Chương 89: Cấm địa
Khôn Đức điện chính là nơi ở của Tịnh Tư, cũng là địa phương tối không thể mạo phạm trong Trọng Huyền cung.
Nơi này không có nghi hạ thủ vệ, ngoại trừ rất nhiều khí linh ẩn trong các bảo vật chuyên tâm tu hành, quanh năm cũng chỉ có một mình Tịnh Tư sống. Sáu Các chủ lẫn chưởng sự các điện khác không có lệnh không được đi vào, vì vậy khó tránh khỏi quạnh quẽ. Cũng may nàng từ khi ra đời đã quen với tịch mịch.
Tịnh Tư khoanh chân ngồi trong tĩnh thất, hai tay kết ấn đặt trước bụng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hô hấp nhẹ đến mức không thể phân biệt, khí tức cùng với tự nhiên hợp nhất. Trường minh đăng treo ở trên vách sáng quanh năm, đăng linh có hình dáng như hài đồng an tĩnh trong đó, dựa vào thụy khí từ trên người Tịnh Tư tỏa ra để tu hành, hoàn toàn rơi vào cảnh giới "vật ngã lưỡng vong". Bởi vậy, thời điểm đạo bạch quang kia đột ngột xuất hiện, nơi đây vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có Tịnh Tư chậm rãi mở mắt ra, giơ tay bấm chỉ quyết. Một đạo cấm chế vô hình liền bao bọc lấy nàng, bạch quang bị lực hút mạnh mẽ lại đây, lúc rơi lên đầu gối nàng biến thành một cái cốt kiếm sắc bén xanh nhạt, trên mũi nhọn còn lưu lại một chút máu.
Hai mắt Tịnh Tư hơi nheo lại. Nàng dĩ nhiên nhận ra đây chính là từ xương sống mình hóa thành kiếm. Lúc nhìn thấy vết máu, phản ứng đầu tiên là nghĩ Mộ Tàn Thanh xảy ra chuyện. Nhưng khi nàng lấy ngón tay chấm lên vết máu còn chưa khô cạn, ánh mắt liền triệt để lạnh xuống - trong máu này ẩn chứa một luồng âm uế khí rất nặng, thoáng qua giống như bỉ ngạn hoa nở ngào ngạt, sau một khắc lại từ trong hương hoa này truyền ra mùi vị mục nát khó có thể che giấu.
"Y Lan..."
Tịnh Tư lập tức nhận ra chủ nhân vết máu này. Lần trước rời đi từ chỗ Thường Niệm trong không vui, nàng đã suy đoán hiện giờ Phi Thiên Tôn đang ở Đàm cốc. Nguyên nhân đối phương cho tới bây giờ vẫn không hành động cũng đã rõ rành rành. Nhưng mà đối với Trọng Huyền cung mà nói, Phi Thiên Tôn cố nhiên là trọng yếu, nhưng còn chưa đủ để đánh cược rủi ro lớn như vậy.
Mộ Tàn Thanh hiện tại có thể đả thương Phi Thiên Tôn khiến nàng bất ngờ. Y gắng sức trả thanh kiếm này về, ý đồ thế nào nàng cũng rõ ràng trong lòng. Nhưng mà vũng nước đục Đàm cốc này quá sâu, cho dù hiện giờ nàng cầm vết máu này đi tìm Thường Niệm, đối phương cũng không thay đổi chủ ý để Tư Tinh Di đi Đàm cốc cứu viện, lại còn bại lộ một phần bí mật nàng che giấu, chính là cái được không đủ bù cho cái mất.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tịnh Tư có một tia châm chọc lóe lên liền qua. Tam bảo sư có cùng căn cơ nguồn gốc, đảm đương thiên mệnh cũng như trăm sông đổ về một biển, cho dù nàng đối với cách làm của Thường Niệm có bao nhiêu dị nghị, xét đến cùng, bọn họ đều tồn tại giống nhau.
Nàng giơ tay đem vết máu lau đi, bỗng nhiên khựng lại. Một đường khói trắng mỏng manh như tơ từ trong mũi kiếm bay ra. Làn khói này bám vào trên thân kiếm lần theo đến đây, nếu không phải Tịnh Tư tự tay lau đi vết máu, chỉ sợ cũng khó phát hiện sự tồn tại của nó - Nói cách khác, người hạ thủ biết chắc chắn nàng sẽ lựa chọn làm thế nào.
Làn khói trắng rời tay liền ở giữa không trung hóa thành một thân ảnh nam tử bán trong suốt, chính là Cơ Khinh Lan. Hắn liếc nhìn cấm chế bốn phía, lúc này mới hướng Tịnh Tư chắp tay hành lễ nói: "Vãn bối bái kiến Địa pháp sư."
