Chương 8: Cố sự
Một tia sáng cuối cùng khuất sau dãy núi, hoàng hôn theo chân người đi đường lục tục trở về nhà chậm rãi buông xuống.
Đây là một ngôi miếu đổ nát nằm ở ven đường núi hoang vắng, cách Triều Khuyết thành hơn trăm dặm. Nóc nhà dột lỗ chỗ, tường thấp gió lùa qua, hai phiến cửa gỗ mục nát lúc khép lúc mở thỉnh thoảng phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ê cả răng. Bên ngoài cột đá chạm trổ hình Phật đã đổ từ lâu, chỉ còn hai tấm cờ phướn rách nát treo lủng lẳng dưới hiên, thoạt nhìn như hai con quỷ treo cổ tuẫn tình.
Nơi đây đã lâu hiếm thấy dấu chân người, chỉ có vài con thú hoang hoặc chim chóc thỉnh thoảng ra vào. Thời điểm mặt trăng trên trời vừa hé lộ, trong ngôi miếu đổ nát đã sáng lên điểm điểm ánh nến.
"A... sắp đến canh giờ rồi."
Nam tử tóc dài như thác nước thả xuống tận mắt cá chân đứng trước thần án đầy bụi bặm, nến trắng hai bên đều chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủn, trên lư hương bằng đồng ba nén hương cũng đã cháy qua hơn nửa. Hắn hút một ngụm hương thơm, trong tròng mắt màu đen chuyển qua một tia yêu dã, lại rất nhanh hôi phi yên diệt.
Nam tử có làn da trắng toát lạnh lẽo như người chết bị đóng băng, thân hình khoác một chiếc áo choàng đỏ sẫm, đuôi lông mày cùng bờ môi cũng lại là màu đỏ vô cùng diễm lệ, thoạt nhìn cực đẹp cũng cực khủng bố.
Hương khói lượn lờ trong ngôi miếu đổ nát, quanh quẩn không tiêu tán. Một ngọn gió âm lãnh kỳ quái theo những chỗ trống mãnh liệt ập vào, từ trong làn gió tuôn ra những gương mặt. Có mặt lão nhân đầy nếp nhăn, có mặt hài tử tròn trĩnh mắt to, có mặt nam nhân mày rậm góc cạnh, có mặt nữ nhân tóc tai bù xù, còn có mỏ chim sắc bén cùng miệng thú hoang dữ tợn. Những khuôn mặt đó tham lam dùng miệng dùng mũi tranh nhau hút mùi hương, đuổi theo làn khói xanh ở trong gió phập phù lên xuống. Có kẻ tính tình nóng nảy liền dấy lên một trận cuồng phong, thổi bay tạp vật rách rưới trong phòng. Cũng may là trong phòng chẳng còn gì ngoài tượng thần đã sớm bị đập nát và một cái bục cũ kỹ.
Trên bục, một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết đang nằm úp sấp, chiều cao khoảng một tấc, năm cái đuôi to kéo ra phía sau, đôi mắt nhắm chặt, tựa hồ ngủ cũng không được yên ổn.
"Xuỵt..."
Nam tử dựng thẳng ngón tay để lên môi, tất cả âm linh ma mị ẩn náu trong gió liền im bặt, cuồng phong nhất thời tản đi, từng cái từng cái bóng đen hình thù kỳ quái nằm sấp trên mặt đất, tiếp tục cẩn cẩn thận thận hút mùi thơm.
"Cơ tiên sinh..." Vạt áo đỏ thẫm bỗng nhiên bị kéo kéo. Nam tử cúi đầu vừa nhìn, nguyên lai là tiểu nữ hài (*) mọc ra hai cái tai mèo.
[(*) tiểu nữ (nam) hài : bé gái (trai) nhỏ, khoảng 4-6 tuổi]
Tiểu nữ hài tu vi mỏng, không thể tham lam hút nhiều hương khói, liền to gan mang theo mấy cái tiểu yêu không ra thể thống gì xúm lại đây, rụt rè nhút nhát hỏi: "Đêm nay... ngài còn kể chuyện xưa không?"
