặt sung sướng vân vê mái tóc mượt mà của Tiểu Dật.

Chạm đến những sợi tóc đen ánh bạc, con ngươi hắn rất nhanh hiện lên một chút tia sáng thỏa mãn.

“Chỉ là một cái xưng hô, gọi là gì đều không quan trọng. Chúng ta không thân thiết tới mức phải đổi cách gọi!” Âu Lăng Dật nhìn xoáy vào đôi mắt thâm thúy Âu Hình Thiên, nghiêm túc trình bày quan điểm bản thân.

“Cha mặc kệ hiện tại con có cảm tình với cha hay không, ngay bây giờ gọi Papa!” Không có cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, ta trước tiên muốn xem kết quả, rồi quay lại theo đuổi quá trình, tóm lại cuối cùng vẫn là ta thắng!

Âu Hình Thiên híp mắt phượng hẹp dài, trong lòng thầm nghĩ.

“Thôi được rồi, Papa!”, dù sao cũng là một cách gọi khác, kêu cha chỉ vì thói quen kiếp trước, kỳ thật ngay cả tên của Âu Hình Thiên y còn lười gọi. Nghĩ như vậy, một vạn câu hỏi vì sao bay phấp phới trong đầu Âu Lăng Dật được đè xuống.



Cha là Papa, Papa là cha, đều đồng nghĩa, thật không biết hai từ này có chỗ nào khác nhau khiến Âu Hình Thiên chấp nhất như vậy. Âu Hình Thiên và Âu Thiên Bảo quả giống nhau, đều phiền toái! Không hổ phụ tử tình sâu nghĩa nặng, chạm nhẹ đôi môi phấn nộn, Âu Lăng Dật trong lòng âm thầm oán thầm.

“Giỏi. Dật nhi ngoan!” Tuy rằng thanh âm Âu Lăng Dật vẫn lạnh lùng như trước ngang phè phè miễn cưỡng, không thấy một tia tình cảm đặt trong đó, nhưng nghe được thứ mình muốn nghe, Âu Hình Thiên thập phần vừa lòng. Khóe miệng giương nhẹ, tràn đầy sung sướng xoa đầu con trai.

“Chỗ này là chi nhánh con thuộc tập đoàn Âu thị, chuyên thiết kế riêng cho người Âu gia. Phần lớn quần áo của Papa đều do họ may, Dật nhi con xem kiểu dáng trước, thích thế nào Papa liền cho người may thế ấy.” Đi vào một gian phòng hết sức sang trọng cao quý, chiếm một khoảng diện tích không nhỏ trong cửa hàng, Âu Hình Thiên ôm đứa trẻ nhỏ ngồi xuống.

“Đại thiếu! Ngài khỏe chứ, hoan nghênh ghé qua a! Đây là kiểu dáng mới thiết kế quý này, ngài thử nhìn xem!” Quản lí lia mắt như camera góc rộng ngấm ngầm đánh giá hai người chắc chắn là cha con rồi vội vàng ân cần theo sau, cúi đầu, đưa lên một quyển album tinh xảo, đơn giản bao gồm những thiết kế độc nhất vô nhị.

“Ừm, Dật nhi mau nhìn thử!” Âu Hình Thiên cầm quyển album từ quản lý, đưa sang Tiểu Dật đang an tĩnh ngồi, kêu y lựa chọn.

Âu Lăng Dật sắc mặt hờ hững, vài phần miễn cưỡng mở ra, mỗi trang lật một giây, bộ dạng chán đến chết.



Mấy thứ này với y mà nói có cũng được mà không có cũng chả sao, chỉ cần trên người vẫn còn mảnh vải che thân là tốt rồi. Xem khoảng hơn nửa quyển ảnh, y tổng kết lại: đều một kiểu dáng, chẳng qua có cái dài cái ngắn, cái đậm cái nhạt, cái cổ lọ, cái cổ xẻ, nhìn không ra nửa điểm đặc sắc, liền dẫn theo chút không kiên nhẫn.