"Quỷ sư, ngươi thật là to gan!" Tịnh Tư lạnh lùng nhìn hắn. Cho dù đây chỉ là một đạo phân thân, nhưng mà trên Bắc Cực đỉnh đại năng tu sĩ nhiều biết bao nhiêu, nếu mà bị Thường Niệm hoặc Tư Tinh Di phát hiện, chỉ dựa vào đạo phân thân này liền có thể lần theo nguồn gốc tìm tới nơi chân thân của Cơ Khinh Lan, càng chưa nói đến nơi này cách Thiên Tịnh sa quá gần.
Cơ Khinh Lan khổ não nói: "Tại hạ phụng mệnh Đại đế, truy tra tung tích cốt kiếm này, cho dù là đầm rồng hang hổ cũng không thể không tiến vào, mong rằng Tôn giả lượng thứ."
"Xem ra Phi Thiên Tôn bị thương không nhẹ."
Cơ Khinh Lan khóe môi nhếch lên: "Y Lan dù sao vẫn chưa khôi phục, bây giờ là thời cơ tốt nhất để đối phó hắn. Chỉ cần Tư Thiên các chủ tự mình đi Đàm cốc một chuyến."
Tịnh Tư hai mắt híp lại: "Ngươi rốt cuộc là muốn cho Phi Thiên Tôn chết, hay là đến thay hắn làm thuyết khách?"
"Nếu như nói cả hai đều có thì sao?" Thân ảnh Cơ Khinh Lan càng mịt mờ "Phi Thiên Tôn từ trước đến giờ vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, Trọng Huyền cung đến nay vẫn án binh bất động là vì xá tiểu vi đại (*). Nhưng mà cách làm này đến cùng thuận thiên mệnh lại diệt ân tình, lợi hại trong đó không cần vãn bối nói năng nhiều lời, Địa pháp sư dĩ nhiên minh bạch. Hiện tại có một cái biện pháp vẹn toàn đôi bên đặt ở trước mặt, chỉ cần Tôn giả tạo thuận lợi."
[(*) bỏ cái nhỏ để giữ cái lớn]
Tịnh Tư khoanh chân ngồi tĩnh tọa, thân thể vẫn bất động như núi. Ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn Cơ Khinh Lan, khiến khối hóa thân này vốn không nhận biết ấm lạnh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, không tự chủ thu liễm lại, thấp giọng nói: "Hai vị Các chủ hiện giờ đều đã lâm nạn. Đàm cốc đã không còn nằm trong khống chế của Ma tộc, mà Mộ Tàn Thanh lại rơi vào Quy Khư địa giới, Tâm Ma cùng Phi Thiên Tôn đạt thành thỏa thuận hợp tác, tình huống không thể lạc quan."
Tịnh Tư nhàn nhạt nói: "Sự sống chết của bọn họ, có quan hệ gì với bổn tọa chứ?"
Cơ Khinh Lan không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, đột ngột ngẩng đầu lên: "Sư tổ, ngài..."
"Câm miệng! Hiện giờ các ngươi không có quan hệ nhân quả, bổn tọa cùng ngươi cũng thế." Trên mặt Tịnh Tư không có một tia biểu tình "Quỷ sư, ngươi nên nhận rõ lập trường thân phận hiện giờ của ngươi, làm chuyện trước mắt ngươi nên làm, mà không phải ở trước mặt bổn tọa uổng phí tâm cơ."
Cơ Khinh Lan mười ngón tay xiết chặt, sắc mặt trở nên rất khó coi, nửa ngày mới nói giọng khàn khàn: "Ta đem tung tích Cầm Di Âm bán đứng cho chân thần... Nếu như giá trị của Phi Thiên Tôn không đủ bù cho rủi ro, như vậy thêm hắn vào, có đủ hay không?"
Tịnh Tư hững hờ nhìn hắn: "Ngươi sẽ vì sự ngu xuẩn của mình hối hận."
"Ta đã hối hận qua rất nhiều lần, không sợ thêm một lần nữa." Cơ Khinh Lan tự giễu nở nụ cười "Ta đem hắn thả ra, là vì muốn làm cho hắn sớm minh bạch như thế nào chân tâm, để hắn đối phó Phi Thiên Tôn tránh cho ngày sau... Đáng tiếc ma chính là ma, bản tính khó dời!"