Nam tử một tay nhẹ nhàng chải vuốt bộ lông mềm mại trên lưng hồ ly, một bên tốt tính mà cười nói: "Đương nhiên... tối hôm qua kể tới chỗ nào rồi?"
Tiểu nữ hài nhanh chóng nhắc nhở: "Kể đến chỗ vị Thánh tổ Hoàng đế kia vâng mệnh trời tiếp nhận khảo nghiệm của Thiên sư, lập tức muốn giết mẫu thân của mình!"
"A... là chỗ này nha." Nam tử rũ mắt xuống nhìn đám tiểu yêu "Các ngươi nghe kể chuyện mấy ngày nay, cảm thấy hắn nên giết hay là không nên giết?"
Tiểu nữ hài cắn ngón tay do dự không quyết định. Trái lại tiểu nam hài bên cạnh kéo đuôi rắn "bơi" lại gần cướp lời nói: "Đương nhiên nên giết! Đây chính là địa vị khai quốc Thiên tử, một lệnh ban ra vạn dân phục tùng, muốn vinh hoa phú quý không cái gì không có, tại sao phải vì một người mẹ đã bán hắn đi mà vứt bỏ?"
Mấy cái tiểu yêu đem đầu gật như gà con mổ thóc. Một ít âm linh phàm nhân nghe được cau mày, lão tiên sinh không có cái bóng vuốt vuốt chòm râu, trách mắng: "Nói bậy! Thân mẫu ân lớn hơn trời, đừng nói là túng quẫn bần cùng mà bán hắn, có đánh chết hắn cũng còn được, làm sao có thể giết mẫu thân mình?"
"Lão gia tử, lời này thế nhưng không đúng!" Nữ quỷ trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp hừ lạnh một tiếng "Ta khi còn sống tuy không có một mụn con mà cũng còn nghĩ nếu mà ta có nhi tử, sợ là dốc hết tâm huyết cũng phải đối xử tốt với nó, nào có đạo lý dùng nửa bao bánh một bình nước đã bán? Nếu bán, đó chính là ân tình cốt nhục đứt đoạn, như vậy còn quản nàng chết sống làm cái gì?"
"Ngươi là kỹ nữ, ở đâu ra hài tử? Đều là ăn nói linh tinh!"
"Lão già cổ hủ!"
Bên này ồn ào cự cãi, nam tử áo đỏ lại vẫn chờ tiểu cô nương kia trả lời. Cô bé do dự mở miệng nói: "Ta cảm thấy ... nhi tử giết mẫu thân, đương nhiên là không nên. Bất quá... nếu như số mệnh hắn an bài là Thánh tổ Hoàng đế, như vậy hắn..."
".... như vậy hắn giết mẫu thân, cũng là do số mệnh an bài, không phải là lỗi của hắn." Nam tử nói nốt giúp cô bé câu không ra khỏi miệng "Hắn là Thánh tổ Hoàng đế, muốn mở ra một thời kỳ quốc gia thái bình thịnh thế, khiến bách tính ăn no mặc ấm, lệnh tám phương hàng năm đến chầu... Nếu như hắn bởi vì không giết mẫu thân, không thể thông qua khảo nghiệm trở thành hoàng đế. Như vậy dân chúng vẫn cứ giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng sẽ không khen hắn hiếu nghĩa, chỉ có thể mắng hắn lòng dạ đàn bà."
Ma nữ cùng lão nhân đang cãi nhau cũng không tiếp tục hé răng. Nữ hài ngập ngừng nói: "Ta nghĩ như vậy, không đúng sao?"
Nam tử áo đỏ khẽ mỉm cười: "Thánh tổ Hoàng đế cũng là nghĩ như vậy, cho nên... hắn giết mẫu thân."
Không ít tinh ma hít vào một ngụm khí lạnh. Nhưng mà cho dù ma nữ hay là lão nhân, đều cũng không thể nói việc này là đúng hay sai.