“Ha ha, vẫn là Papa giúp con xem đi!” Chứng kiến Tiểu Dật chuyển sang trạng thái phiền chán, môi mím chặt, ánh mắt hết liếc qua hắn lại quay trở về album, thời gian lật từng trang khoảng một giây, hiển nhiên, y là đang làm cho có lệ. Âu Hình Thiên chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy biểu tình đứa nhỏ thế mà có điểm khả ái, khẽ cọ vào tâm hắn thật nhột.

Tiểu Dật nên hiện ra nhiều sắc thái hơn mới tốt! Nhưng bất quá, điệu bộ lạnh nhạt xa cách người khác của y, hắn cũng nhìn đến thuận mắt.

Âu Hình Thiên không giống Âu Lăng Dật, cầm quyển album xem cẩn thận, khóe miệng cong cong, nội tâm nghiền ngẫm suy nghĩ.

Cùng bé con ở chung một chỗ, hoàn toàn bất đồng lúc Thiên Bảo bên cạnh, cảm giác luôn khẩn trương, tâm tình bấn loạn khó hiểu.

Âu Thiên Bảo thân thể không tốt, tâm tư theo đó trở nên đặc biệt mẫn cảm yếu ớt, dẫu đau đầu mội chút cũng nhanh chóng làm nũng với phụ thân, thường khiến Âu Hình Thiên lo lắng quá mức, lao lực quá độ, đối với hắn, chỉ có thể tận hết khả năng cẩn thận che chở, giữ cho mình thói quen không nói chuyện lớn tiếng. Vì vậy, trước mặt con trai, hắn chưa từng xuất hiện cảm giác thoải mái, tùy ý.

Cùng bé con ở chung một chỗ, cảm xúc của hắn luôn luôn bị dao động mãnh liệt. Một khắc trước nếu hắn khó chịu thì một khắc sau vật nhỏ như có năng lực làm hắn phá lệ cười đến thoải mái.

Loại cảm giác này quá mức vui sướng, Âu Hình Thiên dần dần có chút trầm mê hưởng thụ phương thức ở chung như vậy, hắn đã thật lâu chưa từng biến hóa quá nhiều.

Nuôi một đứa nhỏ luôn bốc đồng, luôn phản nghịch mình, đại khái do thế trong lòng hắn mới nhộn nhịp, tràn đầy sức sống? Cảm giác cũng không tệ lắm! Âu Hình Thiên thỏa mãn nghĩ.

“Bộ này, bộ này, à bộ này nữa, tất cả đem qua cho Tiểu Dật thử một lần!” Sau khi xem không xót bộ nào, rốt cuộc cũng có ba bộ lọt vào mắt Âu Hình Thiên.

Vốn hắn còn muốn chọn thêm, muốn vật nhỏ mặc cho mình chiêm ngưỡng, nhất định sẽ là cảnh đẹp, ý vui. Nhưng suy đi nghĩ lại, vật nhỏ khẳng định không đủ kiên nhẫn, đành phải đau khổ bỏ qua.

Quản lý sắp xếp quần áo vào phòng thay đồ, ánh mắt luyến tiếc dừng trên người thiếu niên tuyệt mỹ rồi khom người lui ra.

“Nhiều quá! Mặc không nổi!” Âu Lăng Dật kéo kéo ống tay áo Âu Hình Thiên kháng nghị.

“Tin tưởng Papa, ngần này vẫn thiếu. Về sau con còn rất nhiều bữa tiệc phải tham dự, lúc ấy lại cần dùng!” Mân mê xoa nắn cái miệng nhỏ phấn nộn, đôi mắt Âu Hình Thiên híp lại, buông tay ra, quái dị chà xát ngón tay đang dần nóng lên.

“Tham dự bữa tiệc?” Thiếu niên nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Âu Hình Thiên rất nhanh khôi phục điệu dáng bình thường, che dấu cảm giác mới nảy sinh, gật đầu: “Hai ngày nữa là sinh nhật Thiên Bảo, Papa nhân cơ hội đó đem thân phận của con công khai. Dật nhi về sau chính là Tiểu thiếu gia của Âu gia! Mất hứng sao?”