Trên người hồng y nam tử tỏa ra oán hận hiếm thấy, ngay cả cấm chế của Tịnh Tư cũng đều chậm rãi rạn nứt ra như mạng nhện. Nàng nhìn thần sắc Cơ Khinh Lan trở nên vặn vẹo, ngay cả sương khói lượn lờ bên người cũng đều ẩn hiện huyết sắc, giơ tay liền phóng ra một tấm bùa, trực tiếp đem đạo phân thân này đánh tan.
"Người trong cuộc mơ hồ, đi vào chấp vọng không tự biết... Quỷ sư, tình thế hỗn loạn mới vừa bắt đầu ngươi đã thua."
Tịnh Tư nhẹ giọng mở miệng, nhưng đáng tiếc phân thân đến cùng không bằng bản thể, một khi bị thương liền lập tức tan thành mây khói, căn bản không nghe được câu nói này. Nàng hiếm thấy thở dài, phất tay áo thu lại cấm chế, toàn thân trực tiếp hóa thành linh quang, biến mất trong tĩnh thất.
Sau một khắc, linh quang thoáng hiện trong đại điện Tư Thiên các. Thủ vệ trong điện dưới sự kinh hãi lập tức bày ra trận thế, cũng may bọn họ rất nhanh nhận ra người đến là ai, vội vã thu hồi pháp khí cúi đầu hành lễ: "Bái kiến cung chủ!"
Thần thức Tịnh Tư thu phóng tự nhiên, trong phút chốc đã đảo qua toàn bộ Tư Thiên các, ánh mắt lạnh xuống: "Các chủ bọn ngươi ở đâu?"
Một tên thủ vệ đáp: "Hồi bẩm cung chủ, Các chủ nhận được Thiên pháp sư truyền triệu, đến nay chưa về."
Lông mày Tịnh Tư nhíu lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Nàng trở lại Khôn Đức điện đã một ngày, Tư Tinh Di trước đó đã xin được cáo lui, nhưng mà những đệ tử thủ vệ này nói hắn vẫn chưa quay lại. Nghĩ đến lời Cơ Khinh Lan vừa nãy, Tịnh Tư lập tức hóa thành linh quang bay về hướng Thiên Tịnh sa, thẳng đến Nhật Nguyệt trì.
Thường Niệm còn đang ở trên hồng kiều tĩnh tọa minh tưởng, tựa hồ từ lúc nàng rời đi vẫn không nhúc nhích qua. Nhưng mà Tịnh Tư liếc mắt liền thấy được huyền y nam tử nằm trong ao nước kia, nước của hai đầm Dương Viêm, Âm Nguyệt hội tụ về một chỗ, tựa như Thái cực song ngư ở dưới thân Tư Tinh Di không ngừng xoay quanh. Hai tay hắn đặt lên đan điền, đôi mắt nhắm nghiền, thoáng nhìn như một bộ thi thể không hề có sinh khí.
Có người tiến vào Thiên Tịnh sa, dĩ nhiên không thể giấu được Thường Niệm cảm ứng. Hắn mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Tư Tinh Di là đồ đệ của ngươi, cũng là thuộc hạ của ta, không có đạo lý ở mãi Thiên Tịnh sa." Tịnh Tư liếc mắt nhìn Tư Tinh Di một cái "Tuy rằng hắn lần này không thể đi Đàm cốc, thế nhưng tung tích Phi Thiên Tôn không thể bỏ qua. Ta muốn hắn lập tức trở về Trọng Huyền cung dẫn dắt Tư Thiên các đệ tử bố trí Thiên Diễn đại trận."
Thiên Diễn đại trận là tinh thuật trận pháp do Thường Niệm sáng chế ngàn năm trước. Do Ma tộc giỏi ẩn giấu tung tích, vì thế hắn liền dùng ngàn vạn tinh tú thay thế chúng sinh, dùng tinh quỹ mô phỏng mệnh quỹ tiến hành suy đoán, xem như là trận pháp truy tung sưu tra đệ nhất thiên hạ, ở thời điểm Phá Ma chiến có tác dụng cực lớn. Trước mắt Ma tộc muốn quay đầu trở lại tin tức đã được xác thực, Tịnh Tư thân là Trọng Huyền cung chủ đối với việc này chịu trách nhiệm lớn nhất. Nàng muốn muốn thông qua phương thức này thăm dò trước tình hình địch quân là hoàn toàn hợp lý.
Thường Niệm khẽ mỉm cười: "Ngươi nói rất đúng. Bất quá hiện tại hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải đi làm."
Tịnh Tư mặt lạnh như sương: "Chuyện gì?"
"Hắn sắp sửa đi Đàm cốc đích thân gặp Phi Thiên Tôn." Thường Niệm lần lần chuỗi tràng hạt bằng gỗ mun "Đây xác thực là cơ hội ngàn năm một thuở."