Bé gái thấp thỏm hỏi: "Vậy... hắn thông qua khảo nghiệm không?"
"Đương nhiên thông qua. Hắn đạp lên thân cỏ rác, từng bước thăng cấp. Trước lấy con gái của vương tướng, sau kết giao tứ tộc, trong vòng mười năm trừ ngoại địch diệt Ngụy triều, cuối cùng khoác hoàng bào lên ngôi cửu ngũ."
Đám tinh mị cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, đống tiểu yêu ôm thành một đoàn nhẹ giọng hoan hô.
"Nhưng mà..." Nụ cười nam tử áo đỏ đột nhiên tan đi, lạnh lùng nói "Hắn thái bình thịnh thế chỉ được ba năm, sau đó bắt đầu xa hoa dâm dật, tàn nhẫn bạo ngược. Trước phế chính thê sau lập yêu phi, lại chém công thần, nâng đỡ hạng người nịnh hót. Hàng năm trắng trợn hưng binh chinh phạt, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân xây dựng cung điện, cuối cùng bị tửu sắc đào rỗng thân thể, khiến chính nhi tử của mình soán ngôi vị hoàng đế, độc chết trên bụng nữ nhân."
Một lời nói ra, toàn bộ kinh sợ. Mấy cái âm linh vốn sắc mặt đã nhợt nhạt càng thêm tái mét. Đám tiểu yêu càng là kinh hô thành tiếng: "Làm sao lại như vậy? Hắn... hắn không phải là Thánh tổ Hoàng đế được trời cao khâm định sao?"
Nam tử áo đỏ hỏi ngược lại: "Hạng người gì mới có thể làm Thánh tổ Hoàng đế?"
Lão nhân vội vã đáp lời: "Văn thao vũ lược, nhìn xa trông rộng, có khí độ như đại dương dung vạn dòng sông, có thể nhẫn nhịn thống khổ mà người thường không thể chịu được, luôn lấy ưu nhạc của thiên hạ làm tôn chỉ cho bản thân, không tham cường quyền, dùng nhân từ đối đãi cai trị, đạo đức ..."
Lão nói đến phần sau bỗng nhiên ngừng lại, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nam tử áo đỏ chậm rãi hỏi: "Người có thể vì khảo nghiệm quyền vị thí mẫu giết thân, đúng là có cường quyền đại khí, nhưng hắn có được cho là kẻ nhân đức không?"
Không ai có thể trả lời hắn. Đám tiểu yêu từ trong cố sự này ngửi được hương vị tàn nhẫn khác thường, run lên bần bật.
"Mệnh trời là chú định, mà mạng người lại là chính mình. Một kẻ ngay cả chân tâm của mình đều dao động, từ lúc ban đầu đã buông bỏ nhân tính, đương nhiên sẽ bị lạc trong vòng xoáy quyền dục." Nam tử áo đỏ khẽ cười một tiếng "Hắn đích xác trở thành khai quốc Thiên tử, nhưng hắn cũng trở thành bạo quân. Mọi người cảm thấy có thể lão thiên gia đã chọn sai người. Nhưng người được thiên tuyển đích xác là mang đến thái bình thịnh thế, rơi xuống kết cục hôm nay không quan hệ với thiên ý, mà đều bắt nguồn từ hắn tự mình lựa chọn; Hậu quả cũng từ mình hắn cùng với bách tính gánh chịu. Bởi vì tất cả bọn họ đều cho rằng hắn bất quá là làm việc đúng đắn, "xá tiểu vi đại"... Đây chính là báo ứng."
[(*) xá tiểu vi đại: hy sinh cái nhỏ vì cái lớn lao hơn]
Ngoài trời không hề dự triệu mà vang lên một tiếng sấm sét. Trong ngôi miếu đổ nát đám tinh ma mị sợ đến hét to một tiếng, run lên cầm cập.
Tiểu nữ hài sợ đến mặt không còn chút máu, cư nhiên còn có lá gan run run rẩy rẩy hỏi hắn: "Sau... sau đó thì sao?"