Âu Lăng Dật nhìn Âu Hình Thiên hai mắt ngập tràn chờ mong, cảm thấy trên người hắn truyền đến dòng thần lực ấm áp thoải mái, nhè nhẹ đem chính mình bao vây. Nội tâm y cố gắng kháng cự loại ôn nhu này, hoài nghi bản thân y có phải đã lầm tưởng, hoặc là đây chỉ là một màn kịch do hắn dựng lên, hoặc là hắn đổi kế hoạch. Kí ức kiếp trước ùa về trong tâm trí y, kinh khủng cùng sợ hãi, y không biết mục đích của Âu Hình Thiên hiện tại là gì.

“Chưa bàn đến chuyện có mất hứng hay không. Không có tư vị! Công khai sự tồn tại của mày, không sợ về sau xử lý mọi chuyện liền trở nên phiền toái sao?” Âu Hình Thiên là nghĩ như thế nào? Hiện tại công khai thân phận này, hắn không lo lắng về sau cướp tim mình rồi xóa bỏ tồn tại của mình khó khăn hơn sao?

“Xử lý cái gì thực phiền toái?” Âu Hình Thiên nghe thấy thiếu niên trả lời, trong lòng hẫng một nhịp, theo phản xạ siết chặt cổ tay y gắng sức hỏi.

“Đau quá! Buông ra!” Âu Lăng Dật không đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bị đau không khỏi hô to.

“Thực xin lỗi! Papa không phải cố ý! Không đau nữa, không đau nữa!” Âu Hình Thiên bừng tỉnh, lập tức buông tay, đau lòng xoắn xuýt, lăn qua lộn lại kiểm tra tỉ mỉ cổ tay Âu Lăng Dật, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn thầm mắng bản thân quá nôn nóng, nhìn qua tay đứa nhỏ chốc lát sau hiện lên vệt đỏ tím, lông mi rũ xuống che dấu tâm tình hoảng loạn, trong lòng hối hận.

Bị một màn như vậy, Âu Hình Thiên cũng thôi không truy vấn. Trực giác nói cho hắn biết, câu trả lời của Tiểu Dật chắc chắn là đáp án mà hắn không muốn nghe. Đúng lúc quần áo được gói kỹ mang lên, cha con hai người không hẹn mà làm lơ chuyện ban nãy, chuyên tâm vào chuyện của mình.

Động tác Âu Lăng Dật rất nhanh thay qua ba bộ y phục bất đồng kiểu dáng, bất đồng phong cách, mỗi một lần y bước khỏi phòng thử đồ, chung quanh người bán hàng cùng khách nhân đều gắt gao theo dõi y, ánh mắt thả ra lục quang.

“Ừ, không tệ! Mau thay bộ khác!” Tiểu Dật cứ đi ra, Âu Hình Thiên cứ chăm chú, sắc mặt không đổi, nhưng thâm tâm kinh diễm thưởng thức.

Tiểu tử kia chính là cái móc treo quần áo, tỉ lệ dáng người phi thường hoàn mỹ, hơn nữa gương mặt tinh xảo hòa khí chất tao nhã, lập tức thu hút mọi người.

Cảm giác con của hắn bị người khác suồng sã nhìn trộm, Âu Hình Thiên không hiểu vì sao đột nhiên toát ra một cỗ tức giận. Hắn trầm giọng thúc giục Tiểu Dật mau chóng thay quần áo, hận không thể đem y từ đầu tới cuối bao kín không kẽ hở, ngăn chặn tầm nhìn người khác.

“Quản lí, tất cả những bộ vừa rồi đều tính vào hóa đơn của tôi, đưa đến Âu gia!” Đợi Tiểu Dật thay lại bộ ban đầu xong xuôi, Âu Hình Thiên phân phó nhân viên công tác phụ trách vận chuyển, khẩn cấp nắm bàn tay nhỏ bé rời đi.

Con của mình, chính mình còn chưa được ngắm kỹ. Như thế nào người khác lại có quyền nhìn nó. Không cho phép, con của tôi, tôi ngắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play