"Nhưng trước đó ngươi bác bỏ ý niệm này của ta, cho rằng chỉ là Đàm cốc cùng vài ba tu sĩ không đáng so với đại cục, lấy thân tuẫn đạo có thể xem như công đức." Tịnh Tư lạnh giọng nói "Ta đã tiếp nhận quyết định của ngươi. Nhưng mà Thường Niệm, ngươi hiện giờ lại muốn lật lọng?"
Thường Niệm chỉ cười không nói, trái lại là một thanh âm ôn hòa nhã nhặn từ dưới hồng kiều truyền đến: "Quyết định này là ta đưa ra. Tịnh Tư, ngươi không cần phải tức giận."
"..."
Bàn tay Tịnh Tư lồng trong tay áo đột nhiên nắm chặt thành quyền, giây lát liền buông ra. Nàng cúi đầu nhìn về hướng Nhật Nguyệt trì. Chỉ thấy Tư Tinh Di nằm trên mặt nước đã tỉnh lại, khóe môi hơi nhếch lên, lúc hai mắt mở ra tựa như có hoa sen nở rộ, con ngươi trong suốt không tỳ vết ẩn ẩn kim quang nhàn nhạt lưu chuyển, phản chiếu thân ảnh Tịnh Tư.
Nàng rõ ràng là ở trên cao nhìn xuống, rơi vào trong mắt hắn lại trở nên nhỏ bé.
Chỉ một cái nhìn này, Tịnh Tư liền biết nguyên thần hiện tại thống trị trong khối túi da đó cũng không phải Tư Tinh Di, mà là Hắn (*)... vốn phải đang bế quan.
[(*) Chú thích của tác giả: Vì dễ dàng phân biệt, toàn bộ đại từ nhân xưng cuả Đạo Diễn thần quân dùng 祂.
Chú của mỗ : Nguyên bản 祂 nên edit là "Ngài", thế nhưng sau khi cân nhắc, và cũng để phù hợp văn phong, mỗ dùng Hắn viết hoa nhé.]
Nàng đưa một tay đặt lên vai trái, bộ dạng phục tùng cúi đầu: "Cung nghênh thần giáng. Không ngờ lần này lại kinh động đến Tôn thượng. Là chúng ta thất trách."
"Không ngại."
"Tư Tinh Di" chậm rãi đứng lên. Nước ao như từng hạt châu từ trên người Hắn lăn xuống, khi Hắn bước lên bờ cát trắng, trên quần áo tóc tai cũng không còn đọng một giọt nước.
Thời điểm Hắn tiếp được một mảnh cánh hoa trong gió hóa thành trâm vàng vấn tóc, Tịnh Tư ở dưới chân Hắn thấy được cái bóng cao to khác hẳn với thân hình Tư Tinh Di, liền đem ý niệm nhỏ bé trong lòng kia đều hủy diệt, lặng lẽ đứng trang nghiêm tại chỗ cũ, phảng phất như một bức tượng bằng ngọc băng lãnh.
"Ta thấy Cầm Di Âm. Hắn ở tại Đàm cốc, Phi Thiên Tôn cũng thế." Hắn quay người nhìn về phía Tịnh Tư "Ngươi cùng Thường Niệm lưu lại trông coi, để Lệ Thù dẫn người theo ta đi một chuyến."
"Tuân mệnh."
......................
Vận khí là thứ huyền diệu khó giải thích, chỉ có thể là trời sinh.
Từ lúc còn bé, thời điểm du lịch khắp Ngũ cảnh, Mộ Tàn Thanh nghe không ít mấy chuyện thanh nhàn ngồi lê đôi mách của một đám tiểu yêu trà trộn phố phường kể. Có người vận khí tốt, cho dù ngã xuống vực sâu núi cao không chỉ đại nạn không chết còn gặp được trân bảo. Lại có người vận số kém, cho dù ra khỏi cửa đi dạo cũng đều có thể bị tai bay vạ gió đập vào đầu. Đáng tiếc khi đó y đối với mấy thứ này chỉ xem là chút chuyện thú vị nghe xong rồi quên, nửa điểm không ngẫm người đến mình. Cho tới bây giờ, y vì cứu người bị đánh rơi xuống vực sâu không nói, lại còn vừa vặn lăn vào Quy Khư cấm địa nguy cơ tứ phía, thứ vận khí này đã không có cách nào để hình dung.