"Sau đó, vương triều này lâm vào nội loạn trường kỳ, đi lên lối mòn của triều đại trước. Dù cho trung gian cũng nhảy ra vài vị minh quân tài ba, rốt cuộc khó chịu nổi sóng to gió lớn. Đến kết cuộc, vì loạn trong giặc ngoài mà vong quốc, toàn bộ tôn thất trước sau bị giết. Cuối cùng..."
Đám tinh ma mị nín thở chờ đợi, lại thấy hắn mỉm cười: "...Cuối cùng, câu chuyện kết thúc. Ta kể chuyện có hay không?"
"Ôi chao..."
Đám tiểu yêu sau khi gào to không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhóm tinh ma mị thành niên chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, luôn miệng nói: "May..may mắn chỉ là câu chuyện a."
Bọn họ hút xong hương khí, lại nghe xong chuyện xưa, rốt cuộc hài lòng, hướng về phía nam tử áo đỏ khom lưng hành lễ, liền hóa thành gió núi rút đi ra ngoài.
Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn dư lại một mình nam tử áo đỏ, hắn ý vị thâm trường mà cười cười, quay người lại liền đối diện với một đôi tròng mắt đỏ đậm.
Bạch Hồ nằm nhoài trên cái bục chẳng biết đã tỉnh lại lúc nào, đang đứng dậy, thật sâu mà nhìn hắn.
"Tỉnh rồi?" Nam tử áo đỏ liếc mắt nhìn nén hương vừa cháy hết "Chậm một chút nữa, ngươi đã có thể không về được... Tại sao lại nhìn ta như vậy?"
"Vừa nãy ngươi kể, chính là tương lai vốn nên phát sinh?" Mộ Tàn Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn "Nếu như Ngự Tư Niên đánh tan hồn phách Nhiễm nương, hắn sẽ biến thành bộ dáng đó. Minh chủ mà bách tính Trung Thiên cảnh mong đợi từ lâu vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, nghênh đón họ chỉ có một tên bạo quân."
Nam tử áo đỏ cười nói: "Không có phát sinh, liền không có tương lai. Chỉ là ta trong lúc rảnh rỗi suy đoán chuyện xưa thôi, nghe một chút là được, không cần bận tâm."
Yêu hồ nheo mắt lại.
Tại khoảng khắc thoát ly Mộng Hồn cảnh giới, hết thảy phong ấn trong Thức hải liền đồng loạt tiêu tan. Nó đã nhớ lại tất cả những việc này.
Ba mươi ba năm trước, thời điểm nó đi ngang qua Tây Tuyệt biên cảnh đã cùng một con nhện yêu năm trăm năm đạo hạnh phát sinh xung đột. Tuy rằng thành công giết chết nhện yêu, nhưng mình cũng bị trọng thương. Đáng tiếc phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, nó bị rơi vào bẫy của thợ săn. Nếu không có Nhiễm nương sinh lòng trắc ẩn, thiếu chút nữa nó đã bị người giết lột da.
Nó nợ Nhiễm nương ân cứu mạng, nhưng mà thương thế cũng không nhẹ. Đợi đến lúc nó bế quan đi ra đã là năm năm sau. Vốn muốn quay lại Triều Khuyết thành báo đáp ân nhân kết thúc nhân quả, không ngờ nơi đó đã đại hạn ba năm, người chết đói khắp nơi, người sống thì như ác quỷ.
Mộ Tàn Thanh đi muộn một bước, chưa gặp Bảo nhi, lại thấy được Nhiễm nương hơi thở thoi thóp.
Nàng đã gầy thành da bọc xương, một thân đầy vết thương chi chít, vì một chút lương thực nước uống mà bị người đánh gãy mấy cái xương cốt, bàn tay cũng bị sống sờ sờ giẫm nát hai ngón, nằm ở đám cỏ hoang ven đường chờ chết, thần sắc đờ đẫn.