Trong lòng y suy nghĩ miên man, dưới tay không một chút nào chậm chạp, Ẩm Tuyết quét ngang mà ra, trực tiếp đem một vòng ma vật cấp thấp đang nhào tới chặn ngang đánh bay ra ngoài. Bọn chúng sau khi rơi xuống liền dung nhập vào trong nước bùn, bộ xương khô nguyên bản đã thập phần cao lớn lúc này thân hình càng tăng trưởng, nhấc lên một cái cốt trảo như trời sập ép xuống.
Phía trên kình phong áp đỉnh, bốn phía nước bùn phía dưới như có rồng rắn lượn quanh hình thành lao tù, Mộ Tàn Thanh tay trái lôi Bạch Yêu, Ẩm Tuyết trong tay phải đột nhiên tăng vọt. Kèm theo từng tia sáng sắc bén, lôi hỏa bỗng nhiên xông tới, thoáng nhìn tựa như y giơ cao một tia chớp, ầm ầm đón nhận cốt trảo kia!
Tiếng nổ vang trời đi qua, xương vỡ tung toé bay loạn, Mộ Tàn Thanh mang theo Bạch Yêu từ không trung bay ra, vươn mình rơi lên trên đầu bộ xương khô. Nhưng mà đám xương vỡ rơi trên mặt đất, cũng hóa thành một phần nước bùn, cánh tay bộ xương khô đứt đoạn rất nhanh khôi phục sinh trưởng, từ cổ họng nó phát ra một tiếng gào thét, nhấc hai tay lên liền hướng về phía đỉnh đầu mình vỗ tới.
Nhưng đáng tiếc cái đầu lớn này cuối cùng không linh hoạt bằng Mộ Tàn Thanh; Y và Bạch Yêu trực tiếp theo xương mũi tuột xuống, mắt nhìn đối phương không kịp thu thế đem xương sọ của chính mình vỗ đến nát bét!
Mộ Tàn Thanh lập tức vung Ẩm Tuyết ra, trường kích hóa thành lôi quang trực tiếp xuyên vào xương cổ thô to của nó, theo thân hình hai người thuận thế một đường bổ xuống. Hỏa diễm bám bên trên theo khe hở khung xương cấp tốc lan tràn, mãi đến tận lúc thân kích kẹt ở vị trí xương hông. Y cắn chóp lưỡi phun ra một giọt tinh huyết, lôi hỏa đột nhiên bùng lên, trực tiếp bao phủ toàn bộ khung xương. Đám ma vật cấp thấp xung quanh nguyên bản muốn mượn cơ hội đánh lén đều rít gào lùi về sau, e sợ bị lôi hỏa thiêu đốt.
Bộ xương khô rất nhanh ở trong lôi hỏa tan thành một bãi bùn nhão. Lần này rốt cuộc nó không còn bò dậy được nữa, thế nhưng Mộ Tàn Thanh chau mày, mũi kích tùy tâm di động, từ trong đám bùn đó lấy ra một vật cứng. Sau khi xem xong, sắc mặt y càng lúc càng kém.
Đây là một miếng Hóa hồn phù.
Thiện ác là do người dùng, không phải do khí cụ. Vì vậy bản thân bùa chú không có phân chia chính tà. Truyền thuyết nói rằng, "Kỳ môn thiên huyền sách" bao gồm vạn loại chú pháp từ thượng cổ, trong đó ảnh hưởng cực rộng mà nguy hại cực lớn có mười loại, Hóa hồn phù chính là một trong số đó.
Nó cũng không giống như tà môn tiểu đạo hủy diệt hồn phách. Người thi thuật chỉ cần bày xuống vây trận, lại đem Hóa hồn phù chôn ở mắt trận. Phàm là sinh linh nơi đây đều sẽ bị sức mạnh của bùa chú tiêu hao Chủ thần mệnh hồn, chậm rãi mất đi thần trí, bại hoại thể phách, từ trong ra ngoài vét sạch sinh cơ. Đến cuối cùng chỉ còn cái xác trống rỗng hóa thành bùn nhão, trở thành chất dinh dưỡng cho Hóa hồn phù, khiến cho nó thoát khỏi giới hạn của bản thân bùa chú, cùng trận pháp hợp hai làm một, hướng bốn phía không ngừng mở rộng.
Mộ Tàn Thanh mang theo Bạch Yêu ở đây chạy nửa ngày, vẫn cảm thấy mảnh đầm lầy này như vô biên vô hạn, phảng phất vẫn luôn ở chỗ cũ đảo quanh. Kỳ thực đây cũng không phải là ảo giác, mà do mảnh đất lầy lội này vốn "đang sống".