Lúc nàng nhìn thấy yêu hồ, còn tưởng rằng mình sẽ bị thú hoang ăn thịt, không ngờ nó lại mở miệng nói chuyện: "Ngươi còn có nguyện vọng gì không?"
Mộ Tàn Thanh không cứu được nàng, chỉ có thể trong khả năng cho phép mà bồi thường nàng. Nhưng mà Nhiễm nương mở to đôi mắt vô thần nhìn trời một lát, lẩm bẩm nói: "Ta... còn muốn thấy con trai của ta một chút... ta muốn nhìn nó... lớn lên... thành người..."
"..."
"Ta đem nó nuôi đến sáu tuổi... Sau đó, ta rốt cuộc nuôi không nổi, liền mang bán nó..."
"..."
"Nó chắc chắn... sẽ hận ta điều này..., nói không chừng... không nhận ta làm mẹ... Nhưng ta chỉ muốn...để cho nó... sống tiếp a..."
Yêu hồ dùng đầu lưỡi ấm mềm liếm giọt nước nơi khóe mắt dính bùn đất của nàng: "Vậy tại sao ngươi không đi cùng với nó?"
"Bởi vì ta... không đi được a..."
Gió thổi phất qua y phục rách rưới của nàng, yêu hồ nhìn thấy trên người nữ nhân có không ít vết thương sâu tận xương, thịt đều là bị cắt xuống.
Trong thời loạn kẻ ăn thịt người cũng không hiếm thấy. Nhưng khi nàng dùng ngón tay còn sót lại nhẹ nhàng chạm lên vết thương, cư nhiên mỉm cười: "Vào lúc ấy, nó sắp chết đói... ta cũng đói bụng a. Nhưng mà ta... tìm khắp cả nửa ngọn núi, cũng không tìm được cái ăn... Chỉ... chỉ có hai người chúng ta... hoặc là nó ăn ta, hoặc là ta..."
Nàng bụng đói cồn cào mà ở trên núi tìm kiếm thức ăn, nhưng mà không thu hoạch được gì, người đã đói đến sắp phát rồ. Khi đó nàng nhớ tới những kẻ cha mẹ trong thành đổi con cho nhau mà ăn, nhớ tới nhi tử đang thoi thóp của mình.
Nó sắp chết rồi, nuôi không sống nổi.
Dù sao nhất định cũng phải chết, không bằng... để ta ăn nó, cũng coi như trả lại ân cốt nhục đi.
Nàng nắm cây gậy gỗ vót nhọn, lảo đảo mà đi trở về. Mới vừa đi hai bước liền bị cục đá ngáng chân ngã xuống đất, tiếp đó thần trí điên cuồng cũng miễn cưỡng tỉnh lại.
Đó là nhi tử của ta a...!
Nhiễm nương ngồi dưới đất gào khóc. Chờ nàng khóc khô nước mắt, liền nhặt lên một cây gậy gỗ cắn chặt trong miệng, sau đó dùng con dao nhỏ giấu ở thắt lưng hướng bắp đùi của chính mình cắt xuống!
Buổi tối ngày hôm ấy, Bảo nhi sắp chết đói rốt cuộc có thịt ăn.
"Ta... cứ như vậy đút nó bốn ngày, rất nhanh... đã không chịu nổi..." Nhiễm nương hai mắt thất thần "Ta bắt đầu có chút... hối hận rồi..."
Nếu như nàng ăn Bảo nhi, không chừng có được sức lực chạy thoát khỏi nơi này rồi? Nếu nàng đem mình đều đút cho Bảo nhi ăn, đến lúc nàng chết rồi đứa bé kia vẫn không thể sống tiếp, vậy chẳng phải là uổng phí?
Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt Bảo nhi, càng ngày càng giãy dụa.
Cũng may vài ngày kế tiếp, nàng nhìn thấy thương đội.
Nhiễm nương dùng chút khí lực cuối cùng mang theo Bảo nhi chạy xuống núi, sau đó dùng một bình nước cùng nửa túi lương khô, đem nhi tử của mình bán cho bọn họ.
Nàng nghe được tiếng Bảo nhi ở sau lưng gào khóc, nhưng nàng ôm lương thực nước uống lảo đảo rời đi, căn bản không dám quay đầu lại.
"Ta sợ vừa quay đầu lại... liền không nỡ... chết một mình." Hai mắt nàng đỏ chót, rốt cuộc lại không còn nước mắt.
"Ta không cứu được ngươi, cũng không biết con trai của ngươi ở nơi nào, sẽ ra sao. Thế nhưng..." Mộ Tàn Thanh liếm qua vết thương trên má nàng "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, cho đến khi ngươi chết đi. Sau đó... ta sẽ lưu lại hồn phách của ngươi, mãi đến tận lúc ngươi nhìn thấy hắn trưởng thành."
Buổi tối ngày hôm ấy, yêu hồ khổng lồ dùng đuôi đem nữ nhân gần chết cuốn lại, che đi gió đêm lạnh lẽo cùng những cặp mắt rình mò trong bóng đêm. Mà nàng lại như thai nhi trở về cơ thể mẹ, co rút tứ chi tự lẩm bẩm, mãi đến khi thở ra một hơi cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Tàn Thanh vào trong thành trộm một bộ quần áo xem như là chỉnh tề, sau đó tự mình đào mộ cho nàng, dùng quần áo bọc lại thân thể nữ nhân, đưa nàng hạ thổ.
Kể từ lúc đó Triều Khuyết thành rốt cuộc không còn nữ nhân tên gọi Nhiễm nương, trong ngôi mộ trên núi ngoại thành có thêm một cái cô hồn dã quỷ.
Mộ Tàn Thanh hàng năm vào thời điểm này đều đến thăm nàng, vì nàng mang chút hương nến tốt nhất, cùng nàng kể lể thế sự nhân tình. Nhiễm nương là âm linh cố chấp, nhưng nàng vẫn là nữ nhân ôn nhu, nàng không sợ chờ đợi, vẫn luôn hy vọng mình chờ đợi có kết quả.
Cứ như vậy qua hai mươi tám năm, yêu hồ mọc ra cái đuôi thứ năm, vô cùng phấn chấn đi tìm nàng, không ngờ tới hụt.
Trước ngôi mộ lẻ loi có chút đồ cúng mới mẻ, nhưng âm linh khổ sở chờ đợi nhiều năm lại không thấy đâu.
Một khắc kia yêu hồ thật ra có chút vui mừng. Nó đoán là nhi tử trưởng thành của Nhiễm nương đã trở về, mà nàng rốt cuộc có thể buông chấp niệm xuống, cam tâm tình nguyện nhập vào luân hồi.
Nhưng mà, ngay buổi tối hôm ấy, Mộ Tàn Thanh gặp nam tử áo đỏ này.
Hắn tự xưng là Cơ Khinh Lan, là một quỷ tu phiêu bạt Ngũ cảnh. Mộ Tàn Thanh nhìn không thấu tu vi của hắn, biết là đối phương cường đại hơn xa mình hiện giờ, nó không đố kị cũng không hâm mộ, chuẩn bị lướt qua hắn.
Không ngờ Cơ Khinh Lan gọi nó: "Ngươi có biết Nhiễm nương không?"
Nó dừng bước, chỉ nghe Cơ Khinh Lan tiếp tục nói: "Hôm qua ta đi ngang nơi đây, nhìn thấy có người câu hồn phách của nàng đi, hiện giờ e là lành ít dữ nhiều."
Hắn còn chưa dứt lời, liền cảm thấy vai chùng xuống. Yêu hồ nhảy lên vai trái của hắn, móng vuốt sắc bén bấu vào da thịt, tròng mắt đỏ đậm nhìn hắn chằm chằm.
"Là ai? Tại sao?"
"Một người trong Linh tộc tam bảo, Nhân pháp sư." Cơ Khinh Lan khẽ mỉm cười "Về phần nguyên nhân tại sao... Yêu hồ, ngươi cũng biết việc thiên tuyển minh chủ phải không?"