Trong lòng y kinh nghi, lại không nghĩ ra đến tột cùng là ai đem Hóa hồn phù này lưu lại nơi đây. Phải biết rằng, dưới Quy Khư đều là lãnh địa của Ma tộc, nhưng bản thân mình đã ở đây một lúc lâu, vẫn không có cảm giác nguyên thần bị hao tổn. Trái lại Bạch Yêu thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên bùa chú này đã được người thi thuật cải biến qua, chỉ nhằm vào ma vật.
Ai có bản lĩnh tiến vào Quy Khư lưu lại Hóa hồn phù?
Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây sau lưng nảy sinh hàn ý. Y đưa mắt nhìn về phía mảnh đầm lầy mênh mông bát ngát này: mỗi một vũng nước bùn nơi đây, thế nhưng đều là ma vật sau khi tan rã hóa thành.
Bộ xương khô mới vừa rồi kia vốn nên là một đại ma, nhưng đáng tiếc nó bị vây tại nơi này quá lâu, toàn bộ thần trí đã bị hủy diệt, ma lực cũng giảm xuống quá nửa. Bằng không Mộ Tàn Thanh muốn hạ nó cũng không dễ dàng. Như vậy, y cơ hồ có thể kết luận, nơi đây không chỉ có một khối Hóa hồn phù này, thậm chí còn có thể là phù trận, nếu không sẽ không có cách nào vây được đại ma như thế.
"Nha ..." Bạch Yêu khó chịu khẽ rên lên. Tiểu cô nương nguyên bản nhảy nhót tưng bừng hiện tại đã uể oải ỉu xìu, bàn tay ôm cánh tay y cũng đều trở nên mềm nhũn vô lực. Mộ Tàn Thanh đưa tay sờ trán nàng, phía trên đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu như nàng tiếp tục ở đây, cũng sẽ biến thành một phần của mảnh đầm lầy này.
Mộ Tàn Thanh tạm thời đem nghi ngờ trong đầu đè xuống, duỗi một cánh tay đem Bạch Yêu bế lên. Đám ma vật cấp thấp không đầu óc xung quanh vẫn còn như hổ rình mồi, dù cho bị lôi hỏa làm kinh sợ, bản năng không dám tiến lên, lại cũng không chịu buông bỏ mỹ vị ngàn năm một thuở này, vẫn cứ ở bên cạnh bọn họ quanh quẩn không đi.
Bùn đất lại bắt đầu chuyển động, như là nước đun sôi không ngừng nổi bong bóng, nhiệt khí cũng bắt đầu bay lên. Nước bùn sền sệt chậm rãi biến thành lầy lội. Mộ Tàn Thanh trong lòng hơi kinh sợ, Ẩm Tuyết lập tức nâng thân thể y bay lên, lại cũng chỉ có thể cách mặt đất tầm hai trượng. Y giương mắt nhìn đám ma vật cấp thấp kia, chúng đều cất tiếng kêu rên liên hồi mà mềm nhũn ngã xuống, thân thể cấp tốc hòa tan vào trong nước bùn. Thỉnh thoảng có mấy cái móng vuốt giãy dụa đưa tay ra, cũng chỉ có thể giống như người phàm sắp chết chìm không thể ra sức, rất nhanh liền tan rã đến sạch sành sanh.
"Đây là..." Đồng tử Mộ Tàn Thanh nhanh chóng co lại "Quý Thủy âm lôi trận!"
Y sư thừa Tịnh Tư, dù cho danh phận thầy trò không truyền ra ngoài, song phương đối với nhau cũng hiểu biết thâm hậu. Ngoại ngũ lôi của Mộ Tàn Thanh là được Tịnh Tư từ xương đến da từng chút từng chút trui luyện ra. Mà nàng tinh thông Nội ngũ lôi, sáng chế Quý Thủy âm lôi trận chính là vang danh Ngũ cảnh, y như thế nào lại không biết được?
Mộ Tàn Thanh không nhận ra sớm, là bởi vì lôi pháp chôn dấu sâu trong mảnh bùn đất này, y mang theo Bạch Yêu bôn ba hồi lâu cũng cũng không cảm giác được sức mạnh lôi điện. Mãi đến tận lúc vừa rồi, Mộ Tàn Thanh rút ra một cái Hóa hồn phù, lúc này mới chấn động đến tầng lôi trận bên dưới. Thủy lôi đi đầu, sơn lôi, thổ lôi theo sát phía sau, sấm sét mang theo bùn đất âm lãnh dính nhớp cuồn cuộn ngang dọc dệt thành lưới. Nếu vừa rồi y chậm nửa bước, hiện tại cũng đã bị kéo vào trong vũng bùn không thể động đậy.
Đã như thế, thân phận người lưu lại Hóa hồn ở Quy Khư địa giới phù dĩ nhiên sáng tỏ - chính là Địa pháp sư Tịnh Tư!