Hắn tuy là hỏi, ngữ khí cũng rất khẳng định, khiến Mộ Tàn Thanh trong lòng giật thót.
Nó dĩ nhiên là nghe nói qua, từ chỗ sư tôn của mình.
Tịnh Tư thân là Địa pháp sư Linh tộc, không chỉ có thực lực trác tuyệt, địa vị càng là siêu nhiên. Nàng chỉ có một đệ tử duy nhất là Mộ Tàn Thanh, dù cho có nuôi thả, sự tình nó phải biết cũng không thiếu một cái.
Từ lúc hoàng triều Cơ thị cực thịnh bắt đầu suy tàn, Trung Thiên cảnh rơi vào hỗn loạn nhiều năm, các phe phái tranh giành phân liệt đến nay khiến dân chúng rơi vào lầm than. Bách tính ngày đêm khẩn cầu trời cao thương xót, mà thiên đạo sắp sửa chọn ra một vị minh chủ dẫn dắt bọn họ kết thúc thời loạn này, để cho muôn sự hồi sinh, từ đây thái bình thịnh thế.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh thân thuộc về Tây Tuyệt yêu tộc, cũng chưa đảm nhiệm chức vị quan trọng gì, vì vậy đối với chuyện này cũng không quan tâm, nghe liền để ở trong lòng, không chú ý gì nữa.
Nhân pháp sư tại sao lại vì chuyện này bắt đi hồn phách Nhiễm nương?
Trong giây lát, Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đáp án: Nhiễm nương khi còn sống là nữ nhân bình thường, chết rồi cũng không ra thể thống gì, nhưng nhi tử của nàng thì sao?
Nó cáo biệt Cơ Khinh Lan, đêm đó lẻn vào Triều Khuyết thành tìm hiểu, quả nhiên từ chỗ một lão binh biết được quá khứ của Chiêu vương Ngự Tư Niên.
Là hậu nhân Ngự thị ở Triều Khuyết thành, nguyên bản tên «Bảo», lần này trở lại quê cũ, sau khi tế điện vong mẫu lại nhiễm quái bệnh, rơi vào hôn mê...
Một khắc kia nó chỉ cảm thấy lưng như kim chích đứng ngồi không yên, suýt nữa bị người phát hiện manh mối. Nó vội vã xóa vết tích rời khỏi Triều Khuyết thành.
Cơ Khinh Lan thế nhưng còn ở chỗ cũ chờ nó, trong tay xách theo một ngọn đèn lồng bằng giấy. Lúc ngọn nến bên trong đốt lên phát ra hương thơm ngào ngạt, vô số sơn tinh quỷ mị nghe tiếng mà đến, nằm phục xuống đất tham lam hút hương khí, cũng không dám mạo phạm hắn.
Mộ Tàn Thanh nhớ tới mình từng đọc một bản tạp ký chép tay của Tịnh Tư, bên trong có một phương pháp tu hành, dùng hương khói thành đạo, thi triển ảo diệu huyễn thuật, có thể mị hoặc tâm hồn, cũng có thể cúng tế vong linh, điều động tinh ma mị. Người cảnh giới cao thậm chí có thể dùng hương khói câu thông thần linh, nghe trộm thiên ý.
Nếu là người như vậy, hắn biết chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng mà đối phương cố ý đem sự tình nói cho nó biết, lại chờ ở đây lâu như vậy, nhất định là đối với nó có mưu đồ.
Mộ Tàn Thanh thẳng thắn mà nói: "Ta muốn cứu Nhiễm nương, điều kiện của ngươi là gì?"
"Ta thích nhất làm việc với người thông minh dứt khoát." Cơ Khinh Lan cười khẽ "Ngươi muốn cứu Nhiễm nương, có biết nguy hiểm phía sau?"