Nàng là linh hồn của đất đai biến thành, trong khoảng thời gian ngắn đột phá bình phong tiến vào Quy Khư địa giới cũng không phải không thể. Nhưng mà nơi đây đối ứng với Đàm cốc, Thôn Tà uyên sớm ở ngàn năm trước đã bị phong ấn. Tịnh Tư nếu muốn lưu lại bùa chú cùng lôi trận chỉ có thể ra tay trước thời điểm đó. Thế nhưng ngàn năm trước Phá Ma chiến còn chưa bạo phát, vì sao nàng phải làm như vậy?
Trong lòng Mộ Tàn Thanh "thình thịch" nảy lên. Y cảm giác mình bắt được một cái manh mối rất trọng yếu, nhưng đáng tiếc hiện tại không có thời gian ngẫm nghĩ. Trong nháy mắt Quý Thủy âm lôi trận xuất hiện, thân thể Bạch Yêu đột nhiên trì trệ một chút, thiếu chút nữa từ trong lồng ngực y rớt xuống. Đất bùn phía dưới cũng hội tụ thành một cái vòng xoáy đáng sợ, uế khí thuộc về Quy Khư từ trong hắc động đó phun trào, làm cho y quả thực không nhận rõ đây rốt cuộc là một cái lôi trận chính pháp hay là Hóa cốt luyện huyết tà trận.
Khoảng khắc vòng xoáy xuất hiện, Ẩm Tuyết đột nhiên xoay chiều rơi xuống. Mộ Tàn Thanh suýt nữa đứng không vững, tay phải nắm chặt chỉ quyết điều động pháp khí bay chéo ra - Quý Thủy âm lôi trận tổng cộng có ba mắt trận, nếu không muốn chết, liền cách chúng càng xa càng tốt.
Nhưng mà, sức mạnh của Quý Thủy âm lôi trận cộng thêm Hóa hồn phù vượt xa y dự triệu. Mộ Tàn Thanh tuy là yêu thân, lại tu thành một thân thanh chính khí, ở trong trận pháp chỉ nhằm vào ma vật này vẫn còn có thể tung hoành ngang dọc. Thế nhưng Bạch Yêu lại như con thiêu thân rơi vào mạng nhện, cho dù Mộ Tàn Thanh mang theo nàng phi thiên độn địa, đều không cắt đuôi được tơ nhện như mật dính trên người.
Y bên này ngự pháp khí bay lên, lực hút cường đại lại như một cánh tay từ dưới duỗi đến, gắt gao kéo Bạch Yêu trong ngực y lại. Mộ Tàn Thanh nhất thời không phòng bị, lại bị nó phá bình phong hộ thể, cúi đầu chỉ thấy Bạch Yêu rơi xuống. Vòng xoáy hắc động mở càng lúc càng lớn, chỉ nháy mắt nữa là sẽ đem tiểu cô nương này nuốt chửng!
Bạch Yêu lúc này ngay cả khí lực để kêu cũng mất sạch. Nhưng nàng đại khái bẩm sinh có một sức dẻo dai, tại thời điểm sinh tử nguy kịch cũng không ngồi chờ chết, thân thể ở giữa không trung miễn cưỡng gập lại, chật vật lăn xuống bùn, hai tay bấm lại như lưỡi dao sắc gắt gao cắm vào lòng đất, trên cánh tay nhỏ gầy tái nhợt nổi lên gân xanh dày đặc, dùng hết toàn lực chống cự lại sức hút từ vòng xoáy.
Thủy lôi liên tiếp nổ tung, rồng đất vươn mình, nước bùn cơ hồ cuồn cuộn thành sóng to gió lớn, thân thể tiểu nữ hài nhỏ bé lúc nào cũng có thể bị nó nuốt chửng, không có cách nào kìm chế mình bị hút vào giữa vòng xoáy càng ngày càng gần. Từ hắc động đen kịt đó, hiện ra tầng tầng lớp lớp cánh tay, đều là tàn hồn của đám ma vật chôn thây nơi này, không vì mình chết thảm mà rên rỉ nức nở, trái lại đối với kẻ sắp đối mặt với tử vong vui mừng khôn xiết, chen chúc tranh nhau đưa móng vuốt ra muốn lôi kéo nàng một cái.
"Mộ ..."
Bạch Yêu cuối cùng ngẩng đầu lên, chỉ kịp hô một chữ; E rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng có ý thức cũng chỉ kịp học được một chữ này.
Nhỏ như tiếng muỗi kêu, lại nghe như sấm sét.