Phàm là thiên tuyển minh chủ, phải trải qua khảo thí của Thiên, Địa, Nhân: Bảo nhi khi còn bé gặp đại hạn ngàn cân treo sợi tóc, đây là Thiên khảo; Hắn tòng quân nhiều năm, nam chinh bắc chiến, tại sơn cùng thủy tận gian giãy dụa qua trăm ngàn lần, đây là Địa khảo; Hắn được Minh vương thưởng thức, cải danh Ngự Tư Niên, thu nạp nhân tâm, hiện giờ đang ở địa vị cao, đương trải qua chính là Nhân khảo.
Cái gọi là Nhân khảo, chính là thử thách chân tâm bản tính của mỗi người. Dùng Mộ Tàn Thanh hiểu biết manh mối đến xem, Tịnh Quan sợ là muốn xuống tay từ vướng mắc khi còn bé của Ngự Tư Niên, mà nút thắt này chính là Nhiễm nương.
Nàng nhiều năm chờ đợi, cuối cùng lại trở thành một quân cờ theo ý trời.
Mộ Tàn Thanh nhắm mắt lại, nói: "Là ta giữ nàng lại, ta phải có nghĩa vụ cứu nàng ra ngoài. Nói điều kiện của ngươi đi."
"Ta có một đạo hương, gọi là Ly Hận thiên, có thể đem hồn phách của ngươi hóa vào hương khí. Sau đó khai đàn dùng tế vong linh Nhiễm nương. Ngươi liền dựa vào cái này liên lạc với nàng đi." Cơ Khinh Lan nói "Bất quá, thử thách này là ở trong mộng của Ngự Tư Niên, do Tịnh Quan chủ đạo. Ta chỉ có thể tạm thời phong ấn Thức hải cùng tu vi của ngươi mới có thể đột phá vách ngăn mộng cảnh. Ngươi chỉ còn nhớ việc cùng Nhiễm nương quen biết vì... nếu như chấp niệm ngươi muốn cứu nàng không sâu, ngươi sẽ mất đi cơ hội duy nhất cứu nàng; Nếu ngươi trước sau vẫn bảo vệ nàng, chắc chắn phải đối đầu trực diện với Nhân pháp sư, lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán."
Mộ Tàn Thanh nói: "Làm thế nào là tại ta. Ngươi muốn cái gì?"
Cơ Khinh Lan cười nói: "Ta chỉ muốn ngươi cứu được Nhiễm nương, cùng sống sót trở về."
"Chuyện này đối với ngươi có gì tốt?"
"Ta..." Dừng một chút, Cơ Khinh Lan chuyển đề tài "Xem như ta nhàn đến nhàm chán, muốn tìm chút vui vẻ đi."
"..."
[Lời tác giả : «Mộng Hồn thiên» chủ thể cố sự chưa xong, còn có ba chương quá độ. Đây xem như tiểu phó bản mở đầu, bổn ý là giới thiệu nhân vật cùng bối cảnh cơ bản.
Bản thân cố sự kỳ thực cũng không có gì oanh oanh liệt liệt nhiệt huyết, mà là do tác giả vẫn luôn muốn viết về "Thiên ý". Một nhân một quả, một ý niệm một hành động, e rằng trong cõi u minh cũng có thiên ý. Thế nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác để lựa chọn vĩnh viễn vẫn là chính bản thân mình.
Đại hồ ly ở trong khảo nghiệm bảo vệ được Nhiễm nương, mà Ngự Tư Niên vẫn giữ được sơ tâm của Bảo nhi. Bọn họ đều kiên trì được bản tính, vì vậy Cơ Khinh Lan giảng liền chỉ là một hồi cố sự.
Không có lý do nào biện minh cho việc từ bỏ nhân tính. Hiện thực không phải Mộng Hồn cảnh giới, cũng sẽ không có hồ ly kia thay chúng ta bảo vệ điểm mấu chốt đó. Đón lấy ba chương quá độ, đại hồ ly sắp từ bốn chân chấm đất biến thành đứng thẳng. Cùng với, xin mọi người nhớ kỹ Cơ Khinh Lan, hắn rất trọng yếu, gần như là người nhà mẹ đẻ đại hồ ly.
(Mộ Tàn Thanh: cút!)]
----------------Sentancuoithu------------