Đồng tử đột nhiên co rụt lại, Mộ Tàn Thanh không chút do dự mà từ giữa không trung nhào xuống, đưa tay đi kéo Bạch Yêu. Toàn thân linh lực của y tập hợp trên mũi kích Ẩm Tuyết, hướng về một nơi nào đó xa xa ném bay đi: Nội ngũ lôi bắt nguồn từ Ngũ hành, tập hợp ngũ khí trong phế phủ, Quý Thủy âm lôi trận liền lấy Thủy lôi thống ngự Địa lôi cùng Sơn lôi; Thủy tại hướng bắc, đối ứng với Khảm vị trong bát quái.
Chính bắc khảm thủy, là mắt trận quan trọng nhất của Quý Thủy âm lôi trận!
Lôi quang bao phủ lên toàn bộ trường kích, phảng phất như một ngôi sao chổi cắt ngang bầu trời đen kịt, chỉ chớp mắt là sẽ cắm vào mắt trận cực kì trọng yếu kia!
Người núp trong bóng tối cơ hồ nín thở.
Sau một khắc, lôi quang trước khi rơi xuống đột nhiên biến mất, Ẩm Tuyết lại quỷ xui thần khiến phá tan không gian. Người kia ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy mũi kích đã đâm xuyên qua ngực bụng mình, chỉ để lại báng kích thật dài vẫn còn đang rung động.
"Lăn ra đây!"
Mộ Tàn Thanh phẫn nộ quát một tiếng, đưa tay đem Bạch Yêu từ trong xoáy nước túm lên, đồng thời tay phải bấm quyết thu hồi. Thân ảnh gầy nhỏ ẩn trong xoáy nước lại như củ cải bị Ẩm Tuyết xuyên qua người kéo ra, gắt gao đóng đinh trên lớp bùn đất!
Trong nháy mắt, địa chấn chợt dừng, lớp bùn lầy đang sôi trào bình ổn lại, vòng xoáy phảng phất như cái miệng rộng khép lại rồi biến mất. Lôi trận một lần nữa không thấy đâu, phảng phất như chưa từng xảy ra gì cả, chỉ có bóng đen giãy dụa dưới Ẩm Tuyết chứng minh tất cả những thứ này cũng không phải là ảo giác.
"Ngươi..."
Lôi hỏa xuyên qua mũi kích xâm nhập cơ thể, thiêu đốt từng tấc từng tấc kinh mạch khớp xương. Đối phương đau đến tê tâm liệt phế, cắn răng nghiến lợi nhìn Mộ Tàn Thanh: "Ngươi từ lúc nào phát hiện ra ta?"
Mộ Tàn Thanh tay trái còn ôm Bạch Yêu, lúc này chân phải nữ hài lộ ra, nơi mắt cá chân thế nhưng có một tia lôi quang quấn quanh.
"Để người bị cướp ngay dưới mí mắt ta ... Chuyện như vậy, một lần là đủ rồi!" Mộ Tàn Thanh cười lạnh, Bạch Yêu trước sau vẫn được y bảo vệ trong ngực, nhưng vào lúc bình phong vẫn còn bảo hộ, lại bị tóm mất. Y không biết bình phong hộ thể của mình vì sao lúc đó lại không hữu dụng, trừ phi... bắt nàng đi căn bản không phải lực hút của trận pháp, mà là một thứ khác.
Nếu như y muốn cứu Bạch Yêu, biện pháp trực tiếp nhất chính là phá trận. Đối phương mưu tính chính là như vậy. Nhưng mà...
Mộ Tàn Thanh một tay nắm chặt báng kích, trong con ngươi sinh sát, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi là ai? Dựa vào cái gì xác định ta có thể phá Quý Thủy âm lôi trận?"
"..."
Bóng người dưới kích cứng đờ. Bạch Yêu lúc này khôi phục chút tinh lực, liền từ trong lồng ngực Mộ Tàn Thanh nhảy xuống, đưa tay lau bùn bẩn tóc rối trên mặt đối phương, thế nhưng lộ ra khuôn mặt một nữ tử, tuy dung sắc tiều tụy lại rất xinh đẹp.
Đây là một nữ ma.
"Ta gọi là Minh Quang..." Ánh mắt nàng ở trên mặt Bạch Yêu dừng lại chốc lát, liền rơi vào người Mộ Tàn Thanh "Ta đã thấy ngươi."
Không chờ Mộ Tàn Thanh cau mày, nàng liền nói giọng khàn khàn: "Ở trên Không Thiền kính (*), ta đã nhìn thấy ngươi trăm năm sau."
[(*) Thiền: con ve, Không thiền kính ở đây là mắt con ve]
---------Sentancuoithu-